Hoàn Mỹ Vô Khuyết

Chương 1: “Hôm nay là ngày chôn cất minh tinh điện ảnh Văn Gia Ninh.”



Lúc tỉnh lại Văn Gia Ninh vẫn có thể cảm nhận được đau đớn do say rượu, anh không nhịn được giơ tay lên ấn mạnh trán.

Anh đã không còn trẻ nữa, nửa cuối năm nay sẽ là sinh nhật thứ ba mươi tư của anh, Văn Gia Ninh phải giữ gìn ngoại hình và vóc dáng, cũng như duy trì thể trạng tốt nhất, vậy nên chẳng mấy khi cho phép bản thân mình say rượu.

Nhưng tối hôm qua thì khác, tại lễ trao giải Kim Tượng đêm qua, anh đã giành được giải ảnh đế đầu tiên trong đời. Ngôi vị ảnh đế lần này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với anh, không chỉ đơn giản là một lần khẳng định bản thân mình, mà quan trọng hơn chính là anh đoạt giải bằng bộ phim đóng cùng với Lục Tiến Lãng. Trong bộ phim “Quyết đấu” này, Văn Gia Ninh đã đánh bại Lục Tiến Lãng – người chung vai nam chính, cũng đồng thời là người nhận đề cử cho danh hiệu nam diễn viên chính xuất sắc nhất giống anh, để giành lấy chiếc cúp vàng hình người tí hon.

Có rất nhiều phương tiện truyền thông thích thổi phồng Lục Tiến Lãng thành kẻ thù lâu năm trong đời anh, thế nhưng anh nghĩ cũng không hẳn là thổi phồng, bởi anh thực sự xem Lục Tiến Lãng như kẻ thù của mình. Mà cái tên kẻ thù này đã từng thắng anh hai lần khi bọn họ cùng nhận được đề cử, đây là lần đầu tiên anh chuyển bại thành thắng và đánh bại được đối thủ của mình. Văn Gia Ninh tin rằng trong tương lai sẽ còn tiếp tục thêm nữa, dù sao anh cũng chỉ mới ba mươi tư tuổi mà thôi, đối với một diễn viên mà nói, anh thực sự còn rất trẻ.

Văn Gia Ninh mở to mắt, sau một lúc ngây người, trong đầu anh dấy lên nghi ngờ. Bởi vì đây không phải phòng anh, theo lý mà nói, ngay cả khi anh uống say đến bất tỉnh nhân sự thì trợ lý của anh cũng sẽ đưa anh về nhà và đặt anh nằm lên giường nghỉ ngơi. Thế nhưng nơi này rõ ràng không phải là nhà của anh.

Đã chật hẹp lại còn mờ tối, đây là một căn phòng xép nhỏ, anh ngồi dậy, phát hiện ra phòng khách và phòng ngủ đều là kiểu mở, giữa giường và cửa chính có một vách ngăn.

Đây không phải nhà của anh, trong một thoáng Văn Gia Ninh đã ngỡ rằng mình đang ở nhà của trợ lý. Anh cúi đầu nhìn qua bản thân, nửa người trên trần trụi, nửa dưới chỉ mặc mỗi một cái quần ngủ, đương nhiên cũng không phải quần ngủ của mình, hơn nữa anh cảm thấy tầm nhìn có chút kỳ quái, nhưng không nói rõ được lý do.

Trong nhà không có người, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chỉ có mình anh ở đây.

Văn Gia Ninh đi vào phòng vệ sinh, anh định rửa mặt, trong khoảnh khắc đứng trước gương phòng vệ sinh, anh ngạc nhiên trợn to hai mắt, chẳng thể giữ bình tĩnh được nữa.

Bởi vì người trong gương căn bản không phải anh.

Văn Gia Ninh vừa đẹp trai lại lịch lãm, giới truyền thông thích miêu tả anh như một công tử nho nhã quý phái, nhưng trong gương lúc này là một thanh niên trẻ tuổi, so với anh ắt hẳn trẻ hơn không ít, là một khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập hơi thở thanh xuân. Sau khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của người trong gương đối với mình, anh chắc chắn rằng bản thân đã thực sự biến thành bộ dáng này. ngôn tình hay

Lúc này anh mới nhận ra sao mới nãy lại cảm thấy tầm nhìn không đúng lắm, bởi vì không chỉ khuôn mặt thay đổi mà ngay cả thân thể cũng vậy. Cơ thể này trông cũng tràn đầy khí thế trẻ trung, dáng người rất tốt, so với Văn Gia Ninh thậm chí còn gầy và cao hơn một chút, phối hợp với gương mặt trong gương thật sự không còn gì hợp bằng.

