Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 177: Tình cảm của Hồ Tiên



Liễu Long Đình bỗng dừng bước, cúi đầu hỏi tôi: "Tại sao em lại bỗng nhiên muốn có lực lượng?"

“Không tại sao hết, chẳng qua thấy tôi sống như con chó anh nuôi, bị anh nuôi trong nhà. Nếu tôi đã chọn yêu đương với tôi thì hãy coi tôi như bạn gái, hoặc mẹ của con anh. Nếu anh không muốn cho tôi lực lượng thì dạy tôi chút bản lĩnh tự vệ, đấu pháp với người khác, lúc anh có mặt thì có thể bảo vệ tôi, nhưng khi anh vắng mặt thì bất cứ ai cũng có thể giết chết tôi, thậm chí là chính anh. Chỉ cần anh không vui thì tôi có khả năng trở thành vong hồn trong tay anh. Hơn nữa cũng vì tôi vô dụng nên tôi mới khúm núm, cái gì cũng nghe lời anh, không dám đắc tội anh, không dám làm sai chuyện, một khi làm sai thì tôi sẽ rất sợ hãi, tôi chẳng những sợ kẻ muốn giết tôi mà còn sợ anh, sợ làm liên lụy tới anh, sợ anh ruồng bỏ tôi. Tôi không có cách nào được như các anh, gặp phải chuyện gì cũng có thể tự giải quyết, tôi chỉ có thể đặt cược bằng tính mạng của mình. Anh hiểu cảm giác đó không?"

Tôi nói rất nhiều với Liễu Long Đình, đồng thời nước mắt cũng tuôn rơi lã chã. Cảm giác này quá thống khổ, Thần Núi chưa chết, đứa con trong bụng còn chưa sinh ra, cuộc sống sau này sẽ không yên bình.

Nghe tôi nói xong, Liễu Long Đình đặt tôi ngồi bên áo, tùy tay cầm cái áo khoác lên người cho tôi, ngẩng đầu lên ôm chầm tôi vào lòng, không nói một câu.

“Là vì thiên phú của tôi kém cỏi, không bằng người khác sao?" Tôi nhớ hình như Liễu Long Đình từng nói rằng thiên phú của tôi rất kém. Tôi sợ Liễu Long Đình sẽ từ chối bằng cớ này nên anh chóng ngồi thẳng eo, hai tay ôm mặt Liễu Long Đình, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Nhưng không sao, tôi sẽ cố gắng hơn, giống như loại bùa lúc trước anh dạy tôi, chẳng phải tôi đã vẽ rất tốt hay sao? Anh bắt đầu dạy tôi từ những thứ đó, tôi chịu khó một chút, anh lại giúp tôi một chút, chắc chắn tôi sẽ tiến bộ."

Tôi tràn đầy mong chờ nhìn Liễu Long Đình. Liễu Long Đình đối diện với tôi một lát, bỗng quay mặt đi, đứng dậy khỏi ao nước, cầm khăn mặt lau khô nước dính trên tóc anh ta, nói: "Sau này tôi sẽ bảo vệ em chu đáo, em đừng suy nghĩ nhiều. Những phép thuật kia không hợp với em.” Nói rồi khom lưng, cầm lọ thuốc muốn bối cho tôi.

"Tại sao?" Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình cũng không thể giải thích, chỉ nói rằng không hợp chính là không hợp.

Lừa người khác thì cũng phải có lý do để lừa! Vậy mà Liễu Long Đình lại không bịa ra được lý do nào! Tôi lập tức không vui, hất đổ chai thuốc trong tay Liễu Long Đình. Liễu Long Đình không giận mà nhặt nó lên, im lặng đổ thuốc lên vai tôi, tôi lại hất ra, nói với Liễu Long Đình rằng đừng giả vờ giả vịt nữa, nếu anh ta thật sự không muốn tôi bị thương thì nên dạy bản lĩnh cho tôi. Không bàn tới quan hệ khiếm nhã của tôi với anh ta, nhìn từ mặt ngoài thì tôi cũng là đệ tử xuất mã của anh ta, tại sao đệ tử xuất mã khác đều được tiên gia dạy bản lĩnh, còn tôi đi theo Liễu Long Đình bao lâu nay, anh ta chỉ dạy tôi vẽ mấy lá bùa chẳng có mấy tác dụng, còn thứ khác chưa bao giờ dạy tôi?

Nghe vậy, Liễu Long Đình lại làm như không nghe thấy, tiếp tục bồi thuốc lên vai tôi. Tôi ôm cơn tức đầy mình nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh ta, giật lấy chai thuốc muốn ném xuống nước. Đúng lúc này, Liễu Long Đình bỗng thổi một hơi lên mặt tôi, thân thể tôi như bị rút hết xương cốt, mềm nhũn ngã vào lòng Liễu Long Đình. Liễu Long Đình ôm lấy tôi, nói: “Như em đã thấy, nếu em lợi hại thì tôi không thể khống chế em như bây giờ."

Nói rồi, anh ta cẩn thận xử lý hết vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, từ trong ra ngoài cho tôi, sau đó mặc quần áo cho tôi, bế tôi đi ăn cơm. Lúc đi ngang qua đại sảnh, Kiều Nhi với Long Đằng đang chạy tới chạy lui, thấy Liễu Long Đình bế tôi đi tới thì Kiều Nhi mở to mắt nhìn tôi với Liễu Long Đình, đi theo sau chúng tôi cười nói: “Woa, anh ba tốt với chị Bạch quá, còn bể chị Bạch đi ăn cơm nữa. Anh ba, em cũng muốn bể."

Liễu Long Đình đã quên mất cơn giận của tôi ở ao tắm, nghiêng đầu nói với Kiều Nhi rằng con bé đã lớn rồi, anh ta ôm không nổi nữa.

