Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 9



Tố Hoà Thanh Dao khó có dịp thay ra phượng bào trang trọng, một người thừa dịp nắng ấm tốt đẹp tản bộ hoa viên. Trang phục nàng trắng như tuyết, thanh nhã trắng thuần, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lưu chuyển, thoát ly trần tục. Nhìn nàng, Cơ Phi Yên hoảng hốt trở lại quang cảnh lúc mới gặp ở Thiên giới. Khi đó Tố Hoà Thanh Dao cũng trắng thuần như vậy, lụa mỏng che mặt, một đôi mắt làm cho người ta mê muội đắm chìm vào trong đó, dù cho tuyệt tình.

"Nói vậy thân thể Việt Vương gia vừa rồi không nghe sai khiến, không nhận biết được hiện tại?" Khi nói chuyện, hai mắt Tố Hoà Thanh Dao thuỷ chung nhìn Việt Vương ôm Cơ Phi Yên trong lòng ngực. Nàng không có nhìn thấy sự việc trước đó, nhưng nàng càng nguyện ý tin tưởng Việt Vương có hành vi vượt mức là bởi vì bị Cơ Phi Yên có ý định câu dẫn.

Nghe thấy âm thanh Tố Hoà Thanh Dao không còn ai có lá gan tuỳ ý làm bậy, hiện giờ cho hắn bậc thang, Việt Vương nào dám tiếp tục ở lâu. Hắn buông Cơ Phi Yên, trên mặt cười ha ha, trong lòng lại vạn phần hối hận hành động vừa rồi. "Hoàng hậu nương nương, tiểu Vương thật sự không biết nàng là Phi thiếp của hoàng huynh, có lẽ do uống rượu nhiều, mới phạm vào quy củ. Tiểu Vương biết sai, tiểu Vương biết sai. Tiểu Vương hồi phủ để cảnh tỉnh lại, kiểm điểm lại..." Nói xong, hắn xám mặt chạy trốn, sợ Tố Hoà Thanh Dao tức giận, muốn trừng phạt hắn.

Người phạm sai bỏ chạy, người bị khinh bạc và người giải vây đứng nhìn nhau, cùng nhau tắm rửa dưới ánh nắng ấm. Qua một lát, người bị khinh bạc quay vòng eo khêu gợi, lui về sau vài bước, đưa tay tựa vào thân cây liễu chắc khoẻ, mị nhãn khẽ vứt, cũng không hề tác dụng: "Nô tì đa tạ Hoàng hậu nương nương giải vây." Tạm dừng một lát, nàng còn nói thêm: "Nương nương có phải sinh khí hay không nha?"

"Ân? Cơ phi sao lại nói như vậy?" Tố Hoà Thanh Dao không biết nàng hỏi như vậy là có dụng ý gì, nàng đối với Cơ Phi Yên chẳng phân biệt được trường hợp, cứ thích phóng xuất sự xinh đẹp quyến rũ nữ nhân chưa bao giờ sẽ có thiện cảm dư thừa nhưng nếu nói là sinh khí với nàng, còn không đáng.

"Nô tì mới vừa rồi cũng không biết phía sau có người, nào biết một phen cảm khái, lại bị người khinh bạc." Cơ Phi Yên ít khi nói nửa câu phủi sạch quan hệ, lại còn hình như có thâm ý nói: "Nô tì nào biết đâu rằng đó là Việt Vương gia nha! Hoàng hậu nương nương chớ để vì vậy mà tức giận nô tì."

Như thế nào nghe có chút không giống thâm ý đâu? Tố Hoà Thanh Dao ngẫm ý tứ trong lời nói của nàng, như thế nào đều giống như chỉ bởi vì Việt Vương khinh bạc Cơ Phi Yên mà nàng sinh khí ghen. "Cơ phi lời này là ý gì?" Nàng tới gần hai ba bước, đồng tử ánh lên gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Cơ Phi Yên, "Quy tắc trong cung đã học thuộc lòng rồi sao?"