Thế nhưng dẫu có hợp đến mấy thì những điều này đều không phải thuộc về Văn Gia Ninh anh, anh đứng sững sờ trước gương hồi lâu.

Và rồi Văn Gia Ninh nảy ra một suy nghĩ, tựa như tình tiết trong mấy bộ phim kinh dị vậy, có lẽ anh gặp phải người nào đó, những người đó làm phẫu thuật thay đổi gương mặt của anh, sau đó nhốt anh vào trong một căn phòng xa lạ, để anh tỉnh lại rồi đánh mất chính mình, còn anh của ban đầu thì sao? Nói không chừng có ai đó đã chiếm lấy thân phận và tiếp tục và tiếp tục sống cuộc đời của Văn Gia Ninh.

Những suy nghĩ lộn xà lộn xộn này không ngừng quay cuồng trong đầu, anh lao ra khỏi phòng vệ sinh, bắt đầu lục tung cái balo để lại bên giường, phát hiện bên trong ví tiền có giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng. Ảnh trên giấy tờ là ảnh chụp gương mặt hiện tại của anh, tên trên giấy là Kha Tín Hàng, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.

Anh tiếp tục lục tung căn phòng, bao gồm cả tủ, ngăn kéo, còn có điện thoại di động đặt cạnh bàn, có vô số bằng chứng cho thấy chủ nhân của căn phòng này chính là chàng thanh niên tên Kha Tín Hàng kia, mà bộ dạng anh lúc này lại giống hệt Kha Tín Hàng, anh tìm rồi lấy đại một bộ quần áo trong tủ ra mặc vào, quả nhiên vô cùng vừa vặn.

Văn Gia Ninh không rõ đã xảy ra chuyện gì, anh bắt đầu bật ra một suy nghĩ còn kinh hãi và không tưởng hơn cả thay đổi gương mặt, nhưng dù những suy nghĩ đó có đúng hay không, anh đều phải ra ngoài làm một chuyện, anh cần chứng minh sự tồn tại của mình.

Sau khi thay quần áo và thu dọn đồ đạc, Văn Gia Ninh đi vệ sinh một chuyến. Đây là lần đầu tiên anh giải quyết nỗi buồn sau khi thức dậy, khi đứng trước bồn cầu kéo mở khóa quần, anh đã phát hiện một điều quá đỗi khủng khiếp. Trong nháy mắt, trán anh rịn đầy mồ hôi lạnh, thậm chí trông còn bị đả kích nặng nề hơn nhiều so với khi vừa mới tỉnh dậy.

Trước đó vội vàng thay đồ ngủ nên không để ý, bây giờ anh mới nhận ra thân thể này không được hoàn chỉnh, bộ phận sinh dục của anh cũng không đầy đủ, không có tinh hoàn, vật kia cũng rất nhỏ, không khác gì trẻ em vậy. Anh không phải người song tính*, chỉ sinh ra với một cơ thể khuyết thiếu mà thôi.

* ý chỉ người có cả bộ phận sinh dục của nam và nữ, chứ không phải song tính (bisexual) tức là thích cả nam lẫn nữ.

Văn Gia Ninh lùi lại hai bước, lưng đập vào thành máy giặt, sắc mặt anh hơi trắng bệch, đối với một người đàn ông mà nói, e rằng không có cú sốc nào lớn hơn thế này.

Đứng tại chỗ hồi lâu, Văn Gia Ninh vẫn đành phải đi tiểu, sau đó mặc quần vào rồi ra ngoài, anh nhất định phải tìm được chính mình sau đó làm cho rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Vội vàng ra khỏi cửa, Văn Gia Ninh đứng ở ven đường đón xe, đồng thời bấm gọi số điện thoại trước đây của mình, đoạn nghe thấy thông báo đã tắt máy. Anh cầm điện thoại bấm lung tung mấy dãy số thì phát hiện mình không nhớ được số điện thoại của người đại diện và trợ lý, những số đó luôn nằm trong điện thoại di động của anh, bản thân anh cũng chưa từng nghĩ tới việc phải học thuộc bao giờ.

Bắt được một chiếc xe rồi vội vã ngồi vào, Văn Gia Ninh nói địa chỉ căn nhà lớn ở hoa viên của mình cho tài xế. Anh dự tính về nhà trước một chuyến rồi mới tính tiếp.

