Hoàng Hậu Biết Đọc Tâm

Chương 2



Hắn ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Trẫm chỉ muốn xem cuộc sống chốn lãnh cung của Hoàng hậu có ổn không thôi."

[Rõ ràng là đã tách nhau tận hai canh giờ rồi! Sao nàng lại trông như chẳng nhớ ta chút nào thế!]

[Trái tim Hoàng hậu thật là băng giá, không hề quan tâm đến việc đêm nay trẫm có ngủ được hay không!]

[Chẳng lẽ người thông đồng với địch quốc là Hoàng hậu sao? Phải chăng nàng đã đem lòng yêu tên Hoàng đế của địch quốc sao?]

[Trẫm phải tìm cơ hội để tiêu diệt chúng mới được!]

Nghe được mấy lời nói hùng hồn của Tạ Huyên, ta suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Nào.

Không được trêu bạn.

"Hoàng thượng, đêm đã khuya, người mau về nghỉ ngơi sớm đi."

[Nghỉ ngơi? Bảo trẫm nghỉ ngơi thế nào?]

[Chăn đơn gối chiếc bảo trẫm ngủ làm sao!]

[Trời ơi! Mau nói cho trẫm biết đi! Mau kiếm cho trẫm một lý do để trẫm có thể danh chính ngôn thuận ngủ lại đây đi!]

Cửa sổ không đóng, không biết gió từ nơi nào thổi tới làm tắt ngọn nến trên bàn.

Tạ Huyên nhìn ta với đôi mắt sáng như sao, "Hoàng hậu, trẫm nhớ là nàng rất sợ tối có đúng không? Hay để trẫm...."

"Bệ hạ, thiếp không sợ tối, ngọn nến này - vốn nên được tắt từ lâu rồi."

[Trẫm sợ tối! Trẫm sợ tối đó được chưa!]

[Không có Hoàng hậu tẩm cung của trẫm vừa lạnh vừa tối! Nàng nói xem trẫm làm sao mà ngủ đây!]

[Trẫm khổ quá, đường đường là vua của một nước, thế nhưng lại không thể ngủ với chính Hoàng hậu của mình!]

[Đúng là tạo nghiệt mà!]

Tạ Huyên giận dữ rời đi.

Lúc đi ra cửa không để ý đường, nên bị vấp vào khung cửa.

[Ngày mai trẫm nhất địnhh phải sai người phá cái khung cửa này đi!]

[Đúng là đáng chớt mà!]

Đêm đó ta được đắp chiếc chăn bông tơ vàng, ngủ ngon lành.

Ta mơ thấy Tạ Huyên vác Đại Khảm Đao đuổi theo phía sau ta, nói muốn che/m ta để làm gối đầu.

Đuổi theo ta suốt cả đêm.

4.

Ngày mới vừa bắt đầu, Xuân Đào đã mang chút bữa sáng trộ.m được từ Ngự thiện phòng về.

Ta cắn miếng bánh bao, uống ngụm cháo bí đỏ, trong lòng đang tính coi có nên đi ngủ thêm giấc nữa không.

Hạ Hà đã vội vội vàng vàng chạy tới.

Nàng bị Xuân Đào quở trách: "Chạy chậm thôi chạy chậm thôi, coi bộ dáng của ngươi kìa."

Hạ Hà nhấp một ngụm nước, nói: "Nương nương, ta nghe cung nhân nói, Bệ hạ đã rất tức giận trong buổi thượng triều nay."

Xuân Đào tò mò mở to mắt nhìn, "Ngươi có hỏi thăm được là nguyên gì do đâu không?"

Hạ Hà ngượng ngùng lắc đầu.

Ta bình tĩnh uống chút cháo còn sót lại trong bát.

"Có lẽ là tức giận do vừa ngủ dậy."

Cái con người của Tạ Huyên, trước giờ tính khí khi vừa mới ngủ dậy của hắn rất xấu.

Ngủ không ngon liền mặt mày nhăn nhó.

Cũng không biết đêm qua hắn có ngủ không nữa.

Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên chúng ta ngủ riêng từ khi thành hôn.

Ngay cả cái đêm mà Tống Quý phi tiến cung, hắn cũng tới điện của ta.

Tống Quý phi còn tức giận tới nỗi đập vỡ mấy bình ngọc thượng phẩm.

