Hoàng Hậu Biết Đọc Tâm

Chương 6



"Bệ hạ, thần thiếp mới học được kiểu hoa văn mới, để thiếp thêu cho ngài một cái túi thơm nhé."

"Hoàng hậu muốn thêu thì cứ thêu." Đôi mắt của Tạ Huyên mơ hồ lóe lên lên tia sáng mờ ảo.

Ngay sau đó, tiếng lòng của hắn đến hẹn lại lên:

[Aaaaaa Hoàng hậu thêu túi thơm cho trẫm này!]

[Túi này chắc chắn không phải là túi thơm bình thường đâu! Mà là tình yêu của Hoàng hậu dành cho trẫm đó!]

[Trẫm sẽ cài nó ở chỗ bắt mắt nhất!]

[Nhưng mà trẫm nên cài ở đâu bây giờ? Hay là móc vào một sợi dây rồi treo vào cổ nhỉ?]

Ngày hôm sau, hắn cầm túi thơm mà ta thêu, ngắm nghía một hồi rồi khen: "Con vịt mà Hoàng hậu thêu trông rất sinh động."

Ta trầm mặc một hồi lâu, do dự mở miệng: "Bệ hạ, đây là uyên ương."

Tạ Huyên cũng tiếp thu rất nhanh: "Uyên ương này thêu nhìn rất thật."

[AAAAA trẫm lại nói linh tinh rồi!]

[Chẳng lẽ sau này Hoàng hậu sẽ không bao giờ thêu túi thơm cho trẫm nữa sao!]

[Chỉ cần là Hoàng hậu thêu thì trẫm đều thích mà!]

[Hoàng hậu có thêu heo thì trẫm cũng thích!]

Ta cười cười, "Bệ hạ, đợi khi nào thiếp học được cách thêu mới.... thiếp sẽ thêu cho người một cái túi thơm mới."

16.

Nghe nói ta ở Dưỡng Tâm điện, suốt ngày dính với Tạ Huyên như hình với bóng.

Tống Quý phi cũng nhiều lần gây chuyện với ta.

Mang chút súp và đồ ăn nhẹ từ bên ngoài bước vào Dưỡng Tâm điện, vừa ngó đầu vào trong thì thấy ta, nàng ta liền phùng mang trợn mắt nhìn.

Nhưng chẳng mấy chốc mà cả người cả đồ ăn đều bị Tạ Huyên ném ra ngoài.

[Tống Ngọc Kiều ngươi có biết thân phận của mình là gì không hả! Ngay cả Dưỡng Tâm điện cũng dám tới!]

[Mau biến ik! Lỡ như Hoàng hậu lại nghĩ trẫm là tên đứng núi này trông núi nọ thì phải làm sao!]

[Nếu không phải trẫm đang muốn chờ xem Thái hậu với Tống Thái sư muốn giở trò gì, thì còn lâu trẫm mới cho ngươi tiến cung!]

[Tiến cung rồi mà còn không an phận! Đúng là không khác gì Tống Thái sư mà!]

Nàng ta âm thầm tung lời đồn rằng ta là một yêu phi họa quốc.

Sau khi Tạ Huyên biết chuyện này thì tức tới mức bóp vỡ chén trà trong tay, nghiêm khắc trừng phạt những cung nhân nói huyên thuyên.

[Hoàng hậu của trẫm mà các ngươi cũng dám nói sao?]

[Nếu Hoàng hậu có muốn cả thiên hạ này thì trẫm cũng nguyện dâng hai tay cho nàng ấy!]

Nghe thấy mấy lời nói hùng hồn của Tạ Huyên, ta không khỏi run rẩy.

Tốt nhất thì ngài cứ giữ cho riêng mình đi, đôi vai gầy yếu này của ta không gánh vác nổi đâu.

Mà những cung nhân kia không biết bị làm sao mà miệng lại còn lỏng hơn cả lưng quần.

Mới bị đánh vài gậy thôi mà đã khai ra Tống Quý phi:

"Là Tống Quý phi sai chúng nô tài."

"Tống Quý phi cho mỗi người hai mươi lượng bạc để chúng nô tài tung tin đồn về Hoàng hậu nương nương."

