Hoan Du

Chương 59



Editor: Trà Đá.

Mười giờ sáng thứ sáu, Cố Du đi ra khỏi nhà ga, ba mẹ đã đừng chờ sẵn.

Cô không ngờ mình được chăm sóc đến như vậy, lần này cả hai người đều đến đón cô, khiến trong lòng cô hơi hoảng hốt, cảm giác phía trước có cái hố to.

“Tiệm cơm làm ăn không tốt sao ạ?” Vừa lên xe, Cố Du hỏi thăm.

Hồ Vĩnh Lan oán trách nói: “Nói bậy, việc buôn bán vẫn rất tốt.”

“Vậy sao cả ba mẹ đều đến đón con? Con nói để con bắt xe về cũng được mà.”

Hồ Vĩnh Lan: “Bây giờ bên ngoài không an toàn, ba mẹ phải đi đón con mới yên tâm.”

Ba của Cố Du, Cố Trường Thiên hùa theo: “Con gái à, con ở bên ngoài phải cẩn thận đấy, buổi tối có tăng ca thì phải về với đồng nghiệp, mỗi ngày ba mẹ coi tin tức đều rất lo lắng.”

“Ba mẹ yên tâm, con sẽ chú ý an toàn.”

“Haiza, bây giờ người xấu nhiều lắm.” Hồ Vĩnh Lan phiền não nói.

Cố Du gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Con gái còn độc thân là nguy hiểm nhất, nhất là mấy cô gái có bộ dạng xinh đẹp.” Hồ Vĩnh Lan ngồi bên ghế lái phụ, nói xong thì quay đầu nhìn Cố Du, tiếp tục: “Tốt nhất là nên tìm bạn trai, ở chung một chỗ, có người chăm sóc.”

Cố Du liếc mắt nhìn ba cô đang lái xe, thấy ông không nói gì, bắt đầu nhức đầu.

Ngay cả ba cô từng phản đối việc ở chung trước khi cưới, bây giờ cũng thay đổi.

Cố Du đành phải trả lời cho có lệ: “Dạ, con biết rồi.”

“Con lúc nào cũng chỉ biết cho có lệ.”

“Hôm nào con dẫn bạn trai về ra mắt, thì ba mẹ đừng có bị dọa sợ là được.”

“Dọa sợ cái gì, phải là vui mới đúng chứ, ba mẹ mong chờ ngày đó lâu lắm rồi.” Hồ Vĩnh Lan hoàn toàn không tin Cố Du thật sự sẽ làm ra chuyện này.

Hai người vừa đưa Cố Du về đến nhà, thì lập tức quay lại tiệm cơm.

Trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây cô thích, cô nằm trên ghế sô pha, mở tivi, cực kỳ hưởng thụ.

Chỉ còn lại một mình cô, rốt cuộc cũng có thời gian liên lạc với Phó Lệ Minh.

Trước đó cô mạnh miệng với Phó Lệ Minh lắm, nói không có vệc gì thì không nên chủ động liên lạc với cô, bởi vì mẹ cô là người thích rình việc riêng của con gái.

Bây giờ đang là giờ làm việc, Cố Du nhắn tin cho anh, anh rảnh thì sẽ nhắn lại cho cô.

[Em về đến nhà rồi.]

Sau khi nhắn xong, cô chụp một bức hình đầy thức ăn vặt và hoa quả trên bàn trà gởi cho anh xem, chia sẻ sự sung sướng của mình.

Lúc này, Phó Lệ Minh đang trong phòng làm việc, đứng trước mặt hai vị quản lý cấp cao, đang nghiêm túc thảo luận.

Gần đây công ty liên tiếp gặp vấn đề, Phó Lệ Minh giải quyết không xuể, nên tính tình không tốt lắm.

Trời sinh anh có khí thế nghiêm nghị, khiến người khác không rét mà run, nhất là khi anh không vui.

Chuông tin nhắn vang lên, cắt ngang lời anh nói.

Anh dừng một chút, nhìn thoáng qua màn hình di động, sau đó tiếp tục nói. Nhưng mới nói được một câu, thì di động lại vang lên.

