Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 19



"Gần đây thời tiết nóng bức, mùa hè đầu tiên luôn luôn nóng. Ngày hôm trước Thái hoàng thái hậu phân phó chuẩn bị xuất phát đến hành cung nghỉ dưỡng, các ngươi chuẩn bị mọi thứ, cái gì nên mang, cái gì không nên mang, cái nào cũng phải cân nhắc." Sau khi trải qua cảm giác thân thể suy yếu do say rượu mang lại, Tố Hoà Thanh Dao mặc phượng bào ngồi ngay ngắn trên chủ vị, mặt không chút thay đổi, ngữ khí lãnh đạm.

Rốt cục có thể rời khỏi Hoàng cung đi đến hành cung nghỉ hè. Mỗi phi tần tiến đến thỉnh an đều mang gương mặt vui mừng, khi thì khe khẽ nói nhỏ, khi thì tính toán nên đem người nào theo đến hành cung. Đức phi không tham dự vào. Mắt thấy nhóm phi tần hưng phấn không chịu nổi, Đức phi cố tỏ ra thong dong, trên mặt tái nhợt thuỷ chung mang theo ý cười nhu hoà. Lo lắng mãi, Đức phi rốt cục đem ánh mắt hướng về phía Tố Hoà Thanh Dao, "Hoàng hậu nương nương." Nàng thoáng trầm ngâm, nói: "Thân thể thiếp suy yếu, không thể đi đường xa bôn ba. Có thể lưu thần thiếp ở lại trong cung an tâm tĩnh dưỡng?"

"Cũng được. Thân thể của ngươi chưa khôi phục, bản cung cũng không muốn miễn cưỡng." Tố Hoà Thanh Dao nâng mắt, ánh mắt lướt qua Cơ Phi Yên hiếm khi im lặng, cuối cùng dừng trên người Thiển Thư. "Cố gắng chiếu cố Đức phi." Lời này nói cho Thiển Thư.

"Thiển Thư tuân ý chỉ Hoàng hậu nương nương, chắc chắn toàn tâm toàn tý hầu hạ Đức phi nương nương." Được Hoàng hậu nhắc nhở, thật sự làm cho Thiển Thư thụ sủng nhược kinh. Nàng khó nén vui mừng trong lòng, mặt cười ửng đỏ, cúi đầu khe khẽ mà vui. Bên trong Hậu cung, Thiển Thư thích nhất là Đức phi, kính trọng và sùng bái nhất là Hoàng hậu. Trong mắt Thiển Thư, Hoàng hậu ít nói, mà lại đối xử bình đẳng, có thể được nàng nhắc đến, là tích phước ba đời.

"Phi tần Hậu cung đông, việc xuất phát nghỉ hè ở hành cung, tự nhiên có người đi, có người không thể đi." Nàng suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt đặt trên người Đức phi, "Từ hôm nay trở đi, Đức phi phụ trách danh sách phi tần đi hành cung. Đức phi, trước ngày trăng rằm, đem danh sách an bài tốt đưa cho bản cung." Tố Hoà Thanh Dao nói.

"Tuân ý chỉ Hoàng hậu." Đức phi hơi hơi gật đầu, tự nhiên đem hết toàn lực.

Hoàng hậu ra lệnh ai làm việc luôn luôn có chủ ý. Nếu là không tin được, vậy thì lập tức thành dò xét. Tố Hoà Thanh Dao đối với Đức phi không phải là dò xét, mà một phần là tín nhiệm. Phóng mắt khắp Hậu cung, có thể hơi giống Tố Hoà Thanh Dao, từ trước đến nay chỉ có Đức phi đạm bạc. Trên người Đức phi, Tố Hoà Thanh Dao tìm thấy một tia an tâm, chẳng sợ đó chỉ là một tia cảm giác nhỏ, cũng có thể làm cho nàng cảm thấy hơi thân cận.

Chuyện phải bàn giao đã bàn giao, phi tần tiến đến thỉnh an dần dần tản về. Cơ Phi Yên còn cố chấp ngồi yên tại chỗ, đến khi phi tần cuối cùng rời đi, đều chưa thấy nàng có dự định đứng dậy. Hôm nay Cơ Phi Yên so với bình thường rất kì lạ. Không có quá nhiều vẻ mị hoặc, giống như cố ý thu liễm lại sự xinh đẹp trong xương, toàn thân đều hiếm khi an phận thủ thường, khiến người ta muốn cướp đi.

Hoặc nhiều hoặc ít ánh mắt các phi tần đều lướt qua Cơ Phi Yên, nhưng mà lúc này đây, các phi tần cũng đã đi hết, nên Tố Hoà Thanh Dao không thể làm như không thấy. Nàng đứng lên, đi lên phía trước hai bước rồi ngừng lại. "Cơ phi, còn có việc?" Tố Hoà Thanh Dao nhìn Cơ Phi Yên, ẩn ẩn có chút đau đầu: nàng rốt cuộc phải làm chút gì nữa hay sao? Lần này lại là vì cái gì. Còn như vậy tiếp tục, thật phải báo Hoàng đế, để hắn nhúng tay xử lý.

"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật là có việc." Cơ Phi Yên hơi hơi quỳ gối, gật đầu, hạ tầm mắt xuống, trên mặt tuyệt mỹ chưa từng có ý kính trọng. Cung nữ hộ tống đi tới dâng lên hai bản kinh Phật cùng bốn bản sao chép, Cơ Phi Yên cầm lấy, hai tay nâng lên hướng Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Nương nương sai người đem đến hai quyển kinh Phật, thiếp đã sao chép xong, thỉnh nương nương kiểm tra."

