Hoàng Hậu Biết Đọc Tâm

Chương 7



[Trên đời này chẳng có mấy phu quân nào tri kỷ như trẫm đâu! Hoàng hậu, nàng phải giữ trẫm thật chặt đó!]

Ta thầm cười trộm trong lòng, quay người ôm lấy Tạ Huyên.

"Bệ ha, trái tim thiếp chỉ có mỗi bệ hạ mà thôi, nguyện ở bên cạnh bệ hạ suốt quãng đời còn lại, thiếp mà không có bệ hạ là sẽ chớt đó."

Nói xong, môi ta chạm vào trán Tạ Huyên.

Ngay sau đó, tiếng lòng của Tạ Huyên ùn ùn kéo tới.

[Aaaaaa Hoàng hậu nói chỉ có mình trẫm trong tim nàng ấy!]

[Hoàng hậu nói nếu không có trẫm thì nàng ấy sẽ chớt!]

[Hoàng hậu còn chủ động hôn trẫm nưa!]

[Mười năm trước, ta phải uống rượ.u tâm tình với Thừa tướng suốt cả một đêm, mãi ông ấy mới gật đầu đồng ý gả Hoàng hậu cho trẫm!]

[Sau khi thành hôn Hoàng hậu lại đối xử với trẫm không mặn cũng chẳng nhạt, trẫm sắp tủi thân tới chớt rồi!]

[Mười năm đằng đẵng! Cuối cùng ngày này cũng tới!]

[Trẫm vui quá! Trẫm sắp vui tới mức nổ thành pháo hoa rồi!]

Hóa ra ta và Tạ Huyên đã lãng phí cả mười năm ròng.

Ta từng nghĩ hắn muốn lấy ta chỉ vì muốn phủ Thừa tướng hỗ trợ hắn mà thôi.

Cho nên ta cũng không mặn mà gì với hắn cả.

Hơn nữa con người của hắn lại cứ ngoài lạnh trong nóng....

Nếu không phải ta nghe được tiếng lòng hắn thì không biết liệu hai ta sẽ bỏ lỡ nhau tới khi nào nữa.

Tạ Huyên cũng nhanh tay đảo khách thành chủ, cả căn phòng tràn ngập cảnh xuân.

18.

Mấy ngày nữa trôi qua.

Ám vệ trở về với tin tức mới, bỗng nhiên Tạ Huyên muốn xuất cung.

Ta lười biếng dựa vào trường kỷ, "Bệ hạ, xin ngài cứ đi đi, thiếp không muốn đi, thiếp mà đi thì sẽ bị mệt chớt đó."

"Trẫm không yên tâm để nàng trong cung một mình." Tạ Huyên nghiêm nghị nói.

[Hoàng hậu ơi! Đi với trẫm đi!]

[Không có nàng bên cạnh thì trẫm cũng sẽ chớt mất!]

[Trẫm cũng dễ chớt lắm đấy!]

Ta cười cười, thay đồ rồi ra cửa cùng hắn.

Điểm đến đầu tiên là Đại Lý tự.

Đúng như mong đợi, cha nương, ca tẩu của ta, ai nấy cũng tròn ra một vòng.

Tạ Huyên đứng ở ngoài cửa nhà gia/m, nói chuyện với cha ta một lát, hắn nói chuyện này sẽ nhanh chóng tra ra được manh mối.

"Thừa tướng, trẫm tin tưởng ngài không phải là người thông đồng với địch quốc."

Cha ta lại nước mắt lưng tròng, "Vậy mà bệ hạ vẫn tin tưởng cựu thần này như vậy."

[Thừa tướng nói cái gì vậy chứ!]

[Chẳng lẽ trẫm lại không tin vào cha ruột của Hoàng hậu sao!]

"Thừa tướng." Tạ Huyên vội ho một tiếng, "Trẫm đã đọc được mật tín của ngài rồi."

Ánh mắt khi cha ta nhìn Tạ Huyên....

Bất giác lại có thêm chút khâm phục.

Dù sao chẳng có mấy nhân tài xuất chúng nào mà đọc hiểu được chữ rồng bay phượng múa của ông.

Tạ Huyên là một trong số nhân tài đó, và trước mắt thì cũng chỉ có duy nhất hắn mà thôi.

Sau khi ra khỏi Đại Lý tự.

Tạ Huyên nắm tay ta, đi từ vòng quanh chợ, từ đông sang tây rồi lại từ tây trở về đông.

Mua một đống đồ vô dụng, vừa mua vừa dáo dác nhìn ngó khắp nơi.

Ta cũng nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn, "Bệ hạ đang chờ ai sao?"

Tạ Huyên không yên lòng nên chỉ ừ một tiếng.

[Trẫm đã đi gần hết hai phía này rồi!]

[Tên thích khách chớt tịt sao còn chưa xuất hiện!]

[Tình báo của ám vệ có phải sai rồi không?]

[Trẫm phải trừ hết lương bộc của mấy người này mới được!]

Ta còn chưa kịp hỏi hắn xem chờ thích khách để làm gì.

Bỗng nhiên có rất nhiều người mặc đồ đen xuất hiện từ bốn phương tám hướng, tay ai cũng cầm đa/o lớn hướng về phía ta và Tạ Huyên.

Tạ Huyên ôm ta nghiêng người tránh được một đao, trốn phía sau ám vệ.

Một lúc sau, ám vệ đã giải quyết hết đám thích khách này.

[Lần sau tìm mấy tên thích khách mạnh hơn chút có được không hả!]

[Trẫm còn chưa bị thương nữa! Thế này thì bảo trẫm diễn tiếp như nào!]

Diễn?

Ta nhìn qua Tạ Huyên, mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào thanh kiế/m của ám vệ.

[Trẫm đây đành hy sinh vì đại cục vậy!]

Ngay sau đó, Tạ Huyên rút mạnh thanh kiế/m của ám vệ, tự ché/m vào mình.

Ta trợn mắt há mồm nhìn vết thương đang đổ má/o trên cánh tay hắn, "Bệ hạ!"

Tạ Huyên che miệng vết thương nói, "Trẫm không sao."

[Huuuuuu đau chớt trẫm rồi!!!]

19.

Rõ ràng đây chỉ là một vết thương nhẹ, đã được xử lý đâu vào đấy trên đường về cung rồi.

Nhưng chuyện đầu tiên mà Tạ Huyên làm sau khi về tới cung là gọi hết tất cả những thái y giỏi tới Dưỡng Tâm điện.

Còn lệnh cho Lý công công xử một con gà rồi dùng tiế/t của nó để pha một chậu má.o loãng.

Tin tức Hoàng đế gặp chuyện cũng lan rộng ra khắp cung.

Các triều thần muốn vào thăm hỏi mà cũng phải chờ hết hơn nửa ngày trời.

Ngay cả Thái hậu cũng đích thân tới Dưỡng Tâm điện.

Nhưng tất cả đều bị mấy lời lẽ hợp tình hợp lý của Lý công công đuổi khéo về.

"Long thể của bệ hạ đang không được khỏe, nên không tiếp bất cứ ai cả."

Tạ Huyên - người có long thể đang không được khỏe đang ngồi xổm bên cạnh ngự án trong Dưỡng Tâm điện.

Cầm ấn ngọc của vua để đập quả óc chó.

Chỉ vì ta nói rằng ta muốn ăn quả óc chó.

[Sao cái quả óc chóa này khó bóc thế?]

[Nhưng mà những quả óc chóa mà trẫm tự tách thì sẽ thơm ngon hơn!]

[Đậ.p tiếp nào!]

Ta kinh hoàng nhìn Tạ Huyên dùng ấn ngọc để đậ/p từng phát vào quả óc chóa.

Đậ/p được một mâm óc chóa.

Nhưng ấn ngọc lại không hề bị sứt mẻ tí nào.

Đúng là ngọc chất lượng cao có khác.

Óc chóa do đích thân Tạ Huyên đậ/p.

Đúng là ngon hơn hắn.

Nửa đêm, ngoài điện bỗng vang lên tiếng ché/m giế/c.

Còn có ánh lửa đang bùng lên tới tận trời.

Ta bừng tỉnh, đẩy đẩy Tạ Huyên đang nằm bên cạnh, "Bệ hạ, không ổn rồi."

Tạ Huyên đang ngái ngủ cũng phải ngồi dậy, vẫn còn hơi mơ màng.

[Aiz! Dám phá mộng đẹp của trẫm!]

[Ồ là Hoàng hậu sao, vậy thì không sao hết.]

"Hình như bên ngoài đang đánh nhao á."

"Không sao đâu, chúng ta ngủ thêm một lát nữa nhé." Nói xong, hắn lại ôm ta nằm xuống ngủ tiếp.