Lúc này đây, anh dừng lại, nhìn màn hình di động một lúc lâu.

Vẻ mặt của anh không có biến hóa gì, nhưng anh nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, cho hai người quản lý đi.

Chuyện công việc thật ra còn chưa nói xong.

Trong văn phòng không còn người khác, Phó Lệ Minh cầm điện thoại nhắn trả lời lại: [Ừ, ở nhà ăn nhiều ngủ nhiều.]

Cố Du đọc đi đọc lại câu trả lời của anh mấy lần, trong đầu dần hiện ra hình ảnh con heo.

Nhưng mà cô không cần phải so đo với anh. [Bây giờ anh rảnh hả?] Rõ ràng là trả lời tin nhắn của cô rất nhanh.

Phó Lệ Minh không thích nhắn tin, dứt khoát gọi điện thoại qua.

Cố Du đang ăn trái cây, nhìn thấy anh gọi điện thoại thì vội vàng nhai rồi nuốt.

“Anh rất bận.” Anh mở miệng trả lời câu hỏi của cô.

Cố Du: “Vậy thì anh tiếp tục làm việc đi, em chỉ muốn báo bình an cho anh biết.”

“Bây giờ đang là giờ giải lao.” Phó Lệ Minh cho bản thân nghỉ ngơi, “Vừa rồi đang nói chuyện với hai quản lý cấp cao, em quấy rầy anh, cho nên anh để bọn họ đi rồi.”

Cố Du nhanh chóng hiểu ý lời anh, cắn cắn môi, nói: “Anh lại mắng người à.”

Điều này đã được chứng minh, trước kia Cố Du cũng cho rằng anh hung dữ, chỉ là bây giờ cô đã không còn sợ anh nữa.

Phó Lệ Minh không thể phản bác, anh thừa nhận tính tình mình không tốt: “Anh chỉ có thể cam đoan là không hung dữ với em thôi.”

Cố Du cười cười: “Nói được thì làm được nhé.”

“Ừ.”

“Anh có biết mỗi lần anh tức giận, thì có rất nhiều người run sợ không, ai cũng sợ trở thành vật hy sinh.”

“Công việc không xảy ra vấn đề gì thì không cần sợ anh.”

“Em lúc nào cũng cố gắng không phạm sai lầm.”

“Em phạm sai lầm thì có thể nghĩ cách lấy lòng anh.”

“Thôi cứ để em cố gắng không phạm sai lầm đi.”

Hai người trò chuyện say mê, Cố Du nằm trên ghế sô pha, bắt chéo hai chân, trên mặt cười vui vẻ.

Cô nói rất nhập tâm, đến nỗi Hồ Vĩnh Lan mở cửa vào nhà rồi mà cô vẫn không phát hiện ra.

Cho đến khi cô nói: “Ngày mai là về rồi, sẽ rất nhanh thôi.” Lúc đó, dư quang đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô hoảng sợ tới mức kêu lên một tiếng, ngồi bật dậy.

“Con đang điện thoại cho ai đó?” Hồ Vĩnh Lan ngửi thấy mùi khả nghi.

Cố Du ôm điện thoại, không để cho bà thấy được màn hình: “Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết!”

“Con nói chuyện với ai mà nhập tâm như vậy hả, mẹ mở cửa vào nhà mà con cũng không biết?”

Trong lòng Cố Du bối rối một chút, mắt thấy sắp bị phát hiện, cô lanh trí, thoải mái để di động bên tai, bình tĩnh nói: “Mẹ quay lại rồi, cúp máy nhé, tạm biệt.”

Vì không muốn mẹ cô nhìn thấy màn hình điện thoại, nên Cố Du trượt di động xuống ngực. Cô không cúp điện thoại, mà để anh cúp.

“Có phải là một trong những đồng nghiệp đang theo đuổi con không? Con tuyển chọn đến giai đoạn cuối cùng rồi hả?” Hồ Vĩnh Lan cực kỳ tò mò.

