Hoan Du

Chương 60



Editor: Trà Đá.

Ngày thành hôn của em họ, sáng sớm Cố Du đã xuất phát, cô là chị họ chưa lập gia đình của cô dâu mới.

Hơn tám giờ sáng, chú rể dẫn theo anh em của anh ấy đến rước dâu.

Ở đây không quá nghiêm trọng việc thử thách trước khi rước dâu, nhưng những người trẻ tuổi lại thích trò này, nên làm ầm ĩ một lúc lâu.

Cố Du chỉ là đến tham dự cho đủ quân số, cô đứng ở một bên không tham gia.

Cô dâu rời khỏi nhà, sau đó đến nhà chú rể, rồi lại đến khách sạn để tổ chức tiệc cưới.

Cố Du đi theo tới lui cũng rất mệt, đến khách sạn, cô dâu chú rể đứng ngoài cửa tiếp khách, cô lập tức kiếm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Cuối tuần không cần dậy sớm đi làm đúng giờ, tuy nhiên Phó Lệ Minh vẫn làm việc, nhưng thời gian tự do nhiều hơn.

Hôm nay Cố Du chưa liên lạc với anh, cô còn chưa trả lời tin nhắn sáng nay của anh.

[Bây giờ em mới rảnh.]

Phó Lệ Minh không thích nhắn tin, tốn thời gian không nói, mà lại không thể nghe thấy giọng nói của cô. Cho nên anh gọi điện thoại tới.

Cố Du nhìn thấy màn hình hiện lên “Tổng giám đốc Phó” đang gọi tới, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Có vẻ như cần phải đổi tên trong điện thoại cho anh rồi, nhưng đổi thành cái gì? Cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Điện thoại vừa thông, Phó Lệ Minh hỏi: “Tham gia hôn lễ thôi mà em bận cái gì vậy?”

Cố Du kể lại hết quá trình từ sáng đến giờ cho anh nghe, Phó Lệ Minh im lặng nghe xong, trầm giọng nói: “Tin tức thường xuyên đưa tin có những vụ án xảy ra trong hôn lễ, em phải bảo vệ tốt bản thân.”

Cố Du đáp: “Em biết rồi.”

Phó Lệ Minh vẫn không yên tâm, anh không nghĩ cô tham dự hôn lễ mà còn phải làm nhiều chuyện phức tạp như vậy: “Ngày mai mấy giờ em về?”

“Tàu chạy lúc 2 giờ.”

“4 giờ đến?”

“Ừ.”

“Anh đi đón em.”

“Được.”

Nói đến đây, hai người đột nhiên rơi vào im lặng. Mà hai người cũng không muốn cúp điện thoại.

“Anh…”

“Em…”

Cả hai nói cùng lúc.

Cố Du bật cười: “Anh nói trước đi.”

Phó Lệ Minh: “Em nói trước đi.”

Hai người lại mở miệng cùng lúc, cũng cùng câu nói.

“Ngày mai em mời anh ăn cơm.” Cố Du muốn nói cái này.

Phó Lệ Minh nở nụ cười: “Em định mời anh ăn cái gì?”

“Anh muốn ăn gì?” Thật ra cô chỉ vô tình nghĩ ra. Dù sao tối mai cũng ăn tối cùng nhau, cô nên chủ động một chút.

“Em biết nấu ăn chứ?”

Cố Du: “Biết một chút.”

Nhà cô mở quán cơm, lúc ở nhà thật ra cô chẳng cần xuống bếp, nhưng mưa dầm thấm đất, sau này bắt đầu cuộc sống một mình ở bên ngoài, cô bắt đầu học nấu ăn, lúc không biết thì sẽ gọi điện thoại học hỏi đầu bếp, dần dần tay nghề cũng không tệ.

“Em nấu cho anh ăn đi.”

“Được.”

Đúng lúc này có người gọi Cố Du, cô quay đầu, thấy toàn là bà con thân thích, tinh thần cô kéo căng. Cô nói vào điện thoại: “Em cúp máy đây.”

