Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 26



"Thế nào là ý trời?" Cơ Phi Yên cười nói, ánh mắt có chút xâu xa.

Nàng là tiên cũng không tin cái gọi là ý trời. Cái gì là ý trời? Ngày đó nàng đánh cược toàn bộ tu vi cùng sinh mệnh chỉ vì thành tiên. Khi đó, nàng cơ hồ ở dưới uy lực thiên lôi mà kéo dài hơi tàn, nếu là ý trời, nàng sẽ không sống đến bây giờ, lại càng không đặt chân lên Thiên giới. Bởi vì nàng không tin, cho nên nàng duy trì một hơi cuối cùng chống đỡ đến khi thiên lôi chấm dứt, cuối cùng trở thành niềm kiêu ngạo của Hồ tộc.

"Thiếp thấy, cái gọi là ý trời bất quá chỉ là sự thoả hiệp của chính mình. Nương nương cũng sẽ thoả hiệp sao? Rõ ràng tịch mịch, lại bất đắc dĩ vì thân phận, thậm chí tin tưởng hết thảy đều là do ý trời." Đáy mắt Cơ Phi Yên có sự bất khuất, nàng cực nhỏ toát ra trong xương sự quyến rũ lẫn kiên cường. Nàng nhìn Tố Hoà Thanh Dao, gằn từng tiếng nói: "Thiên mệnh là lời nói giả dối nhất. Nương nương nên tin không phải là số mệnh mà là chính mình."

"Cơ phi, không cần nói nữa." Tố Hoà Thanh Dao lắc lắc đầu, nàng không phải đều phủ nhận hết lời Cơ Phi Yên, chỉ là có chút việc khác, xác thực không tán đồng. Nàng thuỷ chung tin tưởng số mệnh là nhân quả tuần hoàn, cái này không sai.

"Nương nương không muốn nghe, thiếp sẽ không nói nữa." Cơ Phi Yên thấp giọng nói.

Ngoài trướng, Hứa ma ma cầu kiến, quấy rầy Tố Hoà Thanh Dao và Cơ Phi Yên nói chuyện. "Hoàng hậu nương nương, Thái hoàng thái hậu bên kia thỉnh ngài qua đó." Hứa ma ma nói.

"Bản cung sẽ qua ngay." Tố Hoà Thanh Dao ứng một câu, lại nói với Cơ Phi Yên: "Hôm nay ngươi khó tránh khỏi chấn kinh, vẫn nên sớm nghỉ ngơi đi. Thái hoàng thái hậu triệu kiến, bản cung phải đi trước. Nếu thấy ánh sáng chói mắt, liền tắt nến đi." Đơn giản nhắc nhở vài câu, Tố Hoà Thanh Dao đi ra ngoài trướng cùng Hứa ma ma ly khai. Thời điểm xốc lên màn trướng, ánh mắt Hứa ma ma vừa lúc nhìn đến Cơ Phi Yên ngồi trên giường.

Hứa ma ma luôn trông chừng, vì vậy trộm ở bên tai Thái hoàng thái hậu bẩm báo. Chờ nàng trở lại ví trí bản thân, Thái hoàng thái hậu lôi kéo tay Tố Hoà Thanh Dao để nàng ngồi xuống trước mặt mình, nói: "Thanh Dao, mấy ngày rồi không tới nói chuyện với ai gia. Nghe nhóm nô tài nói, gần đây ngươi cùng hồ ly tinh Hoàng đế tự tiện mang về cung rất thân thiết, có chuyện này sao?"

"Cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt Hoàng thái hậu." Tố Hoà Thanh Dao không biết chuyện mình thân thiết với phi tần là ai nói ra, nhưng nàng cũng có lời muốn nói: "Cơ phi vốn là Quý phi, làm việc không chỗ nào cố kỵ bởi vậy bị thiếp phạt, sao chép Kinh thư. Sau lại cũng sửa lại cách hành xử, không coi là đoan trang có lễ nhưng cũng có chút bộ dáng."

"Nguyên lai là như vậy. Sớm nghe bọn nhỏ nói Cơ phi cùng ngươi quan hệ vô cùng thân mật, lão thái bà ta còn bồn chồn. Thanh Dao hành xử, Hoàng đế còn không thể thân cận, như thế nào sẽ cùng một hồ ly tinh quái đản thân thiết đây? Bất quá, nàng có thể chuyển biến cách hành xử là nhỏ, động cơ đối với hoàng tộc có tổn hại gì mới là lớn. Thanh Dao, hồ ly tinh cho tới bây giờ đều lai giả bất thiện, trước mắt, con cũng nên chú ý mới phải." Thái hoàng thái hậu khẽ cười nói.

"Lời Hoàng thái hậu nói, Thanh Dao hiểu được." Tố Hoà Thanh Dao nói.

"Hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt rồi." Thái hoàng thái hậu vỗ lên mu bàn tay Tố Hoà Thanh Dao, phát ra một tiếng thở dài, lại nói: "Tính đến bây giờ, Hoàng đế đăng cơ cũng được một năm. Thanh Dao, quốc gia đại sự làm trọng, con nối dòng của hoàng tộc cũng quan trọng. Hoàng đế đến nay chưa có con, trong đầu ai gia luôn luôn có tảng đá đè nặng."

"Hoàng thượng tuổi còn trẻ, giang sơn nghiệp lớn hắn nắm trong tay. Về phần con nối dòng, phi tần Hậu cung đông đúc, tin tưởng rồi sẽ có thôi." Tố Hoà Thanh Dao nói.

"Thanh Dao xưa nay trí tuệ là người ai gia vừa ý nhất. Sao lúc này lại muốn lão thái bà ta tự mình nói ra điểm mấu chốt đây?" Thái hoàng thái hậu nhìn Tố Hoà Thanh Dao, trên mặt hiền lành từ trước đến nay có phần uy nghi: "Trước khi Tiên hoàng lâm chung đã từng nhắc nhở ai gia, con nối dỗi trong hoàng tộc không được qua loa. Nếu là Thái tử, nhất định phải là do người của Tô gia sinh ra. Thanh Dao, Hoàng đế đối với ngươi sủng ái có thừa, thân là Hoàng hậu, ngươi không thể để phi tử khác chiếm tiên cơ."

Nên tới cùng chính là ở đây.

Trong lòng Tố Hoà Thanh Dao căng thẳng, phán đoán mâu thuẫn trong lời nói Thái hoàng thái hậu. "Hoàng thái hậu, trong Hậu cung ngài hiểu ta nhất, mà nay cần gì phải muốn khó xử ta? Việc giường chiếu, Thanh Dao vô lực gánh vác. Nếu chỉ vì con nói dòng hoàng tộc, thứ Thanh Dao không chịu nổi gánh nặng gia tộc Tố gia."

Con nối dòng, Đế vị truyền thừa. Chuyện nghiêm trọng này Tố Hoà Thanh Dao không phải chưa từng nghĩ qua, nàng hiểu được, cũng hiểu suy nghĩ của Thái hoàng thái hậu, càng không muốn nói thêm về chuyện này. Gia tộc Tố gia, dòng tộc Hoàng đế huyết mạch, từ lúc Hoàng đế khai quốc tới nay đều kéo dài căn cơ Hậu vị. Cho nên, cho dù là họ hàng gần, nữ nhân gia tộc Tố gia đều trở thành Hoàng thê chính thống của Hoàng đế, cô độc lại vinh quang sống tiếp.

"Thanh Dao, một lần là gánh vác, hai lần ba lượt cũng là gánh vác. Đã có mở đầu, cần gì phải tiếp tục để ý đến thân cận đây?" Thái hoàng thái hậu khuyên nhủ.

Lời khuyên buồn cười cỡ nào, thật hoang đường đến cực điểm.

Tố Hoà Thanh Dao không làm ra biểu tình dư thừa nào. Nàng đại khái hối hận, hối hận thuận theo nguyện ý của Thái hoàng thái hậu, cũng hối hận trở thành Hoàng hậu, mất đi tự do lúc ban đầu. "Hoàng thái hậu, thật phải buộc Thanh Dao sao? Hậu cung ba nghìn mỹ nữ, chỉ cần có thể mang con nối dòng, chỉ cần Hoàng đế nguyện ý, liền có tư cách kế thừa sự nghiệp nhất thống đất nước. Quy củ là người định, Tiên hoàng đi về cõi tiên, hiện tại làm chủ là Hoàng đế. Hoàng thái hậu cũng nên quên đi quy cũ trước, hết thảy để Hoàng thượng tính toán."

Thái hoàng thái hậu bị Tố Hoà Thanh Dao nói đến, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời. Nàng buông lỏng bàn tay đang nắm tay Tố Hoà Thanh Dao, ống tay áo không cẩn thận quét qua chén trà bên cạnh, nói: "Nhìn đi nhìn đi, ai gia thật sự là già rồi, hành động một chút cũng không cẩn thận. Thanh Dao, con người ngươi như vậy chỉ có thể nói chuyện về thiên hạ, nói đến yêu đương thì không được."

"Hoàng thái hậu nếu là buồn, Thanh Dao mỗi ngày tự nhiên sẽ đến bồi ngài." Không khí tựa hồ dịu xuống. Tố Hoà Thanh Dao biết ở lâu vô ích, dứt khoát đứng dậy, nói: "Thời điểm cũng không sớm, Thanh Dao không quấy rầy Hoàng thái hậu nghỉ ngơi, xin phép lui xuống."

