Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 271: Một bước trọng sinh một bước vinh hoa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng nói này rất quen thuộc, nghe giống như giọng của Ngân Hoa giáo chủ. Đến khi một người phụ nữ có khuôn mặt khá giống tôi từ bên ngoài tháp bước vào, quả nhiên là Ngân Hoa giáo chủ. Cô ta mặc một bộ đồ cổ trang bằng tơ lụa rất đẹp, theo sau cô ta là Hư, trong tay cậu ta cầm chiếc gương Thiên Kính, mà ánh sáng vừa rồi xuyên qua thân thể của viện trưởng rồi phản chiếu lại chiếc gương, Hư trực tiếp giết chết viện trưởng!

Tôi nhìn viện trưởng nằm dưới đất, mặc dù vừa rồi ông ta không đồng ý dựng tượng của thần của tôi trước của Phật, nhưng tôi luôn cảm thấy ông ta không phải là người xấu xa ghê tởm gì, giờ ông ta chết như vậy đột nhiên trong lòng tôi có chút buồn.

Ngân Hoa giáo chủ liếc nhìn lão viện trưởng đang nằm trên mặt đất rồi nghiêng người nâng vảy bước qua người ông ta đi đến trước mặt Liễu Long Đình, nhoẻn miệng cười với anh ta: "Long

Đình, đã lâu không gặp, mấy hôm nay không gặp thật là nhớ anh quá."

Nghĩ đến những việc mà Ngân Hoa giáo chủ đối với Liễu Long Đình trước đây mà bây giờ lại nói nhớ anh ta, tôi đột nhiên cảm thấy thật ghế tởm, nhưng bản thân Liễu Long Đình trước đây cũng là người sẵn sàng chiến đấu và chịu đựng. Đúng là những người có thể ở chung một chỗ chẳng khác gì vật họp theo loài.

Liễu Long Đình nhìn Ngân Hoa giáo chủ đi tới, ánh mắt chợt bình tĩnh lại, như không muốn quan tâm đến cô ta, lạnh giọng hỏi: "Cô tới đây làm gì?"

Anh ta vừa nói mắt vừa nhìn ra bên ngoài, lớn tiếng nói với mấy vị Tiên gia làm gì mà để cho người ngoài vào, lại không thông báo?

Thấy Liễu Long Đình có vẻ không được vui, Ngân Hoa giáo chủ khẽ vươn tay, chạm vào vòng tay của Liễu Long Đình, dáng vẻ õng ẹo nói với anh ta: “Dù sao thì tôi cũng là giáo chủ cũ của nơi này, tôi muốn vào mà bọn họ dám ngăn cản sao. Còn Liễu Long Đình anh đấy, tại sao nhìn thấy tôi mà anh có vẻ không vui vậy? Có phải là vì anh đã có người mới thay thế tôi, cho nên quên luôn Ngân Hoa này rồi phải không?"

Khi Ngân Hoa giáo chủ nói điều này, cô ta quay đầu lại liếc nhìn tôi sau đó ngả đầu vào vòng tay của Liễu Long Đình.

Nghĩ đến tình yêu mấy trăm năm của Liễu Long Đình với Ngân Hoa giáo chủ, mấy trăm năm này khiến tôi dù muốn tiếp nhận tình cảm của Liễu Long Đình cũng không thể chấp nhận mối quan hệ của hai người bọn họ, ngày ngày đêm đêm trăm năm bầu bạn đã vì Ngân Hoa giáo chủ làm không ít chuyện điên rồ? Mà đối với tôi, anh ta không hề cam tâm tình nguyện như vậy, mà âm thầm tính toán với tôi.

Bây giờ người phụ nữ đó đang ở đây, lúc trước cô ta cùng Liễu Long Đình đã làm tôi tổn thương sâu sắc mà hiện tại lại tìm đến chúng tôi, đối với Liễu Long Đình cũng mập mờ không rõ. Hoặc là có chuyện muốn hỏi anh ta, hoặc là có âm mưu gì đó. Liễu Long Đình yêu cô ta lâu như vậy, nếu cô ta nịnh bợ anh ta, tôi sợ rằng Liễu Long Đình sẽ quay lại bên cô ta lần nữa, tôi lại phải thành toàn cho bọn. Đến lúc đó nếu họ không đối phó tôi thì tốt, còn nếu họ kết hợp với nhau để đối phó tôi, đúng là tôi phải đổ máu tám kiếp.