"Bệ hạ giá đáo-----"

Nghe thấy tiếng của Lý công công, ta vội vàng kêu Xuân Đào và Hạ Hà dọn sạch sẽ thức ăn trên bàn đi.

Nếu như bị phát hiện thì lần sau không thể trộ.m được đâu.

Vừa mới dọn xong, một dáng người vàng tới lóe mắt xuất hiện trước mặt ta.

"Tối qua Hoàng hậu có ngủ ngon không?"

Ta hành lễ với Tạ Huyên, "Thiếp ngủ rất ngon, tạ Bệ hạ quan tâm."

[Thế mà nàng lại ngủ ngon sao!]

[Trẫm ngủ không ngon! Ngủ không ngon một tí nào hết!!]

[Cả đêm qua trẫm không hề ngủ một chút nào cả!]

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ta ngẩng đầu nhìn Tạ Huyên theo bản năng.

Không thấy còn đỡ, vừa nhìn đã bị vẻ mặt này dọa sợ.

Vẻ mặt hắn giận dữ, quầng thâm dưới mắt hiện rõ màu xanh đen.

[Hoàng hậu không hề thương trẫm gì cả!]

[Trẫm đã thành ra thế này rồi! Nàng còn không thèm quan tâm hỏi han xem trẫm bị làm sao!]

[Không được, đêm nay nhất định trẫm phải ngủ cùng Hoàng hậu!]

[Nếu không trẫm sẽ chớ.t mất!]

"Bệ hạ." Ta nhìn Tạ Huyên, bỗng mở miệng nói.

5

[Hoàng hậu muốn nói gì với trẫm thế?]

[Có phải là thấy thương trẫm rồi không?]

[Nói đi nàng mau nói đi! Trẫm sốt ruột lắm rồi! Trẫm là một quốc vương 'sốt ruột' đó!]

Ta nhịn cười, "Bệ hạ vừa lâm triều đúng không, đã ăn gì chưa?"

Tạ Huyên sửng sốt, "Chưa ăn."

Nói xong, bụng còn phối hợp réo lên một tiếng.

"Nếu không thì để thần thiếp cùng Bệ hạ ăn nhé?" Ta nháy mắt nhìn hắn.

Bánh bao và cháo bí đỏ mà Xuân Đào chôm được cũng không nhiều, ta chưa có no.

Tạ Huyên lạnh mặt nói, "Trẫm đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn, há có thể ăn ở lãnh cung chứ?"

[Trẫm ám chỉ như này đã đủ rõ rồi đúng không?]

[Hoàng hậu à! Nàng mau cầu trẫm đưa nàng ra khỏi lãnh cung đi! Ra khỏi lãnh cung thì ngày ăn tám bữa cũng được luôn!]

[Trẫm không tin! Một người thích ăn như Hoàng hậu lại không động tâm!]

[Liều một phen! Nếu thắng thì đêm nay ta sẽ được ôm Hoàng hậu ngủ ngon giấc rồi!]

"Nhưng thần thiếp đói quá, nếu không ăn thì sẽ chớt mất." Ta mím môi, hạ mắt xuống.

"Lý công công, truyền thiện!" Tạ Huyên nghiến răng nghiến lợi nói.

(*thiện: cơm canh đồ đó)

[Đúng là chán quá đi!!!]

[Có phải Hoàng hậu đã biết được rằng ta không thể làm gì nàng không?]

[Lúc nào nàng cũng bắt chẹt trẫm hết!]

Nếu không nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên.

Ta cũng không ý thức được rằng, hắn đã chiều chuộng ta đến mức nào trong suốt thời gian vừa qua.

Chỉ là lần nào cũng bày ra cái mặt lạnh đó.

Hóa ra là người ngoài lạnh trong nóng.

[Hoàng hậu đang nghĩ gì thế?]

[Nhìn dáng vẻ này thì có phải nàng đang yêu trẫm hơn có đúng không?]

Tạ Huyên cằn nhằn không ngớt trong lòng.

Trước mặt ta đã bày ra một bàn ăn sáng đủ thứ món từ Ngự thiện phòng.

Tổ yến hấp đường phèn, cháo vịt, bánh bách hợp hạt thông, bánh nếp nhồi vừng....

Cha thân yêu của con ơi, xin người đừng thông đồng với địch quốc nữa....

Con gái người thật sự chỉ muốn được ăn ngon mỗi ngày mà thôi.