Hoan Du

Chương 61



Editor: Trà Đá.

Ăn tiệc cưới xong về nhà, Cố Du mệt mỏi muốn quay về phòng ngủ, nhưng lại bị Hồ Vĩnh Lan kéo lại.

“Con nói lại mọi chuyện cho mẹ biết đi.” Vừa rồi trên xe có người nhờ đi cùng, không có cơ hội nói, vất vả lắm mới về đến nhà, sao có thể dễ dàng buông tha cô được.

Cố Du bất đắc dĩ: “Mẹ muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Cô rõ ràng đã khai báo hết rồi.

“Con thật sự có bạn trai rồi sao?”

“Dạ.”

“Không gạt mẹ đó chứ?”

“Dạ.”

“Được rồi, con đi ngủ đi.”

Cố Du kinh ngạc: “Xong rồi hả mẹ?”

Hồ Vĩnh Lan không hiểu được bộ dạng của con gái: “Chứ con nghĩ mẹ định hỏi cái gì?” Sau khi xác định Cố Du có bạn trai rồi, thì bà lập tức hài lòng.

Cố Du không ngừng lắc đầu, chồm tới ôm cổ bà, cọ cọ một chút, kích động nói: “Mẹ, mẹ đáng yêu quá đi.”

“Thôi đi cô.” Hồ Vĩnh Lan sắng giọng, trên mặt tràn đầy nét cười: “Tìm hiểu người ta cho tốt, phải biết dịu dàng, tính tình ôn hòa, nhưng cũng không được yêu quá rồi hóa ngốc, đừng để người ta lừa.”

“Mẹ yên tâm, con gái của Hồ Vĩnh Lan tốt như vậy sao có thể bị lừa đây?” Cố Du cười hì hì nói.

Hồ Vĩnh Lan liếc cô một cái, tâm tình không tệ.

Ba của Cố Du Cố Thiên Trường vốn là người không nói nhiều, ngồi một bên nhìn hai mẹ con, trên mặt ông cũng không biểu hiện gì gọi là vui vẻ.

Cố Du thấy được, nhíu mày hỏi: “Ba, ba sao vậy?”

Cố Trường Thiên hỏi: “Người đó có tốt với con không?” Biểu hiện của ông lo lắng, con gái là người yêu kiếp trước của ba, không giống với Hồ Vĩnh Lan, ông cũng không mong chờ Cố Du lập gia đình vội vàng.

Nhưng ông cũng biết, con gái trưởng thành thì phải lập gia đình, ông chỉ hy vọng con gái ông gặp được người đàn ông tốt.

Cố Du kiên định nói: “Anh ấy đối với con rất tốt, ba mẹ, ba mẹ cứ yên tâm đi, đã lâu như vậy con không có bạn trai, chính là chờ đợi một người thật tốt, bây giờ anh ấy đã xuất hiện rồi. Con sẽ bảo vệ bản thân, không ngu ngốc để người ta khinh thường.”

Nói xong lời cuối, cô đột nhiên có chút chột dạ, giống như thỉnh thoảng cô vẫn bị khinh thường.

Hồ Vĩnh Lan thấy nét mặt thẹn thùng của cô, chế nhạo nói: “Mấy người già như ba mẹ không quan tâm con nữa, mẹ đoán con đang trong thời kỳ yêu cuồng nhiệt rồi, 100% là bạn trai chiếm toàn bộ vị trí trong lòng con rồi.”

Cố Du bĩu môi, nhưng không phủ nhận.

“Mẹ cũng không muốn can thiệp quá nhiều, để con khỏi nói mẹ phiền.”

“Mẹ, sao mẹ lại tốt như vậy chứ.” Cố Du cảm động, cô còn tưởng rằng sau khi trở về sẽ bị tra khảo đến tận cùng.

Hồ Vĩnh Lan: “Mẹ sợ hỏi nhiều quá rồi con không dám nói chuyện nữa, đến lúc đó chẳng phải mẹ lại lao tâm khổ trí sao?”

Cố Du đồng ý, gật đầu lia lịa.

Sau khi trở về phòng, cô nằm trên giường lăn hai vòng, tâm tình có chút vui sướng, sau đó cô nhắn tin cho Phó Lệ Minh.

Cô vẫn thích nhắn tin, có mấy lời khi nói ra có chút ngượng ngùng, nhưng có thể biểu đạt qua tin nhắn.

Cô cũng tính kể chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho anh biết, chỉ nói: [Em ăn đám cưới về rồi, anh còn bận làm việc sao?]

