Hoan Du

Chương 58



Editor: Trà Đá

Thời gian này công việc rất bận rộn, Cố Du vì thiết kế quảng cáo cho sản phẩm mới mà trải qua muôn vàn khó khăn và thử thách, rốt cuộc cũng đạt được sự hài lòng của mọi người, tiến vào giai đoạn dựng phim.

Cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, cũng sắp đến ngày kết hôn của em họ cô rồi.

Hôn lễ cử hành vào thứ bảy, Cố Du đã lên kế hoạch, sáng thứ sáu về nhà, nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, ngày hôm sau sẽ tham dự hôn lễ với ba mẹ. Chủ nhật ở nhà dành thời gian với ba mẹ, buổi chiều quay về.

Nhà cô cách thành phố này không xa, bây giờ có tàu cao tốc, cho nên chỉ ngồi một hai tiếng đã đến.

Thứ tư, Cố Du xin nghỉ phép với Hoắc Diệc thanh, anh ấy vung tay ký tên đồng ý, sau đó hỏi cô có muốn nghỉ thêm một hai ngày nữa không, tiền lương vẫn giữ nguyên. Hiếm khi được về nhà, có thể ở thêm vài ngày với ba mẹ.

Trước kia khi còn làm ở Phi Dực cô không thời gian về thăm nhà, sau khi nghỉ việc rồi cũng không muốn về, sau khi đến Sang Thành, tuy rằng công việc đã tốt hơn rất nhiều, cũng có nhiều ngày nghỉ, nhưng lúc đó ba mẹ cô lại đi du lịch, nên cô cũng không về.

Thật ra nguyên nhân cô không muốn về nhà là bởi vì mỗi lần về thì mẹ cô lại bắt cô đi xem mắt, đôi khi còn là xem mắt trá hình nữa.

Hai năm nay, Hồ Vĩnh Lan càng lúc càng thúc giục cô mau kết hôn, mỗi lần Cố Du về nhà đều rất bất đắc dĩ.

“Thôi ạ, tối chủ nhật tôi sẽ quay lại đây, thứ hai vẫn đi làm đúng giờ.” Cố Du từ chối ý tốt của Hoắc Diệc Thanh.

Hoắc Diệc Thanh nhìn cô với vẻ đầy thâm ý: “Không nỡ xa Phó Lệ Minh sao?”

Có một người sếp thích mấy việc bát quái là như thế nào? Bây giờ Cố Du đã khắc sâu cảm nhận được. Cô trợn mắt: “Anh không nhắc thì xém tí nữa là tôi quên mất anh ấy rồi đó.”

Hoắc Diệc Thanh buồn cười: “Cậu ấy mà biết thì chắc sẽ rất đau lòng lắm đây.”

“Anh không nói thì anh ấy sao biết được.” Cố Du trêu chọc.

Hoắc Diệc Thanh nhướn mày: “Lỡ như tôi nói cho cậu ấy biết thì sao?”

Cố Du không hề sợ hãi: “Nếu anh nói, thì lần sau tôi gặp Tề Nhã Quân, cũng sẽ thuận tiện tâm sự vài chuyện của anh.”

Mỗi lần Cố Du gặp Tề Nhã Quân, thì đều sẽ nói tốt cho Hoắc Diệc Thanh.

“Tôi cũng không có chuyện gì đen tối.” Nói thì nói thế, nhưng Hoắc Diệc Thanh vẫn lúng túng: “Thôi được rồi, tôi nói đùa thôi, tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu, có nói thì cậu ấy cũng không tin.”

Thật ra, có thể anh sẽ tin, sau đó sẽ không vui, mà anh không vui thì người gặp nạn là cô.

Giữa trưa cô đi ăn cơm cùng Phó Lệ Minh, Cố Du mới nói đến việc này, anh thật sự quá bận rộn, thời gian hai người ở chung một chỗ rất hiếm, nên không có cơ hội để nói.

“Vài ngày?” Sắc mặt Phó Lệ Minh kinh ngạc.

“Ba ngày.”

Phó Lệ Minh nhìn cô một cái thật sâu: “Sao em không nói anh biết sớm?”

Cố Du: “Chuyện này cũng đâu phải việc gì to tát.”