Thái hoàng thái hậu không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý cho nàng rời đi. Lúc mành trướng xốc lên, nàng gọi lại Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Hồ ly tinh giả ngây bất thiện hay không ai gia không cần biết, nhưng Hoàng hậu ít nhiều phải có tâm mắt, chớ để nàng quá mức thân cận."

"Hoàng thái hậu, nàng rốt cuộc được Hoàng đế sắc phong Phi vị, gọi nàng hồ ly tinh, không thích hợp." Dứt lời, Tố Hoà Thanh Dao buông xuống mành trướng, mang theo vẻ mặt ngưng trọng rời đi.

Xem ra, Thái hoàng thái hậu đối với quan hệ giữa nàng và Cơ phi có hoài nghi. Đều nói tin đồn không phải là thực, cố tình trong Hoàng cung còn có nhiều tai mắt, một cái không cẩn thận, sẽ có vài cái mồm há miệng thêm mắm thêm muối vào mọi chuyện rồi đồn ra. Mà nay Cơ phi suýt nữa chịu nhục, phần ân tình này tự nhiên không có khả năng dễ dàng trả hết nợ. Thân cận quá chỉ sợ liên luỵ, cách xa quá lại sợ chính mình quá mức vong ân vô tình. Nan đề, thật là nan đề lớn.

Thời điểm Tố Hoà Thanh Dao quay trở về trướng, Cơ Phi Yên đã ngủ, trên lông mi của nàng còn vương nước mắt trong suốt, rõ ràng là đã khóc. Nhìn qua ngọn nến trên bàn đã cháy một nửa, Tố Hoà Thanh Dao tắt nến, ở trong bóng tối thoải mái thay đổi xiêm y. Nàng ở trên giường bên kia nằm xuống, nhìn đỉnh lều tối như mực, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Tố Hoà Thanh Dao còn chưa hoàn toàn ngủ sâu, bên giường đột nhiên có một bóng dáng mơ hồ. "Ai?" Tố Hoà Thanh Dao cảnh giác mở to mắt, đang định ngồi dậy, đã có một thân thể nhào vào lòng ngực của nàng.

"Thanh Dao, ta sợ. Cho ta ngủ cùng giường với ngươi được không?" Là giọng Cơ Phi Yên, nàng ôm eo Tố Hoà Thanh Dao, mặt vùi vào hõm vai của nàng, hô hấp sâu kín ngửi hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về Tố Hoà Thanh Dao.

"Gặp ác mộng sao?" Tố Hoà Thanh Dao hỏi.

"Ta cảm thấy, cảm thấy bọn họ đứng ở bên giường ta. Bọn họ muốn vũ nhục ta, Thanh Dao... Ta rất sợ!"

Quả nhiên, Tố Hoà Thanh Dao một trận đau đầu. Nàng không có thói quen cùng giường với người khác, lai vì Cơ Phi Yên mà không thể không thoả hiệp. "Không có việc gì đâu, hai người kia đã sớm bị xử tử, nếu ngươi vẫn sợ hãi, vậy ở cạnh ta ngủ đi."

Nghe vậy, Cơ Phi Yên không lên tiếng. Trong doanh trướng khôi phục im lặng như lúc đầu, trừ bỏ hô hấp của hai người, không còn âm thanh dư thừa nào tồn tại. Qua một lát, Cơ Phi Yên một lần nữa ngẩng đầu, hô hấp gần sát mặt Tố Hoà Thanh Dao một chút. Hai con mắt của nàng trong bóng tối hiện lên một tia sáng rọi, nàng sờ mặt Tố Hoà Thanh Dao, nhuyễn thanh nói: "Thanh Dao, thật chưa từng động tình sao?"

"Chưa từng." Tố Hoà Thanh Dao không cần phải nghĩ ngợi liền đáp.

"Bất luận là nam tử hay nữ nhân, cũng chưa từng sao?"

"Chưa từng."

"Vậy, Thanh Dao có bằng lòng cũng ta thử một lần không?"

"Cái gì?" Tố Hoà Thanh Dao phản ứng lại, cảm giác này tựa như đêm đó Cơ Phi Yên đột nhiên xuất hiện trên giường của nàng, đề nghị chuyện hoan ái như chuyện bình thường làm cho người ta kinh ngạc. Tố Hoà Thanh Dao không hiểu, Cơ Phi Yên làm sao có nhiều tâm huyết dâng trào như vậy, có thể chẳng phân biệt địa điểm mà... Phát tình.

"Cái gì mà cái gì? Thanh Dao nếu nói chưa từng động tình với bất luận kẻ nào, vậy đó là tâm như bàn thạch, không chỗ nào có thể dao động. Đã như thế, cùng ta thân mật hôn môi, lại có cái gì quan hệ đâu?" Cơ Phi Yên nở nụ cười, ánh mắt cong cong, chân tướng chính là con hồ ly xinh đẹp.