Phó Lệ Minh trả lời rất nhanh: [Ừ, bây giờ có thể nói chuyện điện thoại chưa?]

Cố Du: [Không được, ba mẹ em đều ở nhà.]

Phó Lệ Minh đang ở văn phòng, công ty trống rỗng chỉ có một mình anh. Lúc bắt đầu làm việc không biết như thế nào, tỉnh thoảng lại dừng lại, rồi cực kỳ nhớ cô, sau đó anh cảm thấy có chút cô đơn.

[Nhớ em.] Hai chữ này anh đắn đo một lúc mới nhắn đi.

Cố Du nhìn thấy thì trên mặt không ngừng nở nụ cười, vẻ mặt này nếu như bị nhìn thấy thì sẽ bị chế giễu mất. May mắn cô thính tai, nghe có tiếng bước chân rất nhỏ tới gần cửa. Đây là bước chân cố ý đi nhỏ, ngoại trừ mẹ cô ra thì chẳng có ai hết.

Cô vội vàng mở trò chơi trong điện thoại ra, đưa lưng về phía cửa phòng.

Cửa phòng được mở ra, cô làm bộ đắm chìm trong thế giới game, điện thoại phát ra âm thanh của trò chơi.

Cô giả vờ như không biết có người vào phòng, cho đến khi Hồ Vĩnh Lan mở miệng: “Con gái, ra ăn chút hoa quả đi.”

“Dạ.” Cố Du ngồi dậy, trên tay còn đang mải chơi game: “Mẹ cứ để trên bàn đi, tí con ăn.”

Hồ Vĩnh Lan thấy cô say mê chơi game, càu nhàu: “Lớn như vậy rồi còn chơi game nữa.”

“Mấy trò này đều thiết kế cho người lớn chơi đó mẹ.” Cố Du phản bác.

“Ở tiệm cơm mẹ nhìn thấy có rất nhiều mấy đứa con nít đều chơi game.”

“Khác nhau mà mẹ, con nít chơi game thì không tốt, không nói đến chuyện thị lực bị yếu đi, mà còn dễ dàng lơ là việc học.” Cố Du cố ý nói những chuyện này, để mẹ cô không quay về vấn đề chuyện bạn trai cô.

Hồ Vĩnh Lan: “Mấy đứa nhỏ được chơi game thì rất im lặng, tiệm cơm nhà mình nhỏ, có những đứa bé quậy phá chạy nhảy lung tung, nói thế nào cũng không nghe, trừ khi cho bọn nó chơi điện thoại.”

Cố Du: “Chứ không phải do người lớn không chịu chơi với chúng nó sao.”

“Bây giờ người lớn cũng mê chơi điện thoại.”

Cố Du gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cũng giống con thôi.”

Cố Du: “…”

Hồ Vĩnh Lan: “Sau này con có…”

“Mẹ! Khi khác nói chuyện đi.” Cố Du đỏ mặt cắt ngang lời Hồ Vĩnh Lan nói, còn nói: “Con muốn ngủ trưa, buổi tối chúng ta nói chuyện sau, mẹ ra ngoài đi.”

Sợ hãi.

Tâm tình Hồ Vĩnh Lan đang vui, biết con gái mình là người như thế nào, da mặt thỉnh thoảng rất mỏng.

Sau khi Hồ Vinh Lan ra ngoài, Cố Du lập tức mở Wechat, trả lời Phó Lệ Minh: [Em cũng nhớ anh.]

Tin nhắn vừa gởi đi, cô đặt hai tay lên lồng ngực, ngã ra giường, vui vẻ lăn hai vòng.

Mà Phó Lệ Minh thì cuối cùng cũng đợi được tin nhắn của cô, sau khi đọc, trên mặt anh cũng tươi cười.

Anh đã tính toán thời gian gặp lại cô.

Còn phải chờ đợi một ngày, có vẻ quá lâu.

Cố Du cũng cảm thấy thời gian trôi qua có chút chậm, nhưng may mắn là được ở cùng với ba mẹ, trò chuyện này kia, ăn uống vui vẻ, hưởng thụ tình thương của ba mẹ, cuộc sống rất thoải mái.

Buổi tối Phó Lệ Minh còn có tiệc xã giao, Hồ Vĩnh Lan luyến tiếc vì ngày mai con gái đi lại rồi, cho nên muốn ngủ cùng với cô, tâm sự dặn dò các kiểu.

Cả một buổi tối, Cố Du và Phó Lệ Minh không có cơ hội để liên lạc, sự nhớ nhung dành cho nhau càng lúc càng nhiều.

