Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 270: Mềm lòng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi không biết được rốt cuộc Liễu Long Đình đã bày mưu kế to như thế nào, đúng là tâm kế, cung phụng tôi trong đền miếu, thật sự không sợ tôi tổn thọ, nhưng khi nghe anh ta một lòng một dạ nói chuyện với tôi, tôi ngắt lời: “Tôi nói lại thêm một lần nữa với anh, anh cảm thấy anh làm cho tôi nhiều như vậy thì tôi sẽ thấy cảm động sao? Cho dù đến lúc đó anh thành công, tôi phục hồi lại vị trí, tôi cũng không muốn phải nhớ ra anh là ai.” Lời nói tôi vô tình, nhưng Liễu Long Đình không cảm quan tâm: "Em có nhớ được anh hay không thì điều đó cũng không liên quan đến anh, anh chỉ làm những việc của bản thân anh, chỉ vì muốn em phối hợp tốt với anh nên anh mới nói cho em biết, hơn nữa tốt nhất là em đừng đem những lời anh nói đi nói cho người thứ ba biết, nếu không em sẽ càng không thể thoát khỏi anh, chúng ta rất có thể sẽ cùng được ban cho cái chết, khi ấy ông trời lại phải tỏ vẻ thương sót thiên hạ chúng sinh rồi đem chúng ta cùng chôn một huyệt, khi ấy em chết cũng không được yên.Nhìn thấy bộ dạng đắc ý khi nói những lời này của Liễu Long Đình, trong lòng tôi chửi thầm anh ta là tiên nhân, ti tiện hơn cả tôi lúc trước nhất ra thì lúc đấy sau khi tôi biết anh ta không thích tôi, tôi cũng không thèm đeo bám anh ta, vậy mà sau khi anh ta biết tôi không thích anh ta, còn cố tìm đủ lý do lý trấu để chứng minh tôi còn yêu anh ta, thật là nực cười.

Bây giờ đã là bốn giờ sáng, thêm một lúc nữa là trời sáng, cả đêm nay tôi không chợp mắt được, thế là quay lưng lại với Liễu Long Đình, nghiêng đầu ngủ thiếp đi, Liễu Long Đình dần dần dựa sát vào tôi, vòng tay ôm ngang eo tôi, dựa sát vào lưng và vùi mặt vào tóc tôi, cùng tôi ngủ thiếp đi.

Khi trời bừng sáng, lúc tôi mở mắt dậy, Liễu Long Đình đang làm bữa sáng, vốn tôi nghĩ đều do anh ta đáng đời, nếu như thả cho tôi đi thì anh ta cũng không phải chịu sự khó chịu vô cớ, bướng bỉnh làm càng của tôi, nhưng hiện tại cũng đã tám giờ rồi, buổi sáng chúng tôi còn phải đi lên đến miếu, chắc hẳn Liễu Long Đình cũng vội, vừa chiên trứng vừa canh nồi cháo bên cạnh, đàn ông mà tưởng như nội trợ trong nhà vậy, khiến tôi cảm thấy có chút áy náy, thế là đi vào trong bếp, nói anh ta sau này đừng làm nữa, bên ngoài bán bữa sáng đầy ra ấy, không cần anh ta phải mất công như thế đâu.

Liễu Long Đình nghe tôi nói thế liền nở nụ cười, còn nói với tôi là bên ngoài là bên ngoài, anh làmlà anh làm, phải để tôi cảm nhận được sự ấm áp từ anh, để tôi biết được anh ta có thể ra ngoài xã giao cũng có thể lăn vào bếp, nếu không sao tôi có thể yêu anh ta lần nữa chứ. Vừa nói vừa giơ những ngón tay thon dài đặt lên lồng ngực tôi và hỏi: “Thế nào? Cảm nhận được sự ấm áp từ anh chưa?"

Thôi dẹp đi, tôi không biết từ khi nào mà Liễu Long Đình lại trở nên vô liêm sỉ đến thế, đúng là lúc lạnh lùng thì như cục băng, lúc nóng lên lại như tên khờ, cái gì cũng làm cả.

Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi đến đền miếu, nhưng khi chúng tôi nói với hòa thượng muốn gặp phương trương thì họ bảo rằng phương trương đã đi quét tháp từ sáng sớm, đến giờ này vẫn chưa về. Phía sau đền miếu có tòa tháp, cách đền miếu cũng không xa, tôi cùng Liễu Long Đình đi về hướng tòa tháp, quả thật trong lòng tôi rất hiếu kỳ sao Liễu Long Đình biết được Phật ác tối qua là phương trường chứ? Nếu như đoán được là ông ta thì chỉ dựa vào hơi thở trên cơ thể là chưa đủ, ít nhất phải biết được động cơ của ông ta chứ?