"Chúng nô tài cũng không muốn đâu, nhưng mà tận hai mươi lượng bạc lận đó!"

Khóe mắt Tạ Huyên giật giật, liền ra lệnh bắt giữ Tống Quý phi.

Chân trước Tống Quý phi bị tóm đi, thì chân sau Thái hậu và Tống Thái sư đã tới Dưỡng Tâm điện.

"Bệ hạ, rốt cuộc là Ngọc Kiều đã làm chuyện gì sai...."

Tống Thái sư quỳ gối trước mặt Tạ Huyên, nước mắt lưng tròng.

Sắc mặt Tạ Huyên trầm như nước, "Tống Quý phi dám nói Hoàng hậu là yêu phi họa quốc, há chẳng phải nói trẫm là hôn quân sao?"

Thái hậu đứng ở một bên hát đệm, "Ngọc Kiều vẫn còn nhỏ."

Tạ Huyên im lặng.

[Coi trẫm là tên đần à?]

[Lớn đùng như thế rồi mà bảo vẫn còn nhỏ?]

[Hay là nói con cái Tống gia các ngươi có lớn mà không có khôn thế?]

[Miệng của người khác chỉ dùng để ăn cơm, mà miệng của Tống Ngọc Kiều đó lại dùng để bịa đặt hại người khác!]

[Hoàng cung của trẫm sao có thể có kẻ bại hoại như vậy!]

"Huống chi phụ thân của Hoàng hậu thật sự đã phạm phải trọng tội thông đồng với địch quốc, Ngọc Kiều chỉ là do sốt ruột nên mới lỡ lời thôi." Thái hậu thản nhiên nói.

[Có mỗi việc nói thôi mà cũng nói sai! Không biết mồm miệng kiểu gì nữa!]

[Lại còn cả Thái hậu nữa! Cứ trợn mắt nói dối!]

[Đúng là người càng già càng vô liêm sỉ mà!]

Tạ Huyên thẳng thắn nói, "Trẫm đã tìm được chứng cớ rồi, người cấu kết với địch quốc không phải là Thừa tướng, mà là một người khác."

Lời này vừa nói ra, Thái hậu và Tống Thái sư đều sửng sốt.

17.

Sau khi họ rời đi, ta mới bước ra sau tấm mành.

"Bệ hạ đã tìm ra được chứng cớ chứng minh phụ thân của thiếp không hề thông đồng với địch quốc sao?"

Tạ Huyên gật gật đầu, nâng tay kéo ta vào lòng, "Trẫm đã nghiên cứu mật tín mà Thừa tướng gửi cho địch quốc rất lâu, phát hiện mấy thứ được viết trong thư không phải là bí mật quốc sự gì."

[Chữ của Thừa tướng viết không khác gì gà bới!]

[May mà năm đó vì để lôi kéo làm quen với Thừa tướng để lấy được Hoàng hậu, trẫm đã từng nghiên cứu thư pháp của ông ấy!]

[Nên bây giờ trẫm mới miễn cưỡng hiểu được mật tín đó!]

[Thừa tướng à! Viết hay lắm! Từ sau đừng viết nữa!]

Ngay cả nương của ta cũng không thể nhận ra được chữ của cha.

Đúng là làm khó Tạ Huyên rồi.

"Vậy trong đó viết gì thế? Bệ hạ có thể nói cho thiếp biết không? Thiếp muốn biết, không biết thiếp sẽ chớt đó."

"Viết công thức nấu ăn."

Dừng lại một chút, hắn bổ sung, "Những công thức nấu ăn cổ xưa."

Hay lắm, đây mới là chuyện mà cha ta làm được.

[Trẫm cũng đã xem kỹ qua mấy công thức đó rồi, có vẻ cũng khá ngon đó!]

[Mai trẫm sẽ sai Ngự thiện phòng học mấy công thức này rồi nấu cho Hoàng hậu ăn!]

[Trên đời này chẳng có mấy phu quân nào tri kỷ như trẫm đâu! Hoàng hậu, nàng phải giữ trẫm thật chặt đó!]