Ngày hôm sau là chủ nhật, là thời điểm quán cơm rất bận rộn, cho nên mới sáng sớm thì ba mẹ Cố Du đã ra khỏi nhà.

Cố Du ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh dậy thì việc đầu tiên chính là xem điện thoại.

Không khiến cô thất vọng, Phó Lệ Minh nhắn tin cho cô, thời gian là 7 giờ sáng. Nội dung rất đơn giản, chỉ là một câu chào buổi sáng.

Nhưng mà từ câu chữ này, Cố Du có thể nhận ra rất nhiều thông tin, cô cảm thấy tâm tình anh không tệ.

[Em mới ngủ dậy, có phải công việc của anh rất bận rộn không? Tổng giám đốc Phó vất vả rồi.]

Hai người đã có mối quan hệ thân mật, nên thường nói chuyện tùy ý rất nhiều, Cố Du cũng không sợ miễn cưỡng bản thân sẽ bị anh ghét bỏ. Ghét bỏ thì cũng đừng có tìm cô, ai sợ ai.

Tin nhắn được gởi đi một lúc lâu vẫn chưa có hồi âm, mặc dù Cố Du có chút thất vọng, nhưng cũng rất hiểu bởi vì anh là người cuồng công việc. Khi anh bận rộn thì hoàn toàn không quan tâm đến điện thoại.

Không chỉ là thông cảm, mà cô còn đau lòng, cô quyết định buổi chiều lúc vừa thấy anh thì sẽ hỏi han anh một chút.

Cô rời giường rửa mặt ăn uống, xấp xỉ một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có hồi âm.

Trong lòng cô nhớ anh, tình huống như vậy thật sự khiến Cố Du bất đắc dĩ, vì để dời đi sự chú ý, cô tìm việc để làm. Trong nhà được mẹ cô dọn dẹp quả thật rất sạch sẽ, cô quyết định đi đóng hành lý.

Thời gian cứ chầm chậm trôi đến 12 giờ trưa.

Nhà Cố Du cách nhà ga hơn mười phút đi xe, ba mẹ cô đã nói 12h30 sẽ về chở cô ra nhà ga.

Cố Du chán chường lấy điện thoại ra chơi game, vừa lúc đó, thì Phó Lệ Minh gọi điện thoại tới.

Tâm tình Cố Du bay lên, cô vừa nhận máy thì lập tức giận dỗi: “Tổng giám đốc Phó, chủ nhật còn bận rộn làm việc không nhớ tới bạn gái gì hết, anh như vậy là không được.”

Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Phó Lệ Minh: “Anh đang đứng trước tiểu khu nhà em nè.”

Cố Du không thể tin vào tai mình: “Cái gì?”

“Xuống đây.” Phó Lệ Minh nói xong, lại thăm dò hỏi: “Hay là anh lên nhà em thăm hỏi luôn nhé?”

“Tuyệt đối không được!” Cố Du hoảng sợ nói: “Anh thật sự… Trước tiểu khu nhà em?”

“Ừ.”

“Chị dâu, tôi cũng đến nữa nè.” Giọng nói của Giang Khải vang lên.

Cố Du nhất thời không biết nói gì.

Trong giây lát, cô nhớ tới việc ba mẹ sắp quay về, tuy rằng ba mẹ cô nói 12h30 sẽ trở về, nhưng cũng có thể về sớm bất chợt. Lỡ như bắt gặp, thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

“Bây giờ em xuống ngay đây, hai người chờ một chút.” Cô mau chóng cúp điện thoại, cũng may cô đã sắp xếp hành lý xong rồi, cô chỉ cần xách valy lên rồi đi thôi.

Chưa đầy năm phút, cô đã bước tới cổng lớn tiểu khu. Cô cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau đó đặt hành lý ra sau cốp xe, rồi lên xe.

Trong lúc Phó Lệ Minh muốn xuống xe, thì bị cô ngăn lại. Tuy rằng ba mẹ cô chưa trở về, nhưng những người xung quanh đều là người quen.

Cô và Phó Lệ Minh ngồi ở ghế sau, Giang Khải lái xe.

Anh ấy tranh công nói với hai người bọn họ: “Hai người xem em tốt không, đến đây làm tài xế cho hai người, tối nay phải mời em ăn cơm đó, giá trị con người em cũng rất cao.”

Tối nay…

Phó Lệ Minh không muốn, nhưng Cố Du lại vui vẻ đồng ý: “Được, tối nay tôi tự mình xuống bếp.”

