Hoàn Mỹ Vô Khuyết

Chương 3: “Tương lai rốt cuộc phải thế nào đây? Làm sao để anh vượt qua được bước này đây?”



Tối đó, Văn Gia Ninh ở quán bar chờ Tô Thiện, sau khi xong việc, Tô Thiện lái xe đưa anh về.

Văn Gia Ninh phát hiện bản thân không thể bình tĩnh được, chỉ cần không có việc gì làm, anh liền sẽ vô cùng để ý đến thân thể này. Nếu như nhất định phải cân nhắc được mất, Văn Gia Ninh mất đi tiền tài, địa vị, thân phận, danh dự, nhưng có lại tuổi trẻ không gì đánh đổi được, tuy nhiên, cơ thể trẻ trung này lại thiếu đi thứ quan trọng nhất đối với một người đàn ông.

Anh tự hỏi có phải anh đã gây nên tội ác tày đình gì đó mà chính anh cũng không hề hay biết, nên ông trời cố tình đặt anh vào hoàn cảnh này để trừng phạt anh.

Trong lòng Văn Gia Ninh rất loạn, đến mức Tô Thiện liên tục gọi tên Kha Tín Hàng hai lần anh mới phản ứng lại được.

“Hả?” Văn Gia Ninh quay đầu nhìn Tô Thiện đang lái xe.

Tô Thiện hỏi: “Hôm nay cả người cậu cứ có vẻ bồn chồn, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Văn Gia Ninh lắc đầu, “Em không sao.”

Tô Thiện không bận tâm vấn đề này nữa, y nói: “Cậu biết tại sao tôi tìm cậu mà, đúng chứ?”

Văn Gia Ninh thật sự không biết, anh hàm hồ “ừm” một tiếng, chờ Tô Thiện tự nói tiếp.

Tô Thiện nói: “Tôi đã giúp cậu tìm người liên lạc với nhà sản xuất của chương trình, bọn họ nói sẽ không có cuộc thử giọng quy mô lớn nào cả, tất cả các thí sinh đều do tổ đạo diễn tự quyết định. Tôi đã nói với họ về điều kiện của cậu, họ nhìn ảnh chụp xong có vẻ rất hứng thú, bảo cậu có thời gian rảnh thì qua trước coi thử, xem như là phỏng vấn luôn.”

“Tuyển… chọn sao?” Văn Gia Ninh chần chừ hỏi.

Tô Thiện lập tức đạp phanh xe, “Kha Tín Hàng, cậu bị sao vậy?”

Văn Gia Ninh cảm nhận được Tô Thiện hơi không vui rồi, anh vội vàng thu lại mớ suy nghĩ lộn xộn, thái độ thành khẩn nói với Tô Thiện: “Xin lỗi anh Thiện, hai ngày nay có chút chuyện phiền phức, nên hay thất thần ạ.”

Thái độ Tô Thiện hòa hoãn hơn một chút, “Vậy tôi hỏi sao cậu không nói?”

Văn Gia Ninh nói: “Vì chuyện quá riêng tư…”

Tô Thiện nghe vậy cũng không gặng hỏi nữa, y nói: “Không chịu nói thì tự mình giải quyết cho tốt, cơ hội lần này nếu như không phải cậu năn nỉ tôi lâu như vậy tôi cũng chẳng quản cậu, tự mình nắm chắc lấy.”

Văn Gia Ninh gật đầu một cái, “Cảm ơn anh Thiện.”

Tô Thiện tiếp tục lái xe chở anh đến dưới lầu của tiểu khu nơi Kha Tín Hàng thuê phòng, chờ anh xuống xe liền quay xe rời đi.

Văn Gia Ninh đứng đó nhìn Tô Thiện lái xe đi, đột nhiên có ảo giác rằng mình chỉ đang diễn, anh dường như đang vào vai một thanh niên tên Kha Tín Hàng, không có NG, không có kết thúc, anh cần liên tục nhắc nhở bản thân phải diễn tốt nhân vật này.