“Ừ.”

Phó Lệ Minh cúp điện thoại xong thì nhíu mày, tuy rằng vừa rồi Cố Du không nói gì, nhưng anh nghe ra giọng điệu có vẻ nghiêm túc của cô, anh biết có người cô không thích đang tìm cô.

Trong lòng anh toàn là hình ảnh về cô, lúc anh ý thức được điều này thì chợt cười khổ.

Loại cảm giác lúc nào cũng chỉ suy nghĩ về một người thật sự rất kỳ lạ, anh vốn cho là bản thân tuyệt đối sẽ không trở thành người như vậy.

Lúc trước, khi cô chưa đồng ý làm bạn gái anh, thì trong lòng anh đã xác định rõ muốn ở cùng với cô, bây giờ đã ở chung một chỗ, thì anh chỉ muốn giữ chặt cô ở bên người, không muốn rời xa, buổi sáng cùng nhau tỉnh dậy, buổi tối cùng nhau đi ngủ.

Anh là người coi trọng hiệu suất, phải đạt được thành quả trong thời gian ngắn nhất, nhưng lúc đối diện với tình cảm thì cũng như thế này.

Vội vã như thế có vẻ không tốt lắm.

Cho nên anh phải kiềm chế?

Cố Du không giống anh, cô đã ném anh ra sau đầu, bởi vì cô phải đối mặt với một trưởng bối thích “Hỏi han ân cần”.

“Cố Du, lâu lắm mới thấy con. Có bạn trai chưa?” Người hỏi Cố Du chính là cô hai, người bà con chướng mắt với gia đình bọn họ theo lời Hồ Vĩnh Lan nói.

Công việc buôn bán của cô hai phát tài, có hai con trai, một người lớn hơn Cố Du một tuổi, một người nhỏ hơn cô một tuổi. Bởi vì tuổi tác xấp xỉ, thành tích học tập của Cố Du xuất sắc nổi trội, anh em họ thì học dốt, nên ba đứa nhỏ thưởng xuyên bị mang ra so sánh, cho nên trong lòng cô hai luôn khó chịu với gia đình cô.

Sau này, gia đình cô hai càng làm ăn phát đạt, hai người con trai vốn đã nghỉ học từ sớm để theo nghiệp kinh doanh, sống cũng không tệ. Quan trọng nhất là hai người bọn họ đã kết hôn từ sớm, hiện tại mỗi người đều có hai người con trai.

Cô hai có một dáng vẻ hãnh diện.

Cố Du trả lời: “Dạ đã lâu không gặp, công việc của cháu rất bận.”

Cô hai kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Du: “Còn chưa có bạn trai phải không? Để cô giới thiệu cho cháu một người, đối tác mua bán với cô, điều kiện nhà người ta cũng không khác gia đình chúng ta là mấy, 33 tuổi, lớn hơn cháu một chút, nhưng nhân phẩm tốt, rất xứng với cháu.”

Cô hai còn dẫn theo đứa cháu nội bảy tuổi của mình, thằng nhóc ngồi trên đùi bà nội ăn bánh kẹo cưới.

“Nhà cậu ấy có ba gian cửa hàng, một năm có thể kiến trên trăm vạn, so với quán cơm nhà con thì khá hơn.”

Cố Du cười gượng: “Cảm ơn ý tốt của cô hai, nhưng cháu không có hứng thú.”

“Ai da! Cháu nói cái gì vậy! Cháu cũng sắp 30 rồi, đàn ông và đàn bà không giống nhau, tuổi càng lớn thì giá càng hạ, kết hôn phải làm sớm, huống hồ cháu cũng không còn trẻ nữa, phải tranh thủ thời gian.”

Cố Du nghe thấy cô hai nói “Hạ giá”, gương mặt cô dần lạnh đi: “Cô hai, tuổi tác không nói lên được giá cả của một con người, tìm được người có cùng đẳng cấp mới quan trọng.”