Trong lòng Cố Du hoảng sợ, lén nhìn màn hình điện thoại, xác định anh đã cúp máy hay chưa.

Sự thật là anh vừa mới cúp, sau câu hỏi kia của Hồ Vĩnh Lan.

Hồ Vĩnh Lan nhìn thấy động tác của cô, bao gồm cả biểu tình tuyệt vọng của cô.

Bà cũng bị dọa sợ, kinh ngạc mở to hai mắt, hạ giọng nói: “Chưa cúp điện thoại hả?”

Cố Du gật đầu: “Bây giờ cúp rồi.”

“Con bé này, không phải đã nói tạm biệt rồi sao?” Hồ Vĩnh Lan lớn tiếng nói, đồng thời vỗ vỗ bả vai Cố Du, buồn bực nói: “Cái này coi như xong, người ta nghe thấy chỉ biết con có nhiều lốp xe đề phòng.”

Hồ Vĩnh Lan đang ở tuổi trung niên rất biết theo dõi trào lưu, chương trình tuyển chọn, tiếng lóng trên mạng, bà cũng biết không ít.

Cố Du không ngờ mẹ cô lại biết cả từ “Lốp xe đề phòng”.

Bây giờ cô không biết phải nói gì, cũng không biết Phó Lệ Minh nghe thấy sẽ nghĩ như thế nào.

Hồ Vĩnh Lan thấy gương mặt Cố Du buồn rầu, trong lòng có chút áy náy: “Mẹ cũng đâu phải cố ý, con nói với người đó là do lúc trước con gạt mẹ nên mẹ mới nói như vậy.”

Cố Du: “…”

“Thôi quên đi, nếu như người ta thật lòng với con thì tốt, không thì coi như không có duyên. Dù sao ngày mai sẽ có rất nhiều thanh niên độc thân trẻ tuổi, con xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có người thích.”

“Mẹ!” Hiện tại Cố Du mới thật sự tuyệt vọng.

Hồ Vĩnh Lan liếc cô: “Đây cũng không phải đi xem mắt, chỉ là có cơ hội chạm mặt vậy thôi, không bắt buộc.”

Hồ Vĩnh Lan ngồi xuống bên cạnh Cố Du, tiếp tục nói: “Chồng của em họ con viên chức chính phủ, ngày mai có thể có rất nhiều đồng nghiệp tham dự hôn lễ, nghe nói có rất nhiều thanh niên còn độc thân, cấp bậc cao cũng không thiếu…”

Cố Du cắt ngang: “Mẹ, con làm việc ở thành phố A, mẹ muốn con yêu xa sao?”

“Cái này cũng không tính là xa, nếu tình cảm ổn định, con quay lại đây, con thích làm quảng cáo, thì tự mở một công ty quảng cáo đi, ba mẹ sẽ cho con tiền. Như vậy cả gia đình ta sẽ lại được ở gần nhau, cuộc sống hài hòa cũng tốt.”

“Con muốn làm ở công ty lớn, có tương lai hơn.”

“Làm cho người ta là làm công chứ có tương lai gì?”

“Không giống nhau.”

“Con đi làm bốn năm năm rồi, ngoài việc vất vả, thì mẹ không thấy tương lai của con ở đâu hết.”

Cố Du: “Mẹ, chuyện tình cảm của con mẹ đừng quan tâm nữa được không, thật sự thì con cũng đã lo nghĩ rồi, con nhất định sẽ có bạn trai xuất sắc.”

“Mẹ không phải ép con, haiza, con xem rồi lo liệu đi.” Thời gian này Hồ Vĩnh Lan cũng suy nghĩ lại, cảm thấy có thể bà quá gấp gáo, nên Cố Du mới chống đối chuyện đi xem mắt. Hơn nữa, con gái lập gia đình cũng chưa chắc là chuyện tốt, lỡ như gặp phải nhà chồng không tốt, thì chẳng phải là đã tiến vào địa ngục rồi sao.

