Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 77



Hai vị nương nương không coi ai ra gì, nhất là tiểu nha đầu hai mắt đẫm lệ nhìn thấy, cái gọi là phi lễ chớ nhìn, tiểu nha đầu cúi đầu, hai gò má đã ửng đỏ. Nàng đại khái là giật mình, hai vị nương nương như băng hoả khó dung, Hoàng hậu nương nương ngày thường lạnh lùng đạm bạc, Cơ phi nương nương xinh đẹp quyến rũ, hai người bọn họ, là ở bên nhau sao?

Thời điểm ngẩng đầu lên lại, tầm mắt hai vị nương nương đều tập trung trên người nàng. "Ngươi nói ngươi gọi là Thiển Thư, vậy bản cung tạm tin ngươi là Thiển Thư. Hiện tại, ngươi nên nói cho bản cung, ngươi đến tột cùng là rời cung như thế nào, lại như thế nào biến thành bộ dáng này?" Tố Hoà Thanh Dao nói.

Tiểu nha đầu nghe vậy, nhẹ nhàng túm nhanh góc áo. Nàng sắp xếp lại ngôn ngữ, cố nén bi thương nhớ lại chuyện đã trải qua. "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Cơ phi nương nương. Thời điểm cuối cùng nô tỳ hầu hạ Đức phi nương nương là lúc nàng vừa bớt sốt cao. Đêm đó, Hoàng thượng đến tẩm cung, muốn Đức phi nương nương thị tẩm, nô tỳ..." Đối mặt là Hoàng hậu Tố Hoà Thanh Dao, tiểu nha đầu một bên rơi lệ, một bên nhớ lại và kể ra chuyện khó mở miệng. Nàng ngẫu nhiên nâng mắt nhìn Tố Hoà Thanh Dao, thấy trên mặt nàng trừ bỏ lạnh lùng lãnh đạm thì không có biểu tình gì khác, đành phải tiếp tục nói: "Nô tỳ tự sát, là phạm vào điều tối kiêng kị trong cung. Không biết hai vị nương nương có tin quỷ thần hay không, sau khi nô tỳ tự sát, như ngủ một hồi thức dậy, không đau cũng không bi."

"Nô tỳ nghe các lão nhân nói qua, người sau khi chết sẽ gặp quỷ sai dẫn đường, đi xuống Địa phủ đầu thai. Nô tỳ tự biết đã chết, tuy có tiếc nuối nhưng sinh mệnh đã tận, không nên còn điều lưu luyến. Nhưng mà khi nô tỳ gặp được quỷ sai, vốn nên bị đem đi Địa phủ, lại biết được kết quả bản thân chưa đến số, dương thọ chưa hết, bị lưu lại nhân gian. Sau lại, nô tỳ không biết sao, lại nhập vào xác một tiểu nữ hài mới chết không lâu. Ban đầu có chút không thích ứng, thậm chí mê man. Đợi khi hoàn toàn tỉnh lại, nô tỳ liền biến thành bộ dạng này. Nô tỳ biết, trở về Hoàng cung sợ là không được, đành phải ăn xin trên đường, không còn nơi để đi. Không nghĩ, lại gặp được hai vị nương nương trong lúc này."

"Nô tỳ cả gan, cầu nương nương mang nô tỳ hồi cung. Nô tỳ, nô tỳ không bỏ Đức phi nương nương được, nô tỳ còn muốn hầu hạ nàng." Tiểu nha đầu dập đầu thật mạnh trên đất, nàng không bỏ xuống được, nàng xác thực không bỏ xuống được. Từ lúc bắt đầu đến giờ, nàng tiếc nuối nhất là không được tiếp tục bầu bạn bên Đức phi, trừ việc đó ra, không còn gì khác.

Nghe xong chuyện ly kỳ của tiểu nha đầu đã trải qua, trên mặt Tố Hoà Thanh Dao cũng không có xuất hiện chút kinh ngạc. Mọi khi nàng sẽ để ý điểm bất đồng, mà giờ phút này, chỗ mà Tố Hoà Thanh Dao để ý là Hoàng đế trẻ tuổi kia đang ở trong Hoàng cung, thế nhưng trực tiếp hoặc gián tiếp bức tử cung nữ. Nàng vẫn cho rằng, quân vương không nên trầm mê nữ sắc, phải luôn lấy quốc gia xã tắc làm trọng. Mà Hoàng đế hiện tại, hiển nhiên đã có dấu hiệu trầm mê, nếu không ai ngăn cản, chỉ sợ quân không thể nào làm quân, quốc cũng không còn là quốc.

