Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 169: Giết phượng hoàng



Sao cái tên này nghe giống hệt như tên nam chính trong truyện ngắn Mary Sue ngôn lù mà trước kia tôi từng đọc thế nhỉ? Nếu có người chịu làm tiên gia của tôi thì đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng tôi không rõ lai lịch và bản lĩnh của Hư, hơn nữa Liễu Long Đình không có ở đây, bình thường anh ấy không thích tôi thu xuất mã tiên, nếu tôi thu nhầm người, gây ra chuyện gì thì anh ấy sẽ lại nói tôi.

Chẳng qua khi Kiều Nhi nghe thấy Hư nói muốn làm xuất mã tiên của tôi thì lại vô cùng vui vẻ, hỏi Hư có phải anh ta làm xuất mã tiên của tôi thì cô bé có thể mời Hư tới nhà cô bé chơi không? Cô bé có rất nhiều thứ muốn cho Hư xem.

Thấy Kiều Nhi vui vẻ, Hư cúi người trước mặt cô bé, cười khẽ búng vào đầu cô bé: "Đương nhiên rồi, chờ chị con cho thầy làm xuất mã tiên của cô ấy thì con muốn đi đâu thầy cũng có thể dẫn con đi.”

Nghe vậy, tôi có cảm giác như không phải Hư sống ở đây, mà như là bị nhốt ở đây, bởi vì anh ta không thể đi ra. Nhưng anh ta lại rất thích Kiều Nhi, ngay cả tới nhà Kiều Nhi cũng phải chờ làm xuất mã tiên của tôi trước.

“Chị Tiểu Bạch, chị nhận sư phụ của em làm xuất mã tiên đi. Sư phụ em tốt lắm hơn nữa còn rất giỏi, cái gì cũng thấy được chị thu sư phụ làm xuất mã tiên đi.." Kiều Nhi cứ ôm chân tôi, khiến tôi không biết nên giải thích với cô bé như thế nào. Thấy vậy, Hư bỗng giơ tay lên cởi áo bào trắng ra, nói với Kiều Nhi: "Kiều Nhi, quần áo của sư phụ bị bẩn rồi, con vào phòng sư phụ lấy một món khác giống hệt ra đây."

Hư cố ý xúi Kiều Nhi rời đi. Kiều Nhi tò mò nhìn áo của Hư, nói cái áo đó sạch lắm mà, nhưng thấy Hư khẽ cau mày, Kiều Nhi lập tức cười tủm tỉm kêu Hư đừng giận, cô bé sẽ đi lấy quần áo mới cho anh ta ngay, sau đó hớn hở chạy vào nhà.

“Tôi biết cô đang cố kỵ điều gì. Cô nói hết đi, tôi sẽ giải đáp từng cái một cho cô.” Nói tới đây, Hư lại ngồi xuống, sửa chiếc đàn cổ bị đứt dây trước mặt anh ta. Khớp xương anh ta rất rõ ràng, tràn đầy lực lượng, móng tay nhàn nhọn dùng để đánh đàn.

“Trên thế giới này có rất nhiều con đường tu tiên thành thần, anh có thể chọn cách tự tu tiên, hoặc là tìm Thượng Phương Tiên lợi hại hơn dẫn dắt anh, tại sao lại chọn làm đệ tử xuất mã của tôi? Hơn nữa tôi chỉ là một người bình thường, gương của anh chọn tôi thì thật kỳ quặc. Chẳng lẽ là vì kiếp trước tôi là Ngân Hoa giáo chủ?" Tôi hỏi Hư.

Tôi thấy Hư nhếch môi lên, nói: “Địa vị của tôi cũng không thấp hơn Ngân Hoa giáo chủ là bao. Nhưng tôi muốn thành thần, muốn được dưới một người trên vạn người, hơn nữa là thần linh ngoài tam giới. Nói tôi làm tiên gia của cô, chi bằng nói chúng ta là quan hệ hợp tác. Chẳng lẽ cô không muốn thử cảm giác quân lâm thiên hạ sao?"

Ý tưởng này đối với tôi quả thực là vớ vẩn! Dù gì tôi cũng là phụ nữ, tôi chỉ muốn bình yên sinh con, ở nhà chăm con, khoe yêu đương với Liễu Long Đình. Sau khi Vương Tứ Quý chết, tôi chính là quả phụ, quả phụ có thể tái giá, tôi chỉ muốn gả cho Liễu Long Đình.

“Không muốn, hơn nữa anh đã nói rồi, địa vị của anh không thấp hơn kiếp trước của tôi là bao, vậy thì tại sao kiếp này tôi là người thường, anh còn muốn làm đệ tử xuất mã của tôi? Đáng nhẽ anh phải tìm người lợi hại hơn mới đúng." Tôi trả lời.

“Đúng vậy. Tôi sở hữu Gương Trời bao nhiều năm, chỉ vì tìm được một người có thể để tôi đi theo. Ban đầu, trong Gương Trời không có cô, mãi tới hai mươi năm trước, yêu ma trong thiên hạ dần dần ngóc đầu, trong gương của tôi mới có cô. Cô cũng nằm trong phạm vi ứng cử viên của tôi. Cho nên hai mươi năm qua, quá trình trưởng thành của cô đều nằm trong tầm quan sát của tôi. Hơn nữa bắt đầu từ gần đây, tần suất cô xuất hiện trong gương của tôi càng ngày càng nhiều. Tôi tin rằng gương đồng do mình luyện chế sẽ không sai lầm, cho nên tôi mới quyết định gặp cô."