Tài xế taxi đang nghe radio tin tức giải trí. Nữ phát thanh viên nói với giọng vô cùng thương tiếc: “Hôm nay là ngày chôn cất minh tinh điện ảnh Văn Gia Ninh. Ngay sau khi bước lên ngôi vị ảnh đế tại lễ trao giải Kim Tượng, hôm sau Văn Gia Ninh đã đột ngột qua đời do uống rượu quá liều, hưởng dương ba mươi tư tuổi, kể từ khi ra mắt, anh đã xuất hiện trong gần hai mươi bộ phim, được fan hâm mộ điện ảnh và bạn bè vô cùng yêu mến nhờ kỹ năng diễn xuất tuyệt vời cùng thái độ kính nghiệp. Hôm nay, nghi thức hạ táng sẽ được tiến hành tại nghĩa trang công cộng ở núi Hương Vân, rất nhiều fan hâm mộ đã tự tổ chức nghi thức để tiễn biệt…….”

Sau đó giọng nữ kia tiếp tục giới thiệu về cuộc đời và những bộ phim của Văn Gia Ninh, nhưng bản thân anh lại không thể nghe lọt thêm bất kỳ từ nào nữa.

Trong đầu anh không ngừng lặp đi lặp lại hai câu nói “Hôm nay là ngày chôn cất minh tinh điện ảnh Văn Gia Ninh. Ngay sau khi bước lên ngôi vị ảnh đế tại lễ trao giải Kim Tượng, hôm sau Văn Gia Ninh đã đột ngột qua đời do uống rượu quá liều”, rồi ngây ngẩn cả người.

Anh chết rồi? Không chỉ chết rồi, mà còn đã chết được vài ngày, hôm nay đã phải hạ táng?

Văn Gia Ninh không thể tin nổi móc điện thoại trong túi quần ra, anh vẫn luôn vô thức cho rằng hôm nay là ngày hôm sau buổi lễ trao giải, nên không nghĩ tới việc phải xem ngày trên điện thoại di động. Tay của anh hơi run rẩy mở màn hình lên, phát hiện đã sáu ngày trôi qua kể từ lễ trao giải, nói cách khác nếu như anh thật sự đột tử vì uống rượu quá độ thì hôm nay cũng nên được hạ táng rồi.

Đây không phải là một trò đùa, Văn Gia Ninh có thể thật sự đã chết.

Anh vô lực lùi về sau dựa lên thành ghế, sau đó bị một tiếng còi bên ngoài làm cho tỉnh táo lại. Văn Gia Ninh hơi mờ mịt quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với tài xế: “Bác tài, đến nghĩa trang công cộng ở núi Hương Vân.”

Hôm nay, rất nhiều người đã đến nghĩa trang công cộng ở núi Hương Vân, ngoài người thân, bạn bè thân thiết của Văn Gia Ninh thì còn có những fan hâm mộ điện ảnh tự đến phúng viếng. Để duy trì an ninh trật tự tại địa điểm, khi tiến hành nghi thức hạ táng, nghĩa trang công cộng thậm chí còn cử nhân viên bảo vệ chặn người hâm mộ và phóng viên lại ở bên ngoài. Nhưng để cảm ơn các fan hâm mộ, mẹ của Văn Gia Ninh và công ty quản lý đã đồng ý để người hâm mộ xếp hàng tặng hoa sau khi tang lễ kết thúc.

Văn Gia Ninh lúc này đang đứng trong đội ngũ những fan hâm mộ, anh thậm chí còn nhận ra vài cô gái trong số đó, bởi vì mỗi lần anh có hoạt động gì các cô đều nhất định sẽ có mặt.

Có một cô còn khóc đến nỗi mất cả tiếng, buồn bã dựa vào một người khác thở hổn hển.

Mộ phần của Văn Gia Ninh rất lớn, thậm chí có thể xem là xa hoa, toàn bộ xung quanh là những thảm cỏ xanh tươi ngập tràn sức sống, lúc này có rất nhiều nhân vật lớn trong làng giải trí đang đứng trên thảm cỏ. Hầu hết đều mặc trang phục trang trọng và cầm một nhành hoa trắng trên tay.

Trong số đó có một người đàn ông da trắng cao lớn đang đỡ một người phụ nữ nom rất thương tâm, bà có vẻ đã hơn năm mươi, chính là mẹ của Văn Gia Ninh, quý bà Văn Thúy Lan. Ba của Văn Gia Ninh đã qua đời từ lâu, năm năm trước mẹ anh đã kết hôn với người chồng Canada này, bây giờ đang định cư lâu dài ở nước ngoài.