“Sáng sớm mai anh phải bay đi nước ngoài, ngày kia trở về. Nếu biết em không có ở đây, thì anh sẽ xếp lịch về trễ một ngày rồi.” Anh tính toán tối thứ sáu về tới, sẽ ở cùng với cô, thời gian hai người ở cạnh nhau có thể dài hơn một chút.

Trái tim Cố Du khẽ rung động, anh thích ở bên cô.

Cô cũng vậy.

Trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào.

“Em chỉ đi có ba ngày thôi mà.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng.

Phó Lệ Minh không thích: “Tính cả ngày mai nữa thì chúng ta phải xa nhau tận bốn ngày.”

Phải đến mức rõ ràng như vậy sao? Hơn nữa, bốn ngày cũng không nhiều.

Nhưng mà, trái tim Cố Du đã bị rung động rồi, đột nhiên cô không muốn về nhà nữa.

Chỉ cần gởi tiền mừng là được rồi.

Đương nhiên, cái này chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, chuyến này nhất định phải về nhà.

Buổi chiều tan làm, Phó Lệ Minh gọi điện thoại nói cô đến bãi đậu xe.

Cố Du kinh ngạc: “Không phải hôm nay anh tăng ca sao?”

“Không tăng ca nữa.”

Cố Du: “…”

Phó Lệ Minh: “Lâu rồi không ăn tối với em.”

Cố Du: “Em muốn ăn lẩu hải sản.”

Phó Lệ Minh nở nụ cười: “Được, xuống đây.”

Cố Du vui vẻ thu dọn đồ dạc, may mắn là mọi người đều đi về trước cả rồi, không sợ bị phát hiện.

Đi vào bãi đậu xe, cô chạy đến xe của Phó Lệ Minh, mở cửa ngồi vào xe.

Thần thái cô vui vẻ, Phó Lệ Minh không nhịn hỏi: “Vui như vậy sao?”

Cố Du thắt dây an toàn, nói: “Đương nhiên, em đang đói, hơn nữa lâu rồi không ăn lẩu hải sản, rất nhớ hương vị đó.”

Cô ngẩng đầu, thấy anh đang nhìn cô mỉm cười, chợt giải vây cho bản thân: “Gần đây em dùng não quá độ, mau đói bụng lắm, nên thấy gì cũng thích ăn.”

Không phải do cô tham ăn đâu!

Cô giấu đầu lòi đuôi khiến Phó Lệ Minh tâm tình vui vẻ hơn: “Sau này muốn ăn gì thì cứ nói anh biết.”

Cô muốn ăn thì cũng không nói anh biết, nếu không thì càng mất hình tượng với anh.

Không bằng ăn cùng Dịch Huyên còn hơn.

Đương nhiên lời này không thể nói với anh.

Anh là trai thẳng lại sắt thép, không vui thì có thể nhiệt tình “Trả thù” cô.

Không thể chọc.

Phó Lệ Minh dẫn Cố Du vào một nhà hàng lẩu sa hoa nhất, chỗ này đều nhập những hải sản tươi rói lại mới lạ, giá cả rất cao. Cố Du bình thường cũng ăn không nổi.

Bây giờ đi với anh, thì không cần sầu não, nghĩ lại có anh vẫn là chỗ dựa tốt, nếu như phải đối mặt với ba anh thì cũng không sợ.

Phó Lệ Minh muốn ngồi phòng riêng, cái bàn rất lớn, hai người ngồi cạnh nhau.

“Bàn này quá lớn, nếu có thêm vài người nữa thì tốt rồi.” Cố Du nói.

Phó Lệ Minh lại nghiêm túc nói: “Không tốt.”

Đúng lúc này, Giang Khải gọi điện thoại cho Cố Du.

Điện thoại di động của cô để trên bàn, màn hình sáng lên, Phó Lệ Minh nhìn thấy, sau đó nhận máy.

Giang Khải là kiểu người nôn nóng lại không cẩn thận, còn chưa xác định người nghe là ai, lập tức nói: “Tiểu Du Du, tối nay cô tới phòng gym không?”

“Cô ấy không tới.” Phó Lệ Minh trầm giọng nói, biểu hiện khá khó coi.