Điển hình như em họ của Cố Du, bởi vì nhà trai là quan chức chính phủ, nên ba mẹ chồng có vẻ khinh thường người khác, cảm thấy người khác trèo cao vào nhà bọn họ. Thật là, lúc trước đi xem mắt thì cười tít mắt, bây giờ lại thay đổi sắc mặt.

Con gái bảo bối của mình trở thành con dâu nhà người ta, lại còn bị người nhà chồng bạc đãi, nghĩ đến thôi đã đau lòng.

Vì vậy bà bổ sung một câu: “Có đối tượng rồi thì cũng phải tìm hiểu gia đình đối phương, nếu ba mẹ người ta không tốt, thì không cần tiến tới cũng được.”

Lời nói này chạm đến đáy lòng Cố Du, tâm tình cô đột nhiên trùng xuống.

Hồ Vĩnh Lan đứng dậy: “Mẹ về đưa cơm cho con, tiệm cơm còn bận việc, mẹ đi đây.”

Trong nhà chỉ còn lại một mình Cố Du.

Sau đó, cô nhớ tới chuyện vừa xảy ra.

Đã sắp đến giờ tan làm, cô rối rắm không biết giải thích với anh như thế nào.

Không đợi cô quyết định, thì Phó Lệ Minh đã gọi điện thoại tới cho cô.

Chưa đến giờ tan làm.

Cố Du đau khổ nghe máy.

“Alo.” Giọng nói của cô yếu ớt.

Phó Lệ Minh: “Có phải em có gì muốn nói với anh không?”

Cố Du cắn cắn môi, chủ động nhận sai: “Em sai rồi.”

“Sai chỗ nào?” Giọng nói của anh nghiêm túc.

Cố Du: “Em gạt mẹ em.”

Đây là lời nói thật lòng.

Phó Lệ Minh: “Trong Sang Thành vẫn còn người theo đuổi em sao? Cậu gì tên Phong đúng không?” Anh để ý cái này.

Cố Du bất đắc dĩ bóp trán: “Không có, không có ai theo đuổi em hết.”

“Thật sao?” Phó Lệ Minh duy trì thái độ hoài nghi.

Cố Du cố gắng chứng minh: “Thật mà, bọn họ đều cho là em có bạn trai rồi.”

“Bọn họ nghĩ là ai? Là anh sao?”

“Không phải, bọn họ vẫn cho là anh có ý kiến không tốt với em.”

Phó Lệ Minh: “…”

Anh có điểm không vui.

Cố Du cảm nhận được tâm trạng của anh, không hiểu sao có chút cao hứng: “Thật ra thì hiểu lầm như vậy cũng tốt.”

“Em thật sự không thích mọi người biết chúng ta đang hẹn hò à?” Phó Lệ Minh rõ ràng không vui.

Trong lòng Cố Du hơi hoảng hốt, chột dạ nói: “Không phải không thích, mà là…”

Không những bị người ta nghị luận, mà còn bị người ta suy đoán cô và Phó Lệ Minh sẽ không thể lâu dài, công khai rồi thì sẽ rất phức tạp.

“Mẹ em vẫn còn sắp xếp cho em đi xem mắt à?” Phó Lệ Minh nhớ lúc cô vừa đến Sang Thành, thì có đề cập đến vấn đề này.

Cố Du: “Ừ.”

Phó Lệ Minh im lặng.

Cố Du cúi đầu, không biết ứng phó với cục diện này như thế nào.

Anh không vui, khiến tâm tình của cô cũng trùng xuống.

Một lát sau, anh nói: “Tìm một cơ hội nói với ba mẹ em là em có bạn trai rồi. Nếu như có thể thì anh sẽ đến gặp mặt ba mẹ em.”

Cố Du bất ngờ, rốt cuộc cũng yên ổn một chút. Mặc kệ như thế nào, thái độ của anh cũng nói rõ là anh coi trọng cô: “Được.”

Nhưng mà cô vui vẻ chưa được mấy giây, thì anh nói: “Chuyện em không muốn công khai mối quan hệ này, thật sự khiến anh không vui, em suy nghĩ nên làm gì đi.”