Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 176: Khao khát lực lượng



Tôi còn cho rằng mình đã làm sai, khi vừa rồi Thần Núi bắt tôi đe dọa Liễu Long Đình, tôi không biết mình đã tuyệt vọng đến mức nào. Sự tuyệt vọng này còn đáng sợ hơn cả cái chết, chỉ sợ chính tôi tự tìm đường chết, tôi làm hỏng mọi chuyện, Liễu Long Đình không yêu tôi nữa, thậm chí là phản cảm tôi, cho nên khi tôi đang thống khổ tự trách thì Liễu Liệt Vân bỗng mói cảm ơn tôi. Lời cảm ơn này không thể khiến tôi dao động, ngược lại khiến tôi càng nhận thức được bản thân mình. Những người mà tôi tiếp xúc ít ra đều tu hành hơn trăm năm, mà từ khi chào đời tới bây giờ, tôi cũng chỉ mới Hai mươi tuổi, bất kể là trí thông minh hay pháp lực, hoặc là kinh nghiệm, tôi đều không bằng 1% của họ. Tôi như một con kiến nhỏ bé không đáng kể, hoàn toàn không thể chống lại họ. Lần này tôi chỉ ăn hên thúc đẩy kế hoạch thành công, còn lần sau thì sao? Lần sau lại gặp phải khúc chiết, nếu tôi không còn may mắt thì bi kịch sẽ lại trình diễn một lần.

Tôi mỉm cười với Liễu Liệt Vân không nói gì, không dám tranh công, cũng không nên tự coi nhẹ mình. Cũng may Liễu Liệt Vân không truy cứu tôi, thấy sắc mặt tôi hơi tệ thì cho rằng tôi đang bận tâm chuyện Thần Núi, bảo tôi đừng quá chú ý chuyện này, Liễu Long Đình chỉ giận mấy ngày thôi, sau đó sẽ ổn. Với lại nếu không có tôi thì hôm nay đã thành ngày giỗ của cô ấy với Liễu Long Đình rồi, sau đó còn hứng thú hỏi tôi kỹ thuật của Thần Núi thế nào? Anh ta đúng là mặc áo giáp khí phách uy vũ, mặc áo dài nho nhã thư sinh, thật là tiếc ngoại hình đẹp đó, bản chất lại là kẻ xấu xa.

Liễu Liệt Vân trông có vẻ rất thích Thần Núi. Chẳng qua nhớ tới nụ cười dữ tợn, hành vi điên cuồng của anh ta, tôi lại hận không thể, băm anh ta ra làm trăm mảnh. Liễu Liệt Vân với Liễu Long Đình đều cho rằng tôi đã ngủ với Thần Núi, hơn nữa không ngại chuyện đó, cho nên tôi giải thích cũng sẽ thành dư thừa, mặc dù tôi không hiểu rõ ràng tối qua Thần Núi đã ném tôi vào chuồng ngựa mà tại sao lại không chú ý thấy nguyên thần của Liễu Long Đình đã rời đi?

Đến núi Trường Bạch đã là năm giờ chiều, quần áo của tôi dính đầy máu, Liễu Liệt Vân bèn kêu tôi đi tắm trước, cô ấy đi an bài nhà bếp bày việc cho ân nhân là tôi. Sau đó lại thấy dấu răng Thần Núi cắn trên vai tôi, bèn kêu Liễu Long Đình đi cùng tôi, kêu anh ấy xử lý vết thương cho tôi.

Trên đường về nhà, cảm xúc của Liễu Long Đình không ổn lắm, mặt lạnh tanh. Tôi thấy anh ấy không vui thì cũng không muốn chủ động an ủi anh ấy, không vì lý do gì, chỉ vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi.

Trong sân sau của nhà họ Liễu có căn phòng, bên trong là suối nước nóng. Tôi thích nhà họ Liễu cũng vì họ có suối nước nóng, ai mà chẳng thích rảnh rỗi ngâm nước ấm, lắng nghe tiếng chim hót trong rừng gì đó. Chẳng qua bây giờ tôi không có hứng thú, việc duy nhất tôi muốn làm là tăng cường thực lực của mình, cho dù 'chỉ là một chút, lần sau tôi sẽ không yếu đuối đến mức không có sức chống đỡ đối với kẻ trêu vào mình, bị đùa bỡn như con khỉ trong đoàn xiếc thú.

Tôi ngâm mình trong dòng nước ấm áp. Liễu Long Đình bưng ít thuốc vào phòng, cũng không lạnh mặt như lúc này, có vẻ đã nghĩ thoáng, đặt thuốc bên cạnh ao nước rồi kêu tôi đến để anh ấy bối thuốc cho tôi. Mặc dù sắc mặt Liễu Long Đình đã dịu đi, nhưng giọng điệu vẫn không chút cảm xúc, còn lạnh nhạt hơn cả dòng nước tôi đang ngâm.

Tôi tựa vào ao nước Liễu Long Đình cũng lấy thuốc ra. Nhưng khi anh ấy cầm khăn mặt muốn lau khô nước dính trên vai tôi thì lại chậm chạm không làm. Khi anh ấy đặt khăn lên vai tôi, hơi dùng sức một chút, vết thương dính nước hơi đau đớn, lại thêm bị anh ấy đè nên tôi không nhịn được hít hơi, quay lại hỏi anh ấy có thể nhẹ nhàng hơn được không? Nghe vậy, Liễu Long Đình bỗng nhiên bùng nổ, ném khăn vào giỏ, cười lạnh hỏi tôi: “Thế lúc Thần Núi cắn em, sao em không thấy đau?"