Giang Khải phản ứng mau lẹ, cười hì hì nói: “Anh Minh, thì ra anh và chị dâu đang ở cùng nhau, ha ha.”

“Cậu gọi điện thoại cho cô ấy làm gì?” Giọng điệu chất vấn.

“Không có gì, chỉ muốn hỏi cô ấy có tới phòng tập hay không, nếu có đến thì nói anh đến luôn. Anh, em nhớ anh.”

Biểu hiện của Phó Lệ Minh lạnh lùng hơn: “Không cần cậu nhớ.”

“Anh, hai người đang ở đâu đó? Có phải đang đi ăn tối không, em tới chỗ hai người…”

“Không được.”

“Tại sao, em ăn cơm một mình rất cô đơn.” Giọng điệu anh ấy đáng thương, đàn ông thất tình rất cô đơn.

“Bọn tôi không cần bóng đèn.” Phó Lệ Minh tuyệt tình: “Không còn việc gì thì cúp máy.”

Bóng đèn Giang Khải bị tổn thương: “Chị dâu đâu? Em muốn nói với chị dâu vài câu.”

Cố Du ở ngay bên cạnh Phó Lệ Minh, hơn nữa cô dí sát đầu nghe được đoạn hội thoại của bọn họ.

Phó Lệ Minh thật sự không muốn đưa điện thoại cho Cố Du, nhưng cô đã vươn tay ra rồi.

Cố Du lấy lại được di động, cười nói với Giang Khải: “Giang thiếu tìm tôi có việc gì?”

Gần đây cô đến phòng tập thường xuyên hơn, cũng quen hơn với Giang Khải, anh ấy thất tình có bao nhiêu tâm sự thì đều nói với cô hết.

“Chị dâu, hai người ăn cơm ở đâu? Có thể cho tôi đến ăn cùng được không?” Giang Khải đã không quan tâm bản thân có phải là bóng đèn hay không, một người ăn cơm không ngon miệng.

Phó Lệ Minh không dễ nói chuyện, nhưng Cố Du thì dễ đàm phán hơn.

Cố Du liếc mắt nhìn sắc mặt không mấy hứng thú của Phó Lệ Minh, suy nghĩ hai người sắp xa nhau bốn ngày, bây giờ thời gian ở bên cạnh nhau là quý giá nhất.

“Anh đi tìm người khác đi.”

Giang Khải đáng thương quyết định về nhà ăn cơm cùng với ba mẹ.

Rốt cuộc cũng có thể ăn rồi, Cố Du lột một con tôm, sau đó đưa tới bên miệng Phó Lệ Minh: “Con đầu tiên cho anh ăn.”

Tối nay Cố Du muốn làm một người bạn gái chăm sóc tốt cho anh.

Phó Lệ Minh vui sướng, nhìn con tôm được bóc sạch sẽ, nói: “Em ăn đi.” Cô tham ăn như vậy, để cô ăn trước.

Hơn nữa, từ trước đến nay chưa từng có ai… Đút anh ăn như vậy.

Anh có chút không quen.

Cố Du nheo mắt nhìn anh, nói: “Cái này không chỉ đơn thuần chỉ là con tôm.”

Phó Lệ Minh nhíu mày, chờ cô nói tiếp.

Cố Du: “Trong đây còn có tâm ý của em, từ trước đến nay em chưa bao giờ đút cho người đàn ông nào khác ăn đâu đấy.”

Cô vừa dứt lời, Phó Lệ Minh lập tức nắm lấy cổ tay cô, sau đó ăn con tôm trong tay cô.

Cố Du thỏa mãn, tươi cười sáng lạn: “Ngon không?”

“Ừ.” Phó Lệ Minh không có sự yêu thích mãnh liệt nào với thức ăn.

“Có phải ngon hơn so với con tôm bình thường không?”

Phó Lệ Minh nhắm mắt nhai, cẩn thận thưởng thức.

Cố Du thấy anh quá nghiêm túc, nhịn không được nói: “Em tự tay lột cho anh ăn, chắc chắn phải ngon hơn rồi.”

Phó Lệ Minh nở nụ cười, gật đầu: “Em nói rất đúng.”

Anh đương nhiên biết tính toán trong lòng Cố Du, chỉ là anh cố ý trêu chọc cô.