"Nói chuyện trước mặt nương nương, nô tì nào dám giấu diếm hàm ý gì đâu?" Cơ Phi Yên nhuận nhuận đôi môi, động tác mê người. Nàng nhìn Tố Hoà Thanh Dao áo trắng, người thì như ngọc, cùng thời điểm ban đầu gặp nhau không khác gì: đều lạnh như băng, khiến người ta không theo kịp.

"Có thâm ý khác hay không, bản cung không biết." Tố Hoà Thanh Dao đi đến phía trước vài bước, rõ ràng nói chuyện cùng Cơ Phi Yên nhưng không hề đem lực chú ý đặt lên thân thể của nàng. Nữ nhân quyến rũ tuyệt sắc như thế, cũng chỉ có Tố Hoà Thanh Dao có thể đạm mạc như nước trong, điềm nhiên lại hờ hững. Cành liễu xanh rũ xuống mặt nước trong thấy đáy, Tố Hoà Thanh Dao nhìn liễu rũ xuống ánh lên, suy nghĩ có chút hoảng hốt.

Tố Hoà Thanh Dao khó có dịp muốn phơi nắng dưới ánh mặt trời đắm chìm vào tâm tư của chính mình.

Cơ Phi Yên nhìn nàng xuất thần, cả người có loại cảm giác bị bỏ qua không cam lòng. Trên trời dưới đất, có thể làm như thế với nàng chỉ sợ chỉ có một người là Tố Hoà Thanh Dao. Thù hận dẫm lên đuôi, căm giận vì bị bỏ qua không nhìn đến, Cơ Phi Yên không thể để người khác thấy đuôi rốt cục ẩn ẩn hiện lên, lặng lẽ duỗi cái đuôi tới phía sau Tố Hoà Thanh Dao, hung hăng, cái đuôi vì chủ nhân mà nho nhỏ báo thù riêng.

Chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi, bọt nước văng khắp nơi. Tố Hoà Thanh Dao nghiêm cẩn đoan trang trong khoảng khắc biến thành chật vật không chịu nổi. Áo trắng ướt đẫm, thân thể của nàng vì y phục vải dệt bị ướt mà ẩn ẩn hiện ra dáng người hấp dẫn. Mặc kệ tóc dài ẩm ướt một nửa, kết thành từng giọt nước rơi xuống liên tục, ngay cả ngọc trâm cài trên đầu cũng vì nàng rơi xuống mà bị lỏng, buông ra búi tóc.

"Ai nha! Hoàng hậu nương nương, ngài như thế nào bất cẩn như vậy đây!" Thời điểm Tố Hoà Thanh Dao quần áo ướt đẫm nghiêm mặt hướng lên bờ giãy dụa, Cơ Phi Yên cố nến ý cười vì thực hiện được hành vi xấu, bộ mặt gian xảo đổi thành biểu tình kinh ngạc vô cùng. "Nương nương, nô tì kéo ngài, ngài mau lên đây." Nói xong, nàng đặc biệt có lòng vươn tay viện trợ, cầm tay Tố Hoà Thanh Dao đã hơi lạnh lẽo, sau đó coi như dùng hết toàn thân khí lực bình thường, đem Tố Hoà Thanh Dao lạnh như băng cứu lên từ trong nước.

Tố Hoà Thanh Dao thở hổn hển, vừa rồi kinh hách suýt nữa làm cho nàng hoa dung thất sắc. Lòng nàng còn sợ hãi nhìn gợn sóng trên mặt nước, may mắn tình cảnh chật vật như thế không bị người nào nhìn thấy. "Cơ phi." Nàng hơi chút mất hơi, mặt lộ vẻ hoài nghi nhìn Cơ Phi Yên. Cảm thấy nàng đột nhiên rơi vào nước là có người cố ý