“Đúng, em không thấy đau. Nếu anh không muốn bôi thuốc cho em thì ra ngoài đi, em tự làm là được!"

Tôi cũng không muốn giải thích với Liễu Long Đình. Nếu anh ấy thực sự yêu tôi thì dù tôi ngủ với Thần Núi thì sao? Tôi yêu anh ấy, hôm qua tôi làm chuyện như vậy cũng là vì muốn anh ấy sống sót, anh ấy không biết tôi đã hạ quyết tâm cỡ nào, khó chịu cỡ nào khi quyết định bản thân thể của mình. Nào có người phụ nữ nào đã có người yêu mà còn cam tâm tình nguyện ngủ với người đàn ông khác? Cảm giác tự tay đánh mất tình yêu và hạnh phúc của mình giống như đối mặt với ngọn lửa hừng hực. Cũng như Liễu Liệt Vân nói, tôi chưa bao giờ ngại anh ấy từng có bao nhiêu người phụ nữ, chuyện gì cũng chỉ lo cho anh ấy trước, nhưng bây giờ anh ấy tha thứ cho tôi cũng phải bày ra tư thái ngạo mạn, chính anh ấy có sạch sẽ gì đâu? Huống chi vẫn là chính họ nhận định tôi đã xảy ra quan hệ với Thần Núi, chẳng thèm hỏi tôi lấy một lời, vậy thì cứ nhận định đi. Tôi giải thích cũng sẽ thành đã làm kỹ nữ mà còn lập đền thờ trinh tiết thôi.

Có lẽ' Liễu Long Đình cũng bất ngờ vì thái độ bình tĩnh của tôi, cho nên nhất thời không nghĩ ra nên trả lời tôi như thế nào. Thấy tôi muốn tự lấy khăn mặt, anh ấy nắm chặt cổ tay tôi, kéo về phía anh ấy, nhìn thẳng vào mắt tôi, không khống chế được cơn giận tràn ra: "Bạch Tô, em không cảm thấy có lỗi với tôi sao? Em nói yêu tôi cơ mà, tại sao vừa nói yêu tôi, vừa xảy ra quan hệ với người đàn ông khác mà chẳng hề áy náy chút nào? Sao em lại vô liêm sỉ vậy hả? Thần Núi lợi hại hơn tôi, càng có thể thỏa mãn em đúng không?"

Vừa rồi tôi còn bình tĩnh, nhưng bây giờ Liễu Long Đình vu khống lung tung cho tôi, tôi lập tức không kìm được cơn giận, giơ tay lên cho anh ta một cái bạt tai. Tiếng cái tát trong trẻo vang lên, lại khiến tôi đau lòng: “Đúng, anh ta lợi hại hơn anh ấy, tôi vô liêm sỉ đấy, thế nào? Tôi trả lời thế anh hài lòng chưa?"

Không biết lời nói của tôi chọc giận anh ta hay là cái tát của tôi chọc giận anh ta, Liễu Long Đình đẻ vai tôi nhấn xuống nước, sau đó chính anh ta cũng nhảy xuống nước, tôi đều bị anh ta nhấn chìm trong nước, Liễu Long Đình nói:

“Hài lòng, hài lòng chứ. Tôi nói cho em biết, em sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi! Anh ta lợi hại hơn tôi thì sao? Bây giờ chẳng phải em cũng bị tôi khống chế sao? Nếu em thích sự tàn bạo của anh ta thì tôi sẽ tàn bạo cho em xem! Để xem anh ta lợi hại hay tôi càng lợi hại!"

Tôi chưa bao giờ thấy Liễu Long Đình nổi điên như vậy, điên cuồng cứ như con chó bị bệnh dại, hơn nữa thoảng chốc biến thành một con rắn lớn quấn quanh người tôi nhào xuống nước, không cho tôi nổi lên hít thở, càng không cho tôi giãy dụa muốn trốn thoát, đâm vào người tôi ngay trong nước.

Liễu Long Đình quả thực là một tên khốn nạn! Tôi không thể hô hấp dưới nước, cũng không muốn dây dưa với anh ta nữa, muốn nói với anh ta rằng thực ra tôi chưa từng có quan hệ với Thần Núi. Nhưng lúc này Liễu Long Đình đang nổi điên không nghe thấy gì. Khi tôi sắp tắt thở, anh ta ngóc đầu lên mặt nước hít vào một hơi, đôi mắt đỏ ngầu, sau đó thổi khí vào miệng tôi.

Khi Liễu Long Đình đã nguôi giận, hoặc là anh ta không cảm nhận được khí tức của Thần Núi trên người tôi, động tác của anh ta chậm lại, biến thành hình người, ánh mắt nhìn tôi cũng ngượng nghịu, hỏi tôi tại sao vừa rồi không nói cho anh ta? Tôi bị đâm xuyên qua đang đau đớn vô cùng, máu chảy ra từ bụng dưới của tôi lan lên mặt nước, tôi bỗng cảm thấy mình thật nực cười, Liễu Long Đình càng nực cười hơn. Tôi nghĩ có những việc tôi vẫn phải nói rõ với Liễu Long Đình, không thì tôi quá yếu ớt, yếu đến mức ngay cả người thích tôi cũng có thể sơ sẩy lấy mạng tôi.

Thấy tôi chảy máu, Liễu Long Đình kích động bế tôi lên, bước lên bờ ao. Trải qua nhiều lần áp bách, khát vọng lực lượng của tôi đã vững chắc không thể đánh vỡ. Vì thế tôi nói với Liễu Long Đình: “Nếu anh hy vọng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau thì chia một ít lực lượng của anh cho tôi đi, dạy tôi cách dùng, tôi sẽ đền đáp cho anh."