Giang Khải mừng rỡ: “Thật không? Cô còn biết nấu cơm à, cũng đúng, gia đình cô mở quán cơm mà. Nói đến thì tôi lại thấy đói bụng rồi.”

Trong tay Cố Du cầm một hộp giấy, bên trong đều là đồ ăn, Hồ Vĩnh Lan cố ý làm cho cô để cô mang lên tàu ăn: “Hai người chưa ăn cơm trưa đúng không, tôi có mang chút đồ ăn vặt, mà thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm đi.”

Giang Khải đang rất đói bụng: “Thôi đưa tôi ăn tạm trước đi, tôi đói sắp chết rồi đây này.”

“Được.” Cố Du mở hộp đồ ăn ra, sau đó đưa về phía trước.

Cô vừa mới vươn tay ra, thì hộp đồ ăn đã bị cướp đi.

Là Phó Lệ Minh.

Cố Du ngạc nhiên nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt anh rất thản nhiên: “Anh cũng đói nữa.” Nói xong, anh bắt đầu ăn.

Giang Khải bất mãn: “Của em mà…”

Phó Lệ Minh lạnh lùng nói: “Tập trung lái xe đi.”

Anh mới là bạn trai của Cố Du, vậy mà cô chỉ lo nói chuyện với Giang Khải.

Giang Khải tủi thân: “Lái xe trong khi đói bụng thì dễ bị hạ đường huyết lắm. Chóng mặt hoa mắt rất nguy hiểm, cần bổ sung năng lượng.”

Phó Lệ Minh: “Một người đàn ông mà không thể nhịn đói bốn tiếng à?”

Giang Khải chỉ là muốn ăn một chút gì đó mà thôi, Cố Du đau lòng, lại lấy đồ ăn từ trong túi ra, vừa chuẩn bị lột giấy gói ra, thì đã bị đoạt mất.

“Ai da, anh không cần phải bá đạo như vậy.” Cố Du bất đắc dĩ, Giang Khải là anh em thân thiết với anh, vậy mà anh lại… Keo kiệt đến như vậy.

Phó Lệ Minh bình tĩnh nói: “Anh giúp em.” Anh lột giấy gói rất lưu loát, sau đó đưa tới phía trước.

Động tác của anh rất nhanh, rõ ràng là không tình nguyện.

Giang Khải không quan tâm, xòe tay ra nhận lấy, sau đó ăn một miếng.

Cố Du có chút tò mò hỏi Giang Khải: “Vị thế nào?”

Giang Khải vui vẻ nói: “Ngon lắm, nếu như cô tự tay bóc cho tôi ăn, thì chắc còn ngon hơn nữa.”

Phó Lệ Minh trầm giọng nói: “Giang Khải, cậu đi tàu về đi.”

Giang Khải vui vẻ, cái vạc giấm chua này đã lâu năm rồi.

“Chị dâu, anh của tôi rất nhớ cô, cô quan tâm anh ấy một chút đi. Bây giờ tôi phải tập trung lái xe, mắt chỉ nhìn đường, tai chỉ nghe chuyện bên ngoài cửa sổ, hai người muốn làm gì thì làm. Ha ha.”

Giang Khải là người khéo hiểu lòng đàn ông.

Mặc kệ anh ấy có phải là người hiểu chuyện hay không, chỉ cần anh ấy biến thành người vô hình thì Phó Lệ Minh mới hài lòng.

Phó Lệ Minh nâng tấm che lên, ngăn trở tầm mắt của Giang Khải.

Cố Du bị hết hồn với động tác này của anh, hai má đột nhiên nóng lên, cô nhìn anh có chút sợ.

Nhưng lại cảm giác chờ mong nhiều hơn.

Lời tác giả: Tiểu kịch trường:

Cố Du: “Em lười như vậy, anh không ghét bỏ em chứ?”

Phó Lệ Minh: “Không.”

Cố Du: “Em không tin.”

Phó Lệ Minh: “Lười một chút cũng tốt, nghỉ ngơi nhiều, tĩnh dưỡng thể lực và tinh thần, rồi buổi tối…”

Cố Du: “A a a, anh không cần nói nữa!”

Phó Lệ Minh: “Không cần xấu hổ, cái gì chúng ta cũng làm quá rồi mà.”

Cố Du: “…”

Thua người nhưng không thể thua trận.

Cố Du: “Vậy anh nghỉ ngơi ít như vậy, mà không sợ em ép khô anh à?”

Phó Lệ Minh: “Em có bản lĩnh đó sao?”

Cố Du: “Ai nói không có!”

Phó Lệ Minh: “Anh rất mong chờ.”

Cố Du: “…”

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!