Khi Văn Thúy Lan tự tay đặt hũ tro cốt của Văn Gia Ninh vào bên trong một phần, bà khổ sở đến nỗi gần như ngất đi.

Văn Gia Ninh thấy cảnh này thì khó mà kìm được cảm xúc, anh không nhịn được hô lớn một tiếng: “Mẹ!”

Bầu không khí tại hiện trường vốn đang rất yên tĩnh và trang nghiêm, tiếng hét của Văn Gia Ninh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Văn Thúy Lan. Nhưng hiển nhiên sẽ không ai cho rằng anh đang gọi Văn Thúy Lan, bởi vì chính Văn Thúy Lan cũng nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, không hề nhìn lại.

Chỉ có bảo an duy trì trật tự bước đến cảnh báo anh đừng lớn tiếng gây ồn ào lần nữa.

Văn Gia Ninh cố nén lại cảm xúc không để bản thân thất thố, đoạn nói xin lỗi với bảo an.

Nghi thức tiếp tục được tiến hành từng bước một, Văn Gia Ninh hồn xiêu phách lạc đứng ở đó, nhìn hũ tro cốt của mình được mai táng, sau đó các khách viếng lần lượt tiến lên đặt hoa cho anh.

Lúc này, Văn Gia Ninh nhìn thấy Lục Tiến Lãng trong số những người đang tặng hoa.

Ra mắt đã nhiều năm như vậy, có lẽ Lục Tiến Lãng là người bị đem ra so sánh với Văn Gia Ninh nhiều nhất. Lục Tiến Lãng năm nay ba mươi hai tuổi, kém Văn Gia Ninh hai tuổi, nhưng hắn đã hai lần lên ngôi ảnh đế ở lễ trao giải Kim Tượng, cả hai lần ấy Văn Gia Ninh đều được đề cử.

Thực ra, ngoài đời Văn Gia Ninh và Lục Tiến Lãng chẳng hề quen biết, ấn tượng của Văn Gia Ninh về Lục Tiến Lãng vẫn luôn là tích cách lạnh lùng và kiên định của hắn, ngoại hình thì vô cùng xuất chúng, kỹ năng diễn xuất cũng rất tuyệt vời, đạo diễn nổi tiếng Trương Xí từng nói trước các phương tiện truyền thông rằng không có một vai nào mà Lục Tiến Lãng không diễn được. Văn Gia Ninh hơi không phục, sau khi nghiền ngẫm kỹ lưỡng màn trình diễn của Lục Tiến Lãng, anh mới phát hiện quả thật không chê vào đâu được, nhưng điều này không cũng không có nghĩa là anh phải chịu phục. Từ tận đáy lòng mình, Văn Gia Ninh vẫn luôn thầm phân cao thấp với Lục Tiến Lãng.

Nhưng mà Lục Tiến Lãng nghĩ thế nào thì Văn Gia Ninh cũng không rõ. Quan hệ cá nhân của hai người quả thật quá ít, Văn Gia Ninh từng nghe người trong giới nói rằng hậu thuẫn của Lục Tiến Lãng rất vững, mà rốt cuộc vững vàng thế nào thì đến tận bây giờ Văn Gia Ninh cũng không biết.

Khi tặng hoa, Lục Tiến Lãng tháo kính râm xuống, trên mặt không có một chút cảm xúc nào, hắn đặt nhành hoa trước bia mộ, đoạn vươn tay nhẹ nhàng hất cánh hoa đang chắn ảnh của Văn Gia Ninh ra. Sau đó hắn đứng dậy cầm lấy tay của Văn Thúy Lan rồi thấp giọng nói gì đó, Văn Gia Ninh đoán chừng là mấy câu nén bi thương, chia buồn các kiểu.

Ngay sau đó, Lục Tiến Lãng mang kính râm lên rồi đi ra ngoài, máy ảnh của phóng viên lập tức điên cuồng nhấp nháy về phía hắn. Bước đi của hắn không vội nhưng cũng chẳng chậm, hệt như tính cách ổn trọng thường ngày, chỉ là khi đi qua trước mặt Văn Gia Ninh, hắn thoáng quay đầu về phía anh.

Bởi vì có mang kính râm nên Văn Gia Ninh cũng không xác định được ánh mắt của hắn có phải đang nhìn mình hay không.

Sau đó Lục Tiến Lãng lập tức rời đi trước.