“Ai u, nói thì dễ nghe lắm, lớn tuổi không gả đi được, người ta nói cho xấu mặt ra.”

“Người ta là ai?” Giọng điệu Cố Du có phần không tốt lắm.

Từ nhỏ tính tình Cố Du đã rất thẳng thắng, chọc trúng cô thì cô sẽ không nể mặt tình cảm, cô hai cô đã sớm biết rõ tính của Cố Du, nhưng trong lòng vẫn có chút sững sờ: “Mặc kê người ta nói gì, nhưng kết hôn sớm là chuyện tốt. Mẹ cháu cũng không phải luôn quan tâm chuyện này sao? Nhưng thứ lỗi cho cô nói thẳng, mẹ cháu sắp xếp đối tượng xem mắt cho cháu không tốt lắm, Tiểu Lý này rất được, ngày mai hai đứa sắp xếp gặp nhau một chút.”

“Bà nội, bà đang nói đến bác Tiểu Lý sao?” Cậu bé tò mò hỏi.

“Đúng.” Cô hai cười khanh khách, sau đó nói với Cố Du: “Cháu xem, con của hai anh em họ cũng lớn như vậy rồi, cháu phải tranh thủ đi.”

Lúc này, cậu bé còn nói: “Bác Tiểu Lý người mập mập, bụng tròn giống khinh khí cầu.” Nói xong, cậu bé lập tức cười hì hì.

“Cháu đừng có nói lung tung.” Cô hai giải thích với Cố Du: “Tiểu Lý có chút phốt phát, như vậy mới có phúc khí.”

“Bà nội, ba cháu nói bác Tiểu Lý giống phụ nữ có thai.”

Trong lòng Cố Du thở dài, nói: “Cô, mặc kệ người cô nói béo hay gầy, thì cháu cũng không gặp đâu.”

Cô hai giận tái mặt: “Cháu đừng khinh thường người mập, điều kiện người ta tốt lắm, cô vì muốn tốt cho cháu mới giới thiệu, cháu biết có bao nhiêu người muốn gả cho nhà giàu đều không được không?”

Cố Du không muốn nói chuyện nữa, cô nhìn thấy ba mẹ cô xuất hiện ở cửa, cô phải mau chóng túm lấy sợi giây giải cứu này.

Cô hai tiếp tục: “Cháu xinh đẹp lại xuất sắc như vậy, ai mà không biết, cả nhà chúng ta đều nghĩ cháu đến thành phố lớn làm việc thì có điều kiện tốt hơn, có tiền hơn, nhưng nhiều năm như vậy lại không kiếm được một người bạn trai, cô cũng sốt ruột lắm chứ.”

“Ơ! Chị hai, sao chị qua đây sớm thế.” Hồ Vĩnh Lan vừa nhìn thấy Cố Du bị cô hai quấn lấy, cho nên bước vội qua.

Cố Du thở dài nhẹ nhõm, sức chiến đầu của Hồ Vĩnh Lan mạnh hơn cô.

Cô hai nói ra “ý tốt” của mình, vẻ mặt tràn đầy thành ý.

“Em dâu, khó kiếm được người có điều kiện tốt như vậy, ngày mai em và Cố Du đến gặp mặt một lần đi.”

Hồ Vĩnh Lan cười nói: “Không cần, Cố Du có cả đống người đang theo đuổi chưa biết chọn ai.”

Cố Du: “…” Cô tự đào cho mình một cái hố to.

Cô hai không tin: “Cố Du lâu vậy mà vẫn chưa có bạn trai, rõ ràng là những người theo đuổi con bé đều không được tốt lắm. Không phải chị nói lung tung, hiện tại có rất nhiều đàn ông trẻ tuổi đều yêu đương bậy bạ, hơn nữa có chút tiền chỉ thích chơi bời với phụ nữ, nếu thật sự muốn kết hôn, thì đã chọn những người có thể trợ giúp cho gia đình họ rồi.”