Hư nói nhiều như thế mà vẫn không quay đầu lại, cũng không nhìn mặt tôi mà vẫn chuyên chú sửa đàn cổ. Thấy anh ta chuyên chủ, hơn nữa nghe lời nói của anh ta, tôi lại cảm thấy chắc anh ta không phải là người xấu. Nếu chỉ coi anh ta như tiên gia cúng trong nhà thì không thành vấn đề. Nhưng lý tưởng khát vọng của anh ta quá lớn, sau này tôi sẽ không thể đi theo tiết tấu của anh ta. Hơn nữa nếu đệ tử xuất mã nhận tiên gia lung tung mà không thể ên gia thì cũng sẽ như nuôi khống chế tiên tiểu quỷ, năng lực của tiên gia càng mạnh thì lực lượng phản phệ sẽ càng lớn.

“Nhưng tôi không có lý tưởng như anh. Nếu anh muốn trở thành đại thần thì chẳng lẽ trong gương của anh không còn ứng cử viên nào khác ngoài tôi sao?" Tôi bắt đầu trốn tránh chuyện này.

“Có." Hư trả lời dứt khoát: “Trừ cô, còn có một người phù hợp, chẳng qua tôi không thể đi gặp người đó. Tôi bị nhốt ở đây, nếu không ai cứu tôi thì tôi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong trận pháp không có ánh mặt trời này.".

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Quả thực bị tôi đoán trúng rồi. Không thì làm gì có tiên gia nào thanh tu ở đây, không thể thành tiên cũng không thể thành phật, còn ở trong một sân vườn nhỏ dưới chân núi Trường Bạch, cô đơn bao lâu này?

Dù gì cũng từ chối anh ta làm xuất mã tiên, lại thêm anh ta là sư phụ của Kiều Nhi, tôi sợ lát nữa Kiều Nhi biết chuyện này thì sẽ khóc chết, cho nên nghĩ cách có thể bồi thường cho anh ta được không.

“Vậy có cách nào cứu anh ra? Có cách nào phá trận pháp này?" Tôi nhìn chung quanh. Trừ mấy căn nhà nhỏ ở đằng sau, nơi này cũng chỉ có một sân vườn này.

"Cô có chắc là không làm đệ tử xuất mã của tôi, lại muốn cứu tôi không?" Hư lại hỏi tôi.

“Chắc chứ. Mấy tháng nữa con tôi sẽ chào đời, lý tưởng của anh quá lớn, chắc chắn cũng sẽ nhiều chiến tranh, tôi không muốn sau này chăm con còn phải chịu khổ."

Lúc này trong lòng tôi tràn đầy con cái, chờ nó chào đời, tôi sẽ dẫn nó đi chơi khắp nơi. Bây giờ nó ở trong bụng tôi chưa sinh ra, tôi còn không nhịn được khoe cái bụng hơi to của mình trên facebook.

“Vậy thì cô khiêng tảng đá ở đối diện kia ra, bên dưới tảng đá có một thanh bảo kiếm với một lá bùa vàng. Cô lấy bảo kiếm ra, xé lá bùa vàng, tôi sẽ có thể rời khỏi nơi này, vậy thì có thể tới nhà Kiều Nhi chơi."

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Hư, chỉ thấy trong góc sân vườn đúng là có một tảng đá cao bằng tôi. Nhưng tảng đá như vậy thì sao tôi khiêng nổi? Tôi quay lại nói với Hư rằng nó quá lớn, cho dù tôi muốn giúp thì cũng không khiêng được.

“Cô khiêng được. Chỉ cần cô đặt tay lên tảng đá này thì nó sẽ trở nên nhẹ đi. Cô thử xem."

Nếu không phải nể mặt Kiều Nhi thì Hư sống hay chết cũng chẳng liên quan tới tôi. Nhưng bây giờ Hư là người quan trọng nhất của Kiều Nhi, Kiều Nhi lại là bà nội của tôi, dù tôi không muốn thử thì cũng không còn cách nào khác, đành phải đi về phía tảng đá, đặt tay lên tảng đá. Tôi vốn định dùng sức khiêng nó lên, nhưng tôi không ngờ khi tôi vừa dùng sức thì tảng đá kia cứ như một miếng bọt biển, bị tôi ôm lên, khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Sau khi dời tảng đá này đi, tôi thấy dưới tảng đá quả thực có một thanh bảo kiếm cùng một lá bùa vàng. Xưa nay bảo kiếm dùng để trấn tà, nơi này lại có một thanh bảo kiếm, trước kia Hư bị trấn áp à?

"Lúc trước anh phạm phải lỗi gì mới bị trấn áp ở đây?" Tôi hỏi Hư. Dù sao cũng sắp thả anh ta, tôi phải bảo đảm anh ta ra ngoài sẽ không làm hại dân chúng.

"Cũng như những gì tôi muốn làm, tôi muốn trở thành thần tối cao, cho nên bị ông trời trừng phạt."

Muốn làm thần mà bị trừng phạt thì thực ra cũng chẳng có lỗi lớn. Chung quy chính thần trên trời muốn bảo vệ địa vị của mình thì đương nhiên phải chèn ép một số người. Chẳng qua là giành địa vị chứ không hại người, để thỏa lòng Kiều Nhi, tôi dự tính thả Hư ra, hơn nữa lúc lấy bảo kiếm, tôi còn nói với Hư: "Tôi thả anh ra, anh đừng có giết người đấy nhé."

Hư nở nụ cười, nói rằng: "Giết người thì không, nhưng tôi sẽ đi giết con phượng hoàng cuối cùng trên thế gian này. Chính hắn ta đã nhốt tôi ở nơi này, mấy ngàn năm qua tôi căm hận hắn ta thấu xương, không thể thỏa mãn bằng cách ép mình tha thứ cho hắn ta.