Trở lại căn phòng nhỏ của Kha Tín Hàng, Văn Gia Ninh lập tức mệt mỏi ngã xuống sô pha, anh tìm được remote TV trên sô pha, sau đó mở TV lên.

Lúc này đã rất muộn, Văn Gia Ninh tùy ý chuyển kênh, mãi đến khi thấy một kênh đang phát lại chương trình giải trí, đó là cuộc phỏng vấn của phóng viên với Lục Tiến Lãng sau lễ trao giải ngày hôm ấy, hỏi Lục Tiến Lãng có suy nghĩ gì khi Văn Gia Ninh đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Lục Tiến Lãng nhìn thẳng ống kính, bình tĩnh nói: “Danh xứng với thực.”

Phóng viên truy hỏi: “Vậy anh cảm thấy bản thân và anh ấy ai xứng đáng với giải thưởng này hơn?”

Lục Tiến Lãng nói: “Ban tổ chức không phải đã công bố kết quả rồi sao?”

Nói xong, cuộc phỏng vấn bị cắt ngang, Lục Tiến Lãng được vệ sĩ hộ tống rời đi.

Mà lúc đó anh đang làm gì nhỉ? Văn Gia Ninh nhớ lại, anh lên ngôi ảnh đế, trong khoảnh khắc hào hứng nhất đã tham gia tiệc chiêu đãi sau lễ trao giải, trả lời phỏng vấn, chụp ảnh, sau đó là uống rượu, uống rất nhiều rượu…

Anh giơ tay lên che mắt, hôm đó nếu như không uống rượu say sưa như vậy thì mọi chuyện hôm nay cũng sẽ không xảy ra?

Hiện tại Lục Tiến Lãng đang làm gì? Có phải sẽ coi mình là trò hề rồi cười cho qua chuyện không?

Văn Gia Ninh nằm trên sô pha nửa tiếng, đứng lên định đi tắm. Anh cũng không quen thuộc với căn phòng này, nhiều thứ phải nghiêm túc tìm một lúc lâu mới thấy.

Khi mở ngăn kéo tủ đầu giường tìm đồ lót, Văn Gia Ninh hơi do dự, bởi vì những đồ lót cũ này chủ nhân trước đều đã từng mặc qua, có điều anh lập tức nghĩ, vốn dĩ chủ nhân cũng là thân thể này, xem ra cũng không có gì đáng để ý. Chỉ là, đồ lót của Kha Tín Hàng chủ yếu là quần tứ giác bó sát cơ thể, hẳn là cậu rất sợ người khác phát hiện tình trạng cơ thể của mình.

Bước vào phòng tắm, Văn Gia Ninh luôn không kìm được quay đầu đi chỗ khác tránh nhìn bộ phận không được trọn vẹn trên cơ thể mình, anh đứng ở dưới vòi hoa sen, cảm nhận dòng nước nóng cọ rửa thân thể. Anh đột nhiên nín thở, ngẩng đầu để nước nóng xối xuống mặt, kiên trì mãi đến khi không chịu nổi nữa mới cúi đầu xuống há miệng thở dốc, chống một tay lên vách kính phòng tắm.

Khi đã ổn định lại nhịp thở, Văn Gia Ninh duỗi tay xuống, anh chỉ muốn biết thân thể này có phải là hoàn toàn dị thường hay không. Nhưng không có cách nào, anh cũng không phân biệt được là do ảnh hưởng tâm lý hay cơ thể quá mệt mỏi mà bên dưới chẳng có phản ứng gì, đầu óc cũng choáng váng chứ không cảm giác thoải mái, thế là đành ngừng tay, rửa lại người sạch sẽ, mặc quần áo vào rồi ra ngoài.