Tôi sẽ không thể cho đôi cẩu nam nữ này như ý, thật khó chịu khi nhìn bọn họ ở bên nhau. Hiện tại thấy Ngân Hoa giáo chủ ngã vào vòng tay của Liễu Long Đình mà anh ta cũng không có ý đẩy ra, tôi liền bước tới đẩy cô ta ra, mằng: "Tại sao người phụ nữ như cô lại vô liêm sỉ như vậy? Quyến rũ người đàn ông của tôi cũng không biết soi gương xem thử. Cô cố gắng thay đổi để giống hệt tôi chính là để cướp Liễu Long Đình từ tôi sao?

Không biết lúc này trong lòng tôi bực mình đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy, thấy tôi lại bảo vệ Liễu Long Đình như thế, Ngân Hoa giáo chủ nhìn tôi một ánh mắt kinh ngạc nói: "Bạch Tô, cô thật là ti tiện, tôi nghĩ Liễu Long Đình đối xử tệ bạc với cô như vậy đáng ra cô phải sớm hận anh ta đến tận xương tủy. Thật không ngờ chẳng mấy chốc cô đã về phe anh ta. Hai người các người đúng là lũ chó ti tiện như nhau.

Bản thân Ngân Hoa giáo chủ đã không thích Liễu Long Đình, vì vậy sau khi tôi đẩy cô ta ra, cô ta thậm chí còn mắng tôi và Liễu Long Đình.

Không cần cô ta mắng tôi, tôi cũng tự dùng những lời lẽ độc miệng hơn để mắng chính bản mình, cho nên bây giờ tôi không có một chút phản ứng nào với việc cô ta mắng mình. Nhưng khi Ngân Hoa giáo chủ nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ta lại cười lớn đi về phía tôi, bày ra khuôn mặt giống hệt tôi: "Có vẻ như Liễu Long Đình thật sự rất tốt với cô. Anh ta còn giúp cô chữa lành khuôn mặt rách nát kia. Thật đáng tiếc, khuôn mặt đẹp này lại là gương mặt của một người chết.

Vốn dĩ tôi không muốn Liễu Long Đình tiếp tục bị Ngân Hoa giáo chủ mê hoặc, nhưng cô ta nói về khuôn mặt của tôi, nghe giọng điệu đó có vẻ như Ngân Hoa giáo chủ biết rất nhiều về tôi, cho nên tôi hỏi cô ta: "Cô nói như vậy là có ý gì?"

Ngân Hoa giáo chủ liếc nhìn Liễu Long Đình, anh ta nằm lấy bả vai của tôi, trầm giọng nói chúng ta đi, sau đó liền dẫn tôi ra ngoài.

Tại sao tất cả mọi người đều biết số phận của tôi sau ngày hôm đó, tại sao chỉ có mình tôi không biết?

Lúc này tôi không muốn rời đi với Liễu Đình Long, lại đến trước mặt Ngân Hoa giáo chủ, lặp lại câu hỏi lúc nãy, cô ta nói vậy là có ý gì?

Thấy tôi nhất định muốn biết, đột nhiên cô ta cười lớn, Ngân hoa giáo chủ cũng không trả lời tôi mà quay đầu nhìn Hư đứng bên cạnh nói: "Hư, hãy nói cho Bạch Tô biết tại sao cô ta lại chết, hơn nữa tôi và Liễu Long Đình giết vô số người như vậy mà vẫn sống tốt đi.