“Nhưng chị Bạch còn lớn hơn em, sao anh còn bể chị ấy?" Kiều Nhi bất mãn khoanh tay hỏi Liễu Long Đình.

“Bởi vì anh ba thích chị Bạch của em. Trong mắt anh ba, chị Bạch cũng là con nít như em.”

Nghe Liễu Long Đình nói vậy, trong lòng tôi vừa cảm động lại vừa nực cười. Nói chuyện với Kiều Nhi như thế vào lúc này, không muốn dạy tôi thì bảo là không muốn dạy, giả vờ giả vịt mượn lời nói cho tôi nghe thì có ích lợi gì?

Lúc ăn tối, Liễu Liệt Vân thấy cô ấy kêu Liễu Long Đình bôi thuốc cho tôi mà vẫn không thể xoa dịu quan hệ giữa tôi với Liễu Long Đình, cô ấy còn cho rằng là vì Liễu Long Đình cảm thấy tôi đã bị Thần Núi ngủ. Liễu Long Đình bình tĩnh, tôi cũng chẳng thân thiện với anh ta, vì thế cô ấy gắp đồ ăn cho tôi, nói: “Tiểu Bạch à, em đừng giận, em cho Long Đình mấy ngày đi, nó có thể bình tĩnh lại. Có điều Long Đình quan tâm tới thân thể của em chứng minh trong lòng nó thực sự có em, không thì ai mà thèm bận tâm? Đúng không? Bây giờ Long Đình gặp em là phúc phận kiếp trước của nó, hai người nên trân trọng duyên phận này đi.”

Nhắc tới duyên phận kiếp trước của tôi với Liễu Long Đình, tôi lại mềm lòng. Trước kia tôi cũng nghe Liễu Long Đình, hoặc Kiều Nhi cùng Liễu Liệt Vân nói về chuyện của Liễu Long Đình và Ngân Hoa giáo chủ, tôi thầm đoán có lẽ lý do Liễu Long Đình không muốn dạy tôi học phép thuật là vì sợ tôi sẽ biến thành Ngân Hoa thứ hai. Chung quy linh hồn tôi là Ngân Hoa giáo chủ, vất vả lắm anh ấy mới được ở bên tôi, cho nên không muốn trở lại cuộc sống bị Ngân Hoa giáo chủ chi phối như trước kia.

Hai người yêu nhau, cho dù tình cảm sâu đậm đến mấy thì cũng cần trò chuyện hiểu nhau. Chẳng qua bây giờ là trên bàn cơm, tôi không tiện bàn chuyện này với Liễu Long Đình, cho nên múc một thìa đậu cho Liễu Long Đình, nói với anh ấy rằng lần sau nếu anh ấy còn ức hiếp tôi thì tôi sẽ cho anh ấy ăn cơm với đậu mỗi ngày.

Có lẽ Liễu Long Đình cho rằng tôi sẽ vẫn giận anh ấy. Bây giờ thấy tôi chịu nói chuyện, tha thứ cho anh ấy, anh ấy lập tức vui vẻ, cũng không bận tâm tới Kiều Nhi với Long Đằng, ôm mặt tôi hôn lên trán: “Ừ, sau này nếu tôi còn bắt nạt em thì em muốn trừng phạt tôi sao cũng được."

Thấy tôi với Liễu Long Đình quang minh chính đại yêu đương như vậy, Long Đằng lập tức bịt mứt, Kiều Nhi lại si mê nhìn tôi với Liễu Lang Đình. Thấy vẻ mặt hâm mộ của Kiều Nhi, Liễu Liệt Vân lập tức gõ lên đầu cô bé, bảo cô bé ăn cơm đi, con nít con nôi xem người, ta yêu đương làm gì? Nói rồi lại kêu Liễu Long Đình sau này chú ý một chút, trong nhà chỉ có mình anh ấy là có người yêu thôi, sau đó còn bảo Liễu Long Đình sau này ra ngoài thấy thần tiên nào phù hợp thì gả chị gái anh ấy đi, mỗi ngày cô ấy ở nhà chăm Long Đằng với Kiều Nhi cứ như là bảo mẫu ấy.

Không ngờ Liễu Liệt Vân xinh đẹp như vậy mà cũng lo chuyện giả chồng. Ăn cơm xong, lúc Kiều Nhi với Long Đằng đi chơi, Liễu Liệt Vân hỏi Liễu Long Đình rằng có biết lai lịch của Hư không? Liễu Long Đình lắc đầu, nói không rõ. Có điều nhắc tới Hư, tôi lại nhớ tới Vu Anh. Liễu Long Đình đang đuổi giết Vu Anh nên mới bị Thần Núi hút vào Gương Trời của Hư. Vì thế tôi liền hỏi Liễu Long Đình, bây giờ Vu Anh còn sống hay đã chết?

“Vốn định xử tử cô ta, chẳng qua cô ta còn sống, Hồ Tiên ra mặt bảo lãnh cô ta, dẫn cô ta đi rồi.” Liễu Long Đình trả lời.

Hồ Tiên đều bị Vu Anh hành hạ như thế, còn giết bao nhiêu tiền, anh ta vẫn nguyện ý tha thứ cho cô ta, hơn nữa còn ra mặt bảo lãnh Vu Anh. Chẳng qua Vu Anh yêu Hồ Tiên bao nhiêu năm, vì cứu Hồ Tiên mà giết cả chồng mình, chung tình đến mức chỉ cúng một tiên gia là anh ta, mỗi ngày Hồ Tiên cũng chỉ tiếp xúc với mỗi Vu Anh, đối mặt với tình yêu nhiệt liệt của Vu Anh, anh ta thật sự chưa từng rung động sao?