Đêm đó Văn Gia Ninh cứ tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ vừa nằm xuống giường liền ngủ say như chết, dù sao cơ thể cũng còn trẻ, anh ngủ một giấc không mộng mị đến thẳng sáng hôm sau, lúc tỉnh lại đã gần mười giờ.

Văn Gia Ninh cảm thấy đã lâu rồi mình chưa từng ngủ như chết thế này, anh ngồi dậy, mặt thừ ra trên giường hơi mười phút mới mặc quần áo rồi xuống giường.

Buổi sáng không có việc phải ra ngoài, Văn Gia Ninh bắt đầu xem kỹ đồ đạc của Kha Tín Hàng.

Hôm qua vội vàng ra ngoài, còn rất nhiều thứ Văn Gia Ninh chưa chú ý tới, hôm nay xem xét kỹ hơn, mới phát hiện ra Kha Tín Hàng có nhiều hơn một cây guitar điện ở trong nhà, chiếc mic trước máy tính trông cũng rất có giá trị.

Anh bật máy tính của Kha Tín Hàng lên, phát hiện có rất nhiều phần mềm sáng tác nhạc trên màn hình mà anh chẳng hề biết. Trong ổ cứng của máy tính, Văn Gia Ninh tìm được một thư mục, tất cả đều là những bài hát do Kha Tín Hàng tự sáng tác, anh còn tìm thấy những đoạn ghi âm Kha Tín Hàng tự đàn tự hát.

Những thứ này đối với anh mà nói đều không quan trọng lắm, sau đó Văn Gia Ninh tìm được vài quyển nhật ký trong ngăn kéo của Kha Tín Hàng. Anh cầm quyển nhật ký rồi ngồi xuống sô pha, lật đọc từng quyển một, tất cả đều được Kha Tín Hàng viết khi còn đi học, sau khi tốt nghiệp có lẽ không tiếp tục viết nữa.

Nhưng từ vài câu chữ đơn giản bên trong, Văn Gia Ninh ít nhiều đã hiểu một chút về Kha Tín Hàng, từ khi sinh ra cậu đã bị tàn tật, đã đi khám và bác sĩ nói rằng không thể chữa khỏi, chắc chắn không có khả năng sinh sản, có lẽ chỉ có thể phẫu thuật thẩm mỹ. Từ nhỏ Kha Tín Hàng đã tự ti và nhạy cảm nhưng lại ngoan cường hiếu thắng, cậu cứ mâu thuẫn như vậy mà lớn lên, ngoại trừ ba mẹ và một anh trai ruột, cậu đều cẩn thận từng li từng tí bảo vệ bí mật của mình trước mọi người, sau khi tốt nghiệp trung học cũng không học đại học, tự mình ra ngoài xông xáo.

Cậu rất thích âm nhạc, từ nhỏ đã thích, mặc dù nội dung nhật ký dừng lại sau khi tốt nghiệp, nhưng Văn Gia Ninh cũng có thể mường tượng được cảnh cậu tốt nghiệp xong vừa đi làm vừa tự học âm nhạc, tiết kiệm tiền mua guitar, chắc hẳn cũng đã chịu đựng rất nhiều.

Văn Gia Ninh đặt nhật ký xuống rồi đi vào phòng vệ sinh, nhìn thanh niên tuấn tú trong gương. Rõ ràng bẩm sinh đã không được trọn vẹn, nhưng vẫn quật cường và không cam chịu, cậu muốn dấn thân vào giới giải trí, muốn ca hát, muốn phát hành album và tổ chức concert, nhưng cậu có từng nghĩ tới một khi tiến vào vòng tròn đó sẽ phải đối mặt với những thứ gì chưa, liệu một ngày nào đó tình trạng thể chất của cậu sẽ bị biết đến, sau đó bị kẻ khác ủ mưu vạch trần, và bị người trên toàn thế giới chế giễu.

Đưa tay khẽ chạm gương mặt trong gương này, Văn Gia Ninh cảm thấy Kha Tín Hàng vẫn còn rất trẻ, còn quá ngây thơ.