Trong không khí lan tràn sự ngưng trọng, Tố Hoà Thanh Dao nhìn chằm chằm tiểu nha đầu không nói chuyện. Đến khi tiểu nha đầu thử gọi nhỏ "Hoàng hậu nương nương", nàng mới thu hòi tâm tư, cho Cơ Phi Yên bị xem nhẹ đã lâu một ánh mắt không tính là rõ ràng.

Ánh mắt như vậy, đại khái là muốn nàng nhìn thử tiểu nha đầu này có phải là Thiển Thư hay không? Cơ Phi Yên nheo mắt, nhìn tiểu nha đầu không ngừng đánh giá. Một lát sau, nàng hướng Tố Hoà Thanh Dao gật gật đầu, ngầm khẳng định lời nói của tiểu nha đầu. Dù sao, chuyện ly kỳ trên thế gian này không phải là không có, Tiên có thể đoạ Yêu, Yêu có thể thành Tiên, như vậy việc Tá Thi Hoàn Hồn cũng chẳng phải ngạc nhiên.

"Thiển Thư, ngươi trở về phòng nghỉ tạm đi. Sáng sớm ngày mai, bản cung tự nhiên sẽ mang ngươi hồi cung. Về phần chỗ Đức phi nói như thế nào, tự dựa vào chính ngươi. Trong Hoàng cung, Thiển Thư đã chết, đừng khiến người hoài nghi, đưa tới mầm tai vạ, ngươi không thể để lộ việc này với người khác. Nếu có ai hỏi, ngươi nói là bản cung nhặt được ngươi trên đường, nhìn đáng thương nên liền mang về Hoàng cung. Về phần tên, trong cung nhiều cung nữ thái giám, ngươi thay đổi bộ dáng, hẳn không ai nhìn ra manh mối. Nếu không còn gì khác, lui ra đi." Giọng Tố Hoà Thanh Dao lãnh đạm, nhưng cũng lộ ra thương tiếc không quá rõ ràng.

Đại khái, tại nơi Hoàng cung, chỉ có một người như Thiển Thư có tình cảm sâu sắc mà luôn che giấu đối với Đức phi. Trừ bỏ Hoàng đế, người trong Hậu cung ai mà không biết tâm ý của hắn? Nhưng mà, Tố Hoà Thanh Dao thật không ngờ chính là, Thiển Thư có thể si tình như thế, tuy đã chết một lần, còn muốn giãy dụa quay về chỗ cũ. Chỉ là không biết bên kia Đức phi thì sao, quang cảnh lại nên như thế nào?

Thiển Thư đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Cơ Phi Yên cùng Tố Hoà Thanh Dao. Không khí êm đẹp biến mất vô tung, Tố Hoà Thanh Dao ngồi một lát, cũng rời khỏi phòng. Quá trình rời đi, Cơ Phi Yên cũng không ngăn trở, nàng tự nhiên có biện pháp của nàng, hiện tại không thể cùng giường, đợi đêm dài người ngủ, ai có thể ngăn được nàng?

Trăng tròn nhô lên cao. Tố Hoà Thanh Dao mặc trung y nằm bên sườn chiếc giường, đối với ánh trăng ngoài cửa sổ phát ra một tiếng thở dài. Nàng không biết mình thở dài vì cái gì, là cảm thán Thiển Thư chấp nhất cùng cuồng dại, hay là Cơ Phi Yên bất đắc dĩ lừa gạt thân phận với nàng. Một trận gió nhẹ phất qua mặt, Tố Hoà Thanh Dao trơ mắt nhìn Cơ Phi Yên từ ánh trăng đi ra, vặn vẹo dáng người, cởi xiêm y trên người. Tóc nàng buông dài đến thắt lưng, da thịt tuyết trắng, cụp mắt cười yếu ớt, xinh đẹp muôn phần.

