Hoàng Hậu Biết Đọc Tâm

Chương 1



1.

Cha của Tống Quý phi đã cáo buộc cha ta thông đồng với địch quốc.

Còn trình lên một mật tín dày cộp cho Hoàng đế.

Nghe nói Bệ hạ xem xong thì rất tức giận, đã ra lệnh bắt giam cha ta ngay lập tức.

Thuận tiện thu hồi phủ Thừa tướng, còn đưa nương của ta và tất cả các ca ca tẩu tử* vào Đại Lý tự để đoàn tụ với cha ta.

Chạng vạng, bệ hạ ngự giá tới cung điện của Hoàng hậu.

Tạ Huyên đứng ở trước mặt ta, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người ta.

Lý công công đọc chiếu chỉ đày ta vào lãnh cung xong, cuộn giấy màu vàng rực đưa tới trước mặt ta.

Ta quỳ xuống vươn tay tiếp thánh chỉ, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói của Tạ Huyên.

[Ghéc quáaa! Đêm nay không được ôm Hoàng hậu ngủ rồi.]

[Sao Hoàng hậu không cầu trẫm, mau quay lại cầu xin trẫm đi. Trẫm sẽ rút lại mệnh lệnh của mình ngay lập tức]

[Hay là trẫm vào lãnh cung cùng Hoàng hậu có được không nhỉ?]

Ta ngẩng đầu lên nhìn lại, vẫn thấy Tạ Huyên trong bộ dáng lạnh lùng kia.

Vừa cúi đầu, thanh âm kia lại vang lên.

[Rốt cuộc là Hoàng hậu bị sao thế! Cầu trẫm đi!! Mau cầu trẫm! Nhanh lên!!]

[Trẫm đứng ở đây nửa ngày trời mà nàng không nhìn thấy sao!]

[Cái lãnh cung kia thì sao có thể so với điện của Hoàng hậu chứ! Không phải là nàng thật sự muốn vào lãnh cung đấy chứ!]

Vì thế ta thử thăm dò, mở miệng nói:

"Bệ hạ...."

Tạ Huyên lập tức nhìn ta, trên mặt còn có chút chờ mong, "Hoàng hậu có gì muốn nói?"

"Thần thiếp lãnh chỉ. Tạ ân bệ hạ."

Ngay sau đó, giọng nói của Tạ Huyên lại truyền tới.

[Lãnh chỉ cái qq! Tạ ân cái qq!!!! Nàng mau nói là nàng không muốn vào lãnh cung đi chứ!]

[Hoàng hậu, nàng đừng có mà hồ đồ! Lãnh cung chẳng có gì sất! Đặc biệt là trong đó không có trẫm đâu!]

Nhưng ta rõ ràng không hề nhìn thấy hắn mở miệng.

Vậy đây là... ta nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên sao?

2.

Cung nữ yên lặng thu dọn chăn nệm, chuẩn bị cùng ta tới lãnh cung.

Tạ Huyên vẫn chưa rời đi, chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn chúng ta.

Khi đã thu dọn hết đồ đạc, đi ngang qua mặt hắn, bỗng nhiên hắn lại giơ tay ra ngăn ta lại.

"Hoàng hậu tính tới lãnh cung để hưởng phúc sao?"

Ta quay đầu nhìn thoáng qua.

Cung nữ nào cũng đang ôm đồ, nào là chăn nệm, nào là lò sưởi, còn có cả hộp thức ăn nữa.

Nghĩ đến nơi mình sắp tới là lãnh cung, thì mang những món này....

Đúng là có hơi không ổn.

"Xuân Đào, trả lại hộp thức ăn đấy đi."

Xuân Đào lưu luyến đem hộp thức ăn trả lại chỗ cũ.

Nàng vừa rời đi, giọng nói của Tạ Huyên lại vang lên.

[Mang theo nhiều đồ linh tinh như thế mà không biết mang trẫm theo à? Trẫm không quan trọng sao?]

[Không đúng, trẫm bị tức đến ngoo người rồi, sao có thể đem bản thân ra so sánh với mấy cái thứ đồ đó chứ!]

[Trẫm lại ép nàng thêm một lần nữa! Trẫm không tin là nàng sẽ không cầu trẫm!]

"Hoàng hậu, chiếc chăn bông tơ vàng này là cống phẩm, nàng mang nó tới lãnh cung thì có phải là hơi quá rồi không?"

Tôi nhìn lại chiếc chăn bông trong tay Hạ Hà.

Do dự một chút rồi mở miệng nói: "Bệ hạ, ta sẽ chế/c cóng trong lãnh cung mất."

Nói xong ta hơi nhíu nhíu mày lại.

[Nàng vì cái chăn này nên mới cầu trẫm?!]

[Hoàng hậu ơi! Nàng mau cầu cái khác đi chứ! Trẫm thật sự không muốn ngủ một mình đâuuu!]

[Trong khố phòng của trẫm vẫn còn một chiếc chăn bông tơ vàng nữa cơ! Trẫm sẽ cho nàng hết được không!]

[Đều tại Thừa tướng! Không có việc gì làm hay sao mà lại đi cấu kết với địch quốc làm gì cơ chứ!!!]

"Bệ hạ, nếu không còn chuyện gì nữa thì thiếp tới lãnh cung đây."

Ta và Tạ Huyên đã sống bên nhau từ thời niên thiếu, bầu bạn với nhau được hơn 10 năm rồi.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện kỳ lạ này, ta có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.

Có lẽ, nếu ta mở lời van xin hắn thì hắn thật sự sẽ giữ ta lại.

Nhưng cha ta đã phạm tội lớn tày trời đó là thông đồng với địch quốc.

Nên ta cũng không thể nói ra lời được, tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật vào lãnh cung để đợi thôi.

Nói thật ra thì ta cũng không thể hiểu nổi.

Cha ta vốn đang làm tròn trách nhiệm của một Thừa tướng mà....

Tại sao đang yên đang lành lại tự chui đầu vào rọ vậy?

3.

Khi đi ra tới cổng điện của Hoàng hậu, ta lại nghe thấy tiếng lòng của Tạ Huyên.

[Hoàng hậu không cầu trẫm, trẫm đành phải dựa vào chính mình thôi!]

[Đêm nay trẫm sẽ trèo tường vào lãnh cung!]

Màn đêm buông xuống, Tạ Huyên thật sự trèo tường vào lãnh cung.

Chỉ là có lẽ hắn chưa nghĩ tới trường hợp là ta chưa ngủ, đang ngồi ở mép giường bỗng nhìn thấy hắn xông vào.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

[Thôi xong đời rồi, đường đường là Hoàng đế mà nay lại bị phát hiện trẫm trèo tường vão lãnh cung!]

[Để trẫm nghĩ cách ngụy biện cái đã!]