Sau khi nghe thấy lời của Ngân Hoa giáo chủ, Hư trực tiếp gật đầu với cô ta, sau đó bước đến và nói với tôi: "Sở dĩ cô chết là do ý kiến của quần thần sống trong Thiên cung đã tạo ra cô ở kiếp trước. Cô xuống trần hóa kiếp thành người việc đó nằm trong quyền hạn của họ. Kiếp trước cô thật sự không có tình người, tất cả các loại quy tắc trên trời được tạo ra để cai quản các vị thần ở Thiên cung, nếu các vị thần phạm sai lầm sẽ bị giết, mà các vị thần này đều do con người dưới trần giang biến hóa mà thành. Hơn nữa con người. thường phạm vào thất tình lục dục và cô là một vị thần được sinh ra không hề có sinh mệnh và cảm xúc, làm thế nào để cảm nhận được thế gian này đây? Cô đã chống lại tất cả các vị thần, không một ai tin tưởng cô. Một khi cô có pháp lực vô biên, mọi người đều sợ cô, nhưng khi cô gặp khó khăn, mọi người sẽ muốn giết cô. Cô biết vì sao Ngân Hoa giáo chủ và Liễu Long Đình sau lưng cô vi phạm vô số quy tắc của trời nhưng đến bây giờ vẫn sống tốt chưa?"

Hư nói với tôi nhiều như vậy, tôi nghĩ đến giấc mơ lúc trước của mình, trong mơ tôi thấy mình đang thổi Thí Thần Khúc, Thí Thần Khúc phát ra thì một âm thanh thảm thiết vang lên. Lẽ nào giấc mơ đó là thật. Kiếp trước tôi thật sự là vô tình máu lạnh như vậy?

"Nếu đã nói nhiều như vậy thì hãy nói hết ra đi." Tôi nói với Hư, mà lúc này Liễu Long Đình đang đứng bên cạnh tôi cũng không tiếp tục kéo tôi đi nữa. Tôi nắm chặt lấy tay mình dường như đang nghe một chuyện mà bản thân thật khó chấp nhận.

“Bởi vì bọn họ liên thủ để hãm hại cô, kiếp trước cô chết là do kế hoạch của Ngân Hoa giáo chủ, hơn nữa cô ta vì mê muội Liễu Long Đình nên đã đào mắt cô lên mà ăn. Tôi nghĩ cô cũng đã nhìn thấy thi thể kiếp trước của mình, hơn nữa Ngân Hoa giáo chủ và Liễu Long Đình vì có công giết có nên dù Ngân Hoa giáo chủ phạm phải lỗi lầm lớn đi chăng nữa cũng có trọng sinh chuyển kiếp. Mà Liễu Long Đình không cần phải nói đương nhiên sẽ lên làm giáo chủ của Tát Mã giáo. Thân phận của anh ta thấp kém mà có thể trèo cao như vậy hoàn toàn là vì anh ta cũng có công trong việc giết hại cô. Vốn dĩ mọi chuyện đều thuận lợi, Liễu Long Đình và Ngân Hoa giáo chủ đều được thăng chức, nhưng thật không ngờ, cô đã an bài số mệnh của mình trước khi chết. Cô để mình đầu thai chuyển kiếp thành người, cô là Đại để Thượng cổ, không ai có thể thay đổi được sắp đặt của cô. Thật không may là Liễu Long Đình và Ngân Hoa giáo chủ, bọn họ trong kiếp chuyển thế này của cô phải hợp tác với vị thần trên trời từng bước sát hại cô. Chỉ cần cô chết. thực sự hồn bay phách tán biến thành khói bụi thì tất cả những chuyện trong quá khứ đều được bỏ qua.

Khi tôi nghe Hư nói những lời này, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười. Cho dù là tôi chẳng có ký ức gì về kiếp trước cũng cảm thấy đau xót vô cùng. Tôi không hiểu vì sao kiếp trước mình thần thông quảng đại như vậy lẽ nào lại không nhìn thấy được nỗi đau mà tôi phải chịu đựng trong kiếp này sao? Tại sao kiếp trước không chết một trăm lần để cứu tôi thoát khỏi những đau khổ của kiếp này. Vì tôi chết rồi, hãm hại tôi được rồi, có thể vi phạm bất cứ quy tắt nào, hơn nữa còn có thể từng bước vinh hoa từng bước trọng sinh. Các vị thần trên trời lẽ nào không quản chuyện ở dưới trần gian sao?