Vốn tưởng anh sẽ nói mấy mấy câu sến sẩm, nhưng không ngờ thất bại.

Không có ý nghĩa gì hết, thôi thì cứ ăn món hải sản cô thích nhất vậy.

Cô chỉ lột một con tôm, mà nhận được rất nhiều báo đáp, Phó Lệ Minh không chỉ lột tôm cho cô, mà còn giúp cô xử lý con cua, cô chỉ việc ngồi ăn.

Ăn no nê xong, Cố Du mới phát hiện bản thân ăn quá nhiều, bụng phình to.

Quay trở về nhà của Phó Lệ Minh, cô không chịu đi ngủ sớm, cứ đòi đi tản bộ quanh phòng khách rộng rãi ở nhà anh.

Phó Lệ Minh hết cách, lúc vào nhà chỉ được hôn cô nên anh hơi bất mãn, nhưng vẫn ở phòng khách cùng với cô.

Anh ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí.

Cố Du hỏi anh: “Em mở tivi được không? Chán quá.”

Phó Lệ Minh mở tivi, đưa điều khiển cho cô.

Cố Du chuyển kênh.

Đã lâu lắm rồi cô không xem tivi, lúc thuê nhà cũng chẳng có một cái tivi, bây giờ có máy tính là đủ rồi. Lúc còn đi học cô lúc nào cũng là người thích xem phim, mấy năm nay không có thời gian xem.

Đổi mấy kênh cuối cùng cũng có kênh đang chiếu phim thần tượng, Cố Du nhìn thấy nam chính thì không chuyển kênh nữa, đặt điều khiển trên bàn trà.

Vẻ mặt mê trai của cô bị Phó Lệ Minh thấy được.

Tầm mắt của anh chuyển về phía màn hình tivi, nhìn thấy gương mặt trắng nhỏ của nam chính, trong lòng có chút khinh thường.

“Anh ta từng là người trong mộng của em lúc còn đi học.” Cố Du nhịn không được nói.

Phó Lệ Minh: “Bây giờ thì sao?”

Cố Du phát giác thấy có nguy hiểm, nói: “Bây giờ không phải.”

Thần sắc Phó Lệ Minh dịu đi một chút.

“Hiện tại em chỉ thích người đẹp trai có cơ bắp thôi.” Cố Du định hướng rất rõ ràng.

Phó Lệ Minh cười giảo hoạt nhìn cô: “Thức ăn tiêu hết chưa?”

“Chưa!” Cố Du đẩy ra, tiếp tục đi qua đi lại: “Anh xem tạp chí đi.”

Thời gian còn rất sớm, chưa đến tám giờ.

Phó Lệ Minh không có hứng thú với phim truyền hình, bởi vậy anh thật sự tiếp tục đọc tạp chí.

Phim thần tượng không cần suy nghĩ nhiều, thoải mái đơn giản, nam nữ chính yêu đương lẫn nhau.

Cố Du thỉnh thoảng bị chọc cười, mỗi khi như vậy, Phó Lệ Minh sẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tivi một chút.

Phim thần tượng không thể thiếu mấy cảnh hồng phấn thân mật. Trước kia Cố Du chỉ thấy diễn viên hôn nhẹ lên môi, nhưng bộ này thì không tính hôn nhau kịch liệt, mà sau khi hôn xong thì hai người ngã xuống ghế sô pha.

Động tĩnh trong tivi quỷ dị, Phó Lệ Minh ngẩng đầu nhìn.

Cố Du vội vàng chạy đến bàn trà bên cạnh cầm lấy điều khiển tivi đổi kênh, nhưng cô quá vội vàng nên ấn nhầm nút tăng âm tượng.

Âm thanh ái muội trong tivi đập vào màng nhĩ của hai người.

Cố Du trực tiếp tắt tivi.

Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, nhưng ánh mắt Phó Lệ Minh đã khóa chặt trên người cô.

Cố Du muốn chạy trốn, nhưng không chạy thoát được.

Phó Lệ Minh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, hai người mặt đối mặt.

Việc đã đến nước này, Cố Du nhìn thẳng vào mắt anh, ôm cổ anh, dùng sức hôn môi anh.

Cô chủ động, khiến Phó Lệ Minh thêm điên cuồng.

Đêm, rất dài.