Trên đường chúng tôi đi đến tòa tháp, Liễu Long Đình bảo tôi niệm câu chú, mời hết tất cả tiên gia trong nhà ra, bảo họ dẫn dắt tiên gia trên núi này, phong tỏa tất cả các nơi có thể tẩu thoát, sợ rằng phương trượng ngửi thấy hơi thở của chúng tôi, đoán ra dụng ý tìm đến của chúng tôi sẽ trốn chạy mất.Tôi biết chắc chỉ có Cô Hoạch điều có thể nhận thấy tâm ý của con người, hôm qua khi đức phật đến gần tôi, chỉ cần đến gần là có thể đoán biết được trong lòng tôi đang nghĩ gì, thế là tôi nghe theo lời Liễu Long Đình, gọi Vu Anh bọn họ xuất hiện, dặn dò họ kêu gọi các tiên gia ở khu núi này, bảo họ canh chừng từng người trong đền miếu, nhất là hòa thượng già, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, phương trượng này ngay cả Phật Di Lặc cũng dám biến thành, thì không thể chắc rằng ông ta không biến thành hình dáng người khác rồi trốn chạy.

Hiện tại Liễu Long Đình thấy tôi hành xử cẩn trọng thông minh hơn trước, khen tôi một câu rằng không hổ danh anh ta dạy bảo tôi, nếu như bà nội tôi biết nhất định sẽ cám ơn tổ tiên tám đời của anh ta.

Tôi cũng lười không thèm chế giễu Liễu Long Đình, hỏi anh ta về vấn đề tôi thắc mắc, nào là phương trương nhìn có vẻ tốt mà, còn tôn trọng Phật Di Lặc nữa, sao có thể biến thành hình dáng Phật Di Lặc đi khắp nơi hại người chứ?

Nói đến vấn đề này, Liễu Long Đình đáp rằng cho dù là người lương thiện nhất thiên hạ cũng có một mặt tội ác, bất kể sự vật nào cũng tương hỗ cùng tồn cả, Phật ác hôm qua tìm đến tôi, trên người có hơi thở của phương trượng, xem ra phương trượng này đã đạt được đến một cảnh giới nhất định, còn về phần tại sao ông ta lại dùngnguyện vọng giết người thì động cơ giết người này phải hỏi bản thân ông ta rồi, nhưng mục đích chủ yếu chúng tôi đến hôm nay, chính là cùng ông ta thỏa hiệp, những điều khác đều không quan trọng.

Trước giờ Liễu Long Đình làm gì cũng giữ vững chuẩn, chỉ nhằm đúng vào một mục tiêu, và khi chúng tôi lần theo hơi thở của phương trượng đi đến trước tòa tháp sau đền miếu thì thấy cổng tháp mở toang, phương trượng đang trong tháp.

Tôi đang định bước vào trong thì Liễu Long Đình ngăn tôi lại, anh ta vào trước, nắm lấy cổ tay tôi bảo tôi đi theo sau anh ta.

Trong tháp rất tường hòa, cũng rất sạch sẽ, chúng tôi không thấy phương trượng ở tầng một Liễu Long Đình cũng lười không muốn dẫn tôi đi tìm phương trượng từng tầng, trực tiếp giơ tay niệm động chủ, kêu gọi ông địa tại đây, dặn tìm ra phương trượng, nhưng chưa chờ Liễu Long Đình niệm chú thì tôi liền cảm giác được phía sau xuất hiện một bóng người, tôi vội quay đầu nhìn ra phía sau, thấy ngay phương trượng đang còng lưng, trong tay cầm cây chổi tre, ánh mắt che giấu nhìn chúng tôi.

Ánh mắt này của ông ta, giống hệt như Phật ác đi vào giấc mơ tối qua của tôi vậy, tôi nhìn mà trong lòng bỗng chốc lạnh toát, còn Liễu Long Đình không quay đầu, chỉ nói với phương trượng “Tôi đến đây là muốn bàn giao dịch với ông.” “Người xuất gia, bàn giao dịch gì chứ.” Phươngtrượng vừa dứt lời liền cúi đầu tiếp tục quét dọn “Vậy người xuất gia, tại sao lại giết người?” Liễu Long Đình quay đầu, một nhát ngay tim, thốt lời nghiêm nghị.

Phương trượng vừa nghe lời Liễu Long Đình nói xong, bỗng chốc giật mình đến nổi tay run, Liễu Long Đình cũng không cho ông ta cơ hội, đứng thẳng lưng, cúi nhìn phương trượng: "Phật ác chính là ông, giết chết những khách viếng cũng là ông, tôi nói cho ông biết rằng hiện tại tôi đã biết được bộ mặt thật của ông, có rất nhiều cách đề đối phó với ông, tôi có thể khiến ông thân bại danh liệt, ông tu hành lau như thế, đã là phương trượng của một đền miếu, tôi không tin ông chấp nhận lưu danh xấu thiên cổ khi ông qua đời, gây tổn hại đến danh tiếng Phật gia.

Khi Liễu Long Đình nói hết những lời trên, tôi nhìn thấy cả người phương trượng run lẩy bẩy, nhưng dù gì cũng tu hành nhiều năm nay nên vẫn còn giữ lại được chút điềm tĩnh, cũng biết bản thân ông ta đầu không lại Liễu Long Đình, đành hỏi Liễu Long Đình: “Cậu muốn bàn giao dịch gì với tôi?” “Sau này ông không được ra ngoài làm chuyện xấu nữa, chúng tôi sẽ nói với mọi người rằng đã giết chết quái vật Phật ác rồi, nhưng có điều kiện, chúng tôi tuân theo chỉ ý của Cửu Thiên Nương Nương xuống đây thu phục ông, trong đền miếu của ông phải lập tượng khắc thần bài của Cửu Thiên Nương Nương, cung phụng và hưởng nhang