Lại là tự biên tự diễn? Tố Hoà Thanh Dao thừa nhận nàng kinh ngạc khi Cơ Phi Yên thay đổi như thế, loại thay đổi này làm cho nàng đột nhiên cảnh giác hơn, sợ Cơ Phi Yên lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nào nữa. "Hứa ma ma." Nàng gọi Hứa ma ma nhận lấy kinh Phật và mấy bản sao chép đến, kiểm tra qua, ánh mắt Tố Hoà Thanh Dao thường thường đảo qua Cơ Phi Yên vẫn đứng yên chỗ cũ, thấy trên mặt nàng hiện lên sự mỏi mệt, lại thấy nội dung cũng không phải đánh lừa, mà mỗi một bút một nét còn phá lệ nắn nót, không khỏi tin ba phần.

"Đem xuống đi." Kiểm tra xong, Tố Hoà Thanh Dao đưa Hứa ma ma cầm trở về. Nàng xưa nay không có thói quen bình luận tốt xấu. Nếu Cơ Phi Yên thật quy củ sao chép kinh Phật, hồ nháo đem qua coi như có kết quả. "Nếu không có việc gì khác, trở về đi thôi." Tố Hoà Thanh Dao đi xuống dưới, thoáng bước qua Cơ Phi Yên.

"Hoàng hậu nương nương." Cơ Phi Yên gọi lại nàng, sự mệt mỏi trên mặt mang theo vài phần áy náy. Chỉ thấy hai tay nàng lần lượt thay đổi, do do dự dự muốn níu giữ lại không dám đưa tay ra níu lại, một bộ dáng tiểu kiều thê uỷ khuất không dám cãi lại, làm sao còn mị thái tự trong xương cốt? Ánh mắt của nàng đảo qua Hứa ma ma và cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, hàm răng khẽ cắn, nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ: "Có thể cho các nàng ra ngoài trước không? Thần thiếp có chút chuyện không tiện nói trước mặt người khác."

"Đều lui ra đi." Mặc dù hoài nghi, Tố Hoà Thanh Dao vẫn cho phép mọi người lui xuống. "Nói đi." Nàng thản nhiên nhìn Cơ Phi Yên, đáy mắt không hề gợn sóng.

Hàn băng cùng người này rốt cuộc có cái gì khác nhau đâu? Trong lòng Cơ Phi Yên rối rắm vấn đề nhàm chán, không nhanh không chậm bước tới trước mặt Tố Hoà Thanh Dao. Nàng lấy được cơ hội, chỉ cần nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Tố Hoà Thanh Dao, cả người nàng đều ngứa đến tận xương tuỷ, nghiến răng nghiến lợi, lộ vẻ u oán. "Đêm qua sao chép kinh Phật, tâm tình của thiếp đã bình thản hơn." Cơ Phi Yên hành động xuất sắc, thành ý chân thành, mang thái độ đắn đo vừa đúng. Ánh mắt nàng sáng quắc, nhân cơ hội nắm hai tay Tố Hoà Thanh Dao, trong lòng thầm thích, ngữ khí mang theo thành khẩn: "Thần thiếp tự biết không hiểu quy củ, làm nhiều chuyện quấy nhiễu nương nương, hôm qua nếu không có nương nương ngăn lại, chỉ sợ thiếp sẽ làm ra chuyện kỳ quái có lỗi hơn. Lời ngài nói, thiếp chưa từng quên, thân là phi tần trong cung, tự nhiên phải toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng thượng. Nương nương, là thiếp chưa đủ trưởng thành, lúc trước mới chọc ngài sinh khí. Lần này thần thiếp là muốn cùng nương nương giải thích, sau này chắ chắn tự ước thúc bản thân, bổn phận, quy củ, mong nương nương khoan dung."

Tố Hoà Thanh Dao trầm mặc. Phàm là người, khó mà nắm rõ tâm tư người khác, nàng lại là Hoàng hậu, bất luận khi nào cũng đều phải có khí độ bao dung vạn vật. Việc làm của Cơ Phi Yên phi thường quá phận, nếu không quấy nhiễu thì làm cho người ta kinh hãi. Nhưng mà nàng nhận sai, ngay lúc Tố Hoà Thanh Dao hạ quyết tâm cùng nàng bảo trì khoảng cách, Cơ Phi Yên hợp thời hướng nàng giải thích, coi như ngôn từ vòng vo, nhưng nàng cũng đã chân thành. Do đó, có lẽ nàng quả nhiên biết sai. Tố Hoà Thanh Dao buông tay nàng ra, ngữ khí không thay đổi, không gợn sóng: "Ngươi đã biết sai, bản cung tự nhiên sẽ không truy cứu. Sao chép kinh Phật có thể tu tâm dưỡng tính, Cơ phi đọc nhiều kinh thư một chút, cũng là một cách tu luyện."

Nói hết hai câu, Tố Hoà Thanh Dao mang theo một thân hàn khí lạnh lùng rời đi. Cơ Phi Yên đứng tại chỗ nhìn nàng rời đi, đáy mắt trong suốt phát ra ý cười rõ ràng. "Thanh nhi nói thật không sai. Hàn băng không thể đập, Tố Hoà Thanh Dao, chúng ta còn nhiều thời gian." Đầu ngón tay của nàng vòng quanh sợi tóc trước người, hứng thú thưởng thức, vừa mới giấu đi tư thái mị hoặc, trong nháy mắt lại phát tán ra, muôn vàn dáng vẻ, xinh đẹp động lòng người.