Giống như một thần nữ từ bức tranh bước ra, Cơ Phi Yên cúi đầu khom người, sải bước đến sau lưng Tố Hoà Thanh Dao. "Thanh Dao." Nàng cúi người hôn lên cổ Tố Hoà Thanh Dao, mang đến một trận run rẩy. "Đêm còn dài, không thể cùng ngươi ôm nhau, làm sao người ta có thể ngủ đây?"

"Đi xuống." Thanh âm lạnh như băng truyền đến, Tố Hoà Thanh Dao hiển nhiên không thích Cơ Phi Yên ở trên người mình hành động như vậy. Có lẽ, rất nhiều thời điểm ngươi thấy Cơ Phi Yên thường là bất đắc dĩ, nàng tựa hồ vĩnh viễn không biết thành ý là gì, cũng căn bản không hiểu Tố Hoà Thanh Dao cần rốt cuộc là cái gì.

Nghe lời nói, Cơ Phi Yên như trước dày mặt dán sát vào người Tố Hoà Thanh Dao. Nàng nhẹ nhàng thả khí vào vành tai của Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Còn tức giận sao? Thanh Dao, ngươi rốt cuộc muốn tức giận đến khi nào? Ta biết là ta làm không đúng, không nên dối gạt ngươi, đối với ngươi cũng là thân bất do kỷ. Ta sợ mất ngươi, sợ ngươi rời đi. Thanh Dao, ngươi có lẽ không biết đâu? Ngay cả ta đối với chính mình tự tin như thế nào thì ở trước mặt ngươi đều thành tự ti."

"Ta bất quá chỉ là phàm nhân, há lại có thể cùng ngươi so sánh. Cơ Phi Yên, thừa dịp ta còn chưa sinh khí, đi xuống." Tố Hoà Thanh Dao ra mệnh lệnh.

Cho dù không muốn nhưng Tố Hoà Thanh Dao đã nói đến như vậy, Cơ Phi Yên sao còn dám tiếp tục đây? Từ trên người Tố Hoà Thanh Dao nhích ra khoảng cách, Cơ Phi Yên quy củ nằm ở bên cạnh. "Thanh Dao, ngươi nói cho ta biết, đến tột cùng làm như thế nào thì ngươi mới có thể tha thứ cho ta? Chẳng lẽ, ngươi tính cả đời cũng không tha thứ sao? Chúng ta khó khăn lắm mới cùng một chỗ, ngươi thật chỉ vì một việc mà không đáng trách ta cả đời sao?"

"Ngươi cảm thấy, đây chỉ là một chuyện không đáng sao?" Tố Hoà Thanh Dao xoay người, khó có được mà đối mặt Cơ Phi Yên: "Hai người yêu nhau, kiêng kị nhất là cái gì, ngươi có hiểu không? Là lừa gạt. Ta có thể tha thứ cho ngươi ích kỷ cùng tự ti, cũng không thể tha thứ cho ngươi lừa gạt ta. Nói đến, ngươi không tin đều không phải là chính ngươi, mà là ta. Cơ Phi Yên, nếu ngươi cũng không có đủ tin tưởng để đối mặt với tình cảm của ta, vậy thì rời khỏi đi, ta sẽ không trách ngươi. Người và Tiên, vốn là kém xa vạn dặm, ở nhân gian chơi đùa lâu như vậy, ngươi cần phải trở về."

Nghe vậy, Cơ Phi Yên không khỏi sửng sốt. "Ngươi, là muốn đuổi ta đi sao?" Lần này Thanh Dao nói, quả nhiên là không nghĩ sẽ cùng nàng tiếp tục sao? Tình cảm của các nàng, thật phải chấm dứt sao?

"Không!" Cơ Phi Yên khẩn trương ôm lấy Tố Hoà Thanh Dao, sợ nàng biến mất ngay trước mắt. "Thanh Dao, đừng đuổi ta đi. Khó khăn lắm ta mới tìm được ngươi, khó khăn yêu ngươi, sao ta có thể dễ dàng rời đi? Vì ngươi, ta nguyện ý buông tha hết thảy, nếu mất ngươi, trên đời này không còn nơi nào để ta đi nữa. Thanh Dao, ta không cầu ngươi hiện tại tha thứ cho ta, chỉ cầu ngươi không cần đối với ta ngoan tâm như vậy, không cần đuổi ta đi..."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!