Lời cô hai có ý nói gia đình Cố Du không tiền không thế.

Hồ Vĩnh Lan hừ một tiếng: “Nếu đã như vậy thì nhà em cũng không giúp ích được cho Tiểu Lý chị nói rồi, cho nên việc này cứ coi như chưa nói đi.”

“Chị muốn nói là Tiểu Lý không giống những người khác, chúng ta làm ăn với nhau, nên hiểu rõ, cậu ấy không có chuyện tình lộn xộn gì đâu, sao chị có thể hại cháu gái của mình được chứ.”

Cố Du đau đầu, nhịn không được nói: “Con đã có bạn trai rồi.”

Mấy người nghe xong, im lặng hai giây, sau đó cô hai bật cười: “Cố Du à, đừng có lấy lý do này để từ chối. Lần trước không phải mẹ cháu còn giới thiệu đối tượng cho cháu xem mắt sao? Cô biết mà.”

Cố Du: “Sau vụ xem mắt đó ít lâu thì cháu có bạn trai.”

Cô đã xác định rồi, mặc kệ sau này thế nào, dù sao bây giờ cô quả thật đã có bạn trai.

Hồ Vĩnh Lan ban đầu cũng nghĩ là Cố Du nói dối, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt con gái mình, thì bà không nhịn được quan sát thật kỹ thái độ của Cố Du.

Cố Du nhìn hai người, tiếp tục: “À thì… Điều kiện của bạn trai cháu… Tốt hơn một chút so với Tiểu Lý.”

Khiêm tốn một chút.

“Thật không?” Cô hai nghi ngờ.

Cố Du gật đầu: “Dạ, hơn nữa dáng dấp không tệ, cao ráo.” Đây mới là điều vừa lòng Cố Du.

“Bao nhiêu tuổi?” Hồ Vĩnh Lan hỏi.

Cố Du kiên trì trả lời: “32.”

Hồ Vĩnh Lan: “Làm nghề gì?”

Cố Du: “Kinh doanh.”

“Kinh doanh cái gì?”

Cố Du suy nghĩ một chút, nói: “Đồ trang điểm.”

“Đi buôn?” Cô hai đột nhiên chen vào một câu. Chí𝑛h chủ, 𝙧ủ bạ𝑛 đọc chu𝑛g ~ TRu𝑴TR𝑼Y𝖾𝑁.v𝑛 ~

Cố Du xấu hổ: “Không phải, mở công ty, sản phẩm quốc tế…”

“Mấy người đi buôn đều quảng cáo y như thế.” Cô hai nói: “Ngàn vạn lần cháu đừng có dính đến người đó, người như vậy…”

Sắc mặt Cố Du thay đổi: “Anh ấy còn có một cửa hàng ở trung tâm thành phố A.” Cô rất muốn ngăn chặn miệng cô mình.

“Thật hay giả?”

“Thật.”

“Chừng nào?”

“Cụ thể thì không biết, nhưng rất lớn.” Cô muốn nói đến Thịnh Thế Vương Triều, hộp đêm cũng coi như là cửa hàng.

“Cỡ 100 mét vuông chứ?”

“Cố Du: “… Cỡ vậy.”

“Vậy còn được, có chút giá trị.” Cuối cùng cô hại chịu phục một chút: “Lần sau nhớ dẫn về ra mắt.”

Hồ Vĩnh Lan im lặng một lúc, luôn quan sát biểu hiện của Cố Du. Bà nói: “Không vội, hai đứa cứ từ từ tìm hiểu, thích hợp thì dẫn về, ba mẹ tin tưởng con, không muốn tạo áp lực cho con, chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”

Cố Du không biết lời mẹ cô nói là thật hay giả, cô thật sự sợ sau khi về nhà thì mẹ cô đòi cô dẫn người ta về ra mắt.

Bây giờ cô và Phó Lệ Minh bắt đầu chưa được bao lâu, vẫn chưa đến thời điểm thích hợp.

Cô vừa tự đào một cái hố to cho chính mình.