Thu dọn xong nhật ký, Văn Gia Ninh tiếp tục tùy ý xem máy tính của Kha Tín Hàng, anh tìm thấy thư mục các trang web yêu thích trên trình duyệt của Kha Tín Hàng và nhận ra cậu có thói quen sắp xếp lịch trình hàng tuần của mình. Ngoài việc là ca sĩ thường trú tại quán bar, hiện tại Kha Tín Hàng dành phần lớn thời gian để viết nhạc và ca hát, cậu còn gửi các bản demo cho các công ty thu âm, không biết có nhận được phản hồi gì không.

Sau đó, Văn Gia Ninh nhìn thấy thư mục yêu thích của Kha Tín Hàng có lưu một trang web quảng cáo cho cuộc thi tuyển chọn tài năng âm nhạc, sau khi mở ra, Văn Gia Ninh thoáng cái đã thấy Lục Tiến Lãng trên giao diện quảng cáo.

Anh sửng sốt một lúc, sau đó đọc phần chữ nhỏ giới thiệu ở cuối trang web, mới biết tên chương trình là “Sing to Soul”, tên tiếng Trung là “Tiếng ca nơi tâm hồn”, chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc vậy mà lại mời Lục Tiến Lãng làm giám khảo.

Đơn vị tổ chức cuộc thi là Đài truyền hình nổi tiếng nhất trong nước, xét về tiềm lực tài chính và mạng lưới quan hệ, không có gì ngạc nhiên khi có thể mời được Lục Tiến Lãng, ngoại trừ hắn, ba vị giám khảo còn lại đều được xếp vào top mười của làng nhạc trong nước, chỉ mình Lục Tiến Lãng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp.

Ngay lập tức Văn Gia Ninh có ấn tượng không tốt về cuộc thi này, luôn cảm thấy chưa đủ nghiêm túc, chỉ như một chương trình giải trí được sản xuất để quảng bá và tăng rating mà thôi.

Nhưng Kha Tín Hàng rõ ràng rất hy vọng, cậu thậm chí còn cố ý giữ lại trang web này, cũng không biết buổi phỏng vấn mà Tô Thiện đã đề cập trước đây có phải chính là show tuyển chọn tài năng này không.

Văn Gia Ninh định xóa trang web này đi, nếu có cơ hội gặp Kha Tín Hàng, anh nhất định sẽ khuyên ngăn chàng thanh niên này từ bỏ, đằng sau ánh hào quang của giới giải trí là biết bao cái giá phải trả, anh cảm thấy tình trạng cơ thể của cậu thực sự không thích hợp để phát triển theo hướng này.

Nhưng ngay khi click chuột định xóa, anh lại hơi chần chừ, anh không phải Kha Tín Hàng, dựa vào đâu mà quyết định thay cậu? Hiện tại là anh chiếm cứ thân thể của người khác, mà Kha Tín Hàng rốt cuộc đang ở đâu, có còn ở trên đời này hay không, căn bản anh chẳng biết gì cả, đã nóng lòng muốn xóa bỏ sự tồn tại của đối phương sao?

Anh không thích ca hát, anh hoàn toàn có thể rao bán guitar và chiếc micro đắt tiền của Kha Tín Hàng, ngừng hát ở quán bar, không tham gia bất kỳ show tuyển chọn nào, sau đó sống phần đời còn lại theo ý muốn của bản thân.

Nhưng anh thích cái gì đây? Đóng phim? Anh khuyên Kha Tín Hàng đừng đi hát nữa, nhưng chính anh lại có thể dùng thân thể này để đi diễn sao? Tương lai rốt cuộc phải thế nào đây? Làm sao để anh vượt qua được bước này đây? Văn Gia Ninh lâm vào nghi hoặc chưa từng có, anh ngồi trước máy tính, hồi lâu sau cũng không có động tĩnh.