Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 14



Kinh thành phồn hoa, đi hay ở đều là một phen cảnh tượng náo nhiệt. Ngã tư đường hai bên, nhóm tiểu thương thét to rao hàng, người đến người đi huyên náo, nhóm quan phủ tuần tra ngẫu nhiên sẽ quát một tiếng thị uy, còn có các cô nương trong thanh lâu giọng nhuyễn mị tận xương cốt.

Thiển Thư bước đi không mục đích giữa ngã tư đường ồn ào tiếng người. Nàng đã rời cung hai ngày, không về nhà, mà chỉ dừng chân ở trong một khách điếm trong kinh thành. Khi nhàn hạ, nàng sẽ đi dạo trước các quầy hàng, nhìn mấy thứ hiếm lạ, trộm mua vài thứ, dự định khi nào đó tìm một lý do không tính rõ ràng đưa cho Đức phi.

Nàng không phải không muốn về nhà. Đại đa số cung nữ tiến cung vì bọn họ là nô hoặc là nữ tử bất hạnh, hoặc vì bất đắc dĩ, lại hoặc vì không muốn chịu cuộc sống vốn mệt, xa cầu có cơ hội chuyển mình.

Từ nhỏ Thiển Thư mất cha nương, càng không có hưởng thụ qua gia đình ấm áp. Nàng chưa từng nói với Đức phi gia thế của mình, càng không đề cập qua với các cung nữ khác. Đây là bí mật của nàng, một bí mật đau khổ mà nàng tính mang theo vào quan tài.

Mệnh nàng không tốt nhưng gặp được một chủ tử đối xử với nàng ân cần. Vì thế, cuộc sống ngươi lừa ta gạt trong Hậu cung, cho dù bởi vì có Hoàng hậu nên không có phi tần nào dám dùng hết tâm tư tranh đấu gay gắt. Thế nhưng hầu hết các cung nữ, thái giám bên người các nàng cũng đều bị sai khiến làm một chút chuyện không phải người. Đức phi thì không. Nàng không dùng quyền lực bắt Thiển Thư làm việc trái đạo lý, ngược lại thân như tỷ muội, dụng tâm đối đãi.

Mùi thơm thức ăn mê người theo gió chậm rãi bay đến. Thiển Thư ngửi được mùi thơm xuất phát từ quầy hàng phía trước bán kẹo ngào đường, nàng dừng lại nói chủ quầy bán cho hai cái kẹo. Thời điểm hồi cung, nàng sẽ lấy ra. Ở khách điếm ngây người hai ngày, Thiển Thư không biết có bao nhiêu lần nghĩ tới Đức phi. Nàng biết mình thân phận hèn mọn, mặc kệ cố gắng như thế nào cũng không với tới làn váy của nương nương. Nhưng nàng vẫn muốn quá phận một chuyện, chỉ cần có thể bồi bên người nương nương, nàng chẳng cần xa cầu điều gì nữa. Không để nương nương gặp phiền phức, tận tâm hết sức hầu hạ nương nương, đó không phải là hy vọng duy nhất của nàng sao? Nếu nhất định không thể cùng nàng sóng vai dắt tay nhau, thân là nô tỳ của nàng, cũng có thể quỳ trên mặt đất, chống đỡ thân thể mảnh mai của nàng, dùng phương thức của mình, làm bạn bên người nàng.

"Đại thúc, cho ngươi tiền đồng." Đặt hai cái tiền đồng vào lòng bàn tay chủ quán, trên mặt Thiển Thư ý cười dần lan ra. Nàng cầm hai cái kẹo được gói kỹ, đi tiếp mấy quầy hàng khác, trên tay nhiều nhất cũng chỉ có thêm vài món ăn vặt của dân gian.

Nương nương nhất định sẽ thích ăn. Mang theo mấy thứ này, Thiển Thư định trở về trả phòng ở khách điếm, tính toán thừa dịp gác cổng chưa đóng, trước nên hồi cung.

"Cô nương, con đường phía trước không tốt, cô nương thật không định quay đầu lại sao?" Một âm thanh khàn khàn truyền đến bên người Thiển Thư. Một thầy tướng số cầm theo cờ hiệu lôi thôi ngăn cản đường đi của Thiển Thư, phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, lúc này hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng ố vàng: "Khuyên cô nương một câu, hiện tại quay đầu lại vẫn không muộn."

"Ta không hiểu ý tứ của ngài." Thiển Thư nhìn hắn, trong lòng tính toán có nên cho hắn mấy đồng tiền hay không. Dù sao thấy hắn rất khó khăn, một khi theo ai, hẳn là phải đeo theo tới khi được cho ngân lượng.

Thầy tướng số tựa hồ phát hiện tâm tư Thiển Thư, hắn lắc lắc tay với nàng, nói: "Cô nương chớ hồ nghi ta, tại hạ cũng không phải vì ngân lượng của cô nương. Mà chính là nhìn cô nương gương mặt thiện ý, tại hạ mới có lòng nhắc nhở. Thiên cơ không thể tiết lộ, tại hạ không thể nhiều lời nhưng nếu cô nương cố ý đi về phía trước, sợ là sẽ có hại với cô nương."

"Như thế nào như vậy! Chỗ ta muốn đi là nơi lúc trước ta vẫn ngốc ở đó, cho tới bây giờ đều vô sự. Nơi đó có người ta quý trọng, như thế nào ta không thể đi đây!" Thiển Thư không tin lời hắn nói.

"Cô nương quả nhiên không tin." Thầy tướng số bất đắc dĩ lắc đầu, dường như thấy được quang cảnh cuối cùng của Thiển Thư: "Cô nương không tin, tại hạ cũng không cưỡng cầu. Ta tặng cho cô nương một câu, nên trải qua thì cốt yếu vẫn nên trải qua, có thể thuận theo, hết thảy sẽ đều là an. Chớ nên chấp nhất, thân cận một người, nếu không tự đoạn sinh mệnh, cùng người không oán." Hắn nói xong, thật sự không giống thầy tướng số khác đòi tiền, ngược lại lui vào trong đám đông, thân ảnh dần dần biến mất trong ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo.

Nhìn hắn rời đi, Thiển Thư cũng không quá để ý đoạn đối thoại vừa rồi, còn cho rằng hắn hồ ngôn loạn ngữ. Dù sao cũng đường đột tới, lời nói càng khiến người khác cảm thấy không hiểu ra sao. Xuyên qua phố xá người đến người đi, tâm tình muốn hồi cung của Thiển Thư càng thêm vội vàng. Nàng rốt cục trở về đến trước cửa cung, mang theo tưởng niệm đối với Đức phi, ẩn toàn bộ tình cảm vào, bước qua cửa cung.

"Nương nương, đây đều là đặc sản ở quê nô tỳ mang về, vừa vặn có thể ăn đấy!" Rõ ràng mới hai ngày không thấy, Thiển Thư đã có loại cảm động xa cách đã lâu. Nàng giống như hiến vật quý, đem hết đồ vật này nọ đã mua đều bày lên bàn, tự cổ vũ dũng khí của mình, cúi đầu nói: "Nương nương nói qua, ngài xem Thiển Thư như tỷ muội. Thiển Thư có đức gì có thể nhận nương nương như tỷ tỷ được. Thiển Thư muốn nói, Thiển Thư phải dùng cả đời hầu hạ nương nương, báo đáp ân tình của nương nương."

Hai ngày không thấy, Thiển Thư tựa hồ mở miệng nói chuyện không ít. Đức phi nhìn nàng, khoé môi giương lên một nụ cười đạm nhiên. Nàng nên nói như thế nào đây? Thiển Thư như vậy, không có làm cho nàng cảm thấy thoải mái, ngược lại nói không rõ cảm giác thương tiếc. "Đứa ngốc." Đức phi nâng tay mơn trớn gương mặt Thiển Thư, đáy mắt lộ vẻ sủng nịch, "Nói cho ta nghe, hai ngày nay ở nhà có tốt không? Làm khó ngươi về nhà còn nhớ thương ta, mua về nhiều thứ, một người ăn không hết nổi. Đến đây, Thiển Thư ngồi xuống, cùng ta ăn được không?"

Có bao nhiêu vinh hạnh mới được nương nương mời! Thiển Thư vui sướng đỏ mặt, sau khi ngồi xuống bên Đức phi, nàng mở bao vải đựng mấy món đồ ăn vặt: "Trong nhà rất tốt, hết thảy đều tốt. Nương nương, mau nếm thử món này, ăn rất ngon!" Nàng nói dối nhưng nàng không bởi vì vậy mà áy náy. Không cho nương nương biết được thân thế của mình, không đem đau khổ truyền đến nương nương. Có thể bồi bên người nương nương, hết thảy đều tốt.

*****. harry potter fanfic

Tố Hoà Thanh Dao nửa mộng nửa tỉnh cảm thấy có người tới gần giường của mình, nàng đột nhiên bừng tỉnh, quả nhiên thấy Cơ Phi Yên kia gương mặt lẳng lơ kinh diễm chậm rãi kề sát vào mình. "Hoàng hậu" môi nàng hé mở, "đêm hãy còn dài, Hoàng hậu ngủ một mình trên giường, không tịch mịch sao?"

"Cái gì?" Tố Hoà Thanh Dao có chút điểm phản ứng không ra, kỳ quái là Cơ Phi Yên như thế nào có thể tránh khỏi thủ vệ, thái giám xuất hiện trên giường của mình, lại phát hiện thân thể nàng tựa hồ dán sát mình, quá thân cận.

Không kịp giữ ra khoảng cách, ngón tay Cơ Phi Yên dễ dàng giải khai áo ngủ trên người, "Hoàng hậu, không bằng chúng ta phát sinh quan hệ đi!" Nàng nói rất phóng đãng, nghe vào tai Tố Hoà Thanh Dao như tiếng búa vang nặng, vẻ mặt nàng cả kinh. Nữ nhân này, mấy ngày trước còn ở trước mặt nàng hồ ngôn loạn ngữ, hiện tại lại... Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Hoàng hậu, đến thôi!" Cơ Phi Yên bỏ đi áo yếm còn sót lại trên người, trong ánh mắt tràn ngập tình ý. Hừ, hấp dẫn như vậy, còn không mắc câu? Còn không động tình?

Tố Hoà Thanh Dao bị hành động của nàng làm cho kinh hãi, cố nén cảm xúc, không nhúc nhích nhìn dáng người như vưu vật của Cơ Phi Yên. Thật lâu sau, mới phun ra một câu: "Cơ phi, ngươi có bệnh?"

"Hoàng hậu, thần thiếp là tới giải tịch mịch vì người." Nàng cười, nhìn Tố Hoà Thanh Dao thuỷ chung không có động tác, chủ động giúp nàng bỏ đi xiêm y trên người. Một nút, hai nút, ba nút. Cơ Phi Yên cởi rất chậm, rõ ràng thực nóng vội nhưng lại muốn từ trên mặt đối phương tìm ra được sự khẩn cấp mơ hồ.

Mắt thấy trung y chỉ còn mấy nút thắt sẽ bị cởi ra hoàn toàn, Tố Hoà Thanh Dao nguyên bản vẫn duy trì tư thế. Đến một nút thắt cuối cùng bị cởi ra, trung y mở ra, một chiếc yếm tú phượng kim tuyến dần hiện, Tố Hoà Thanh Dao đột nhiên bắt lại cái tay không định dừng của Cơ Phi Yên. "Người tới!" Nàng hướng ra ngoài kêu lớn, thanh âm lạnh lùng, "Cơ phi bị bệnh đột phát, truyền Thái y đến đây chẩn mạch và chữa bệnh chứng!"

Rầm! Cơ Phi Yên chỉ cảm thấy như bị một thùng nước lạnh tạt lên đỉnh đầu, tiêu diệt hoàn toàn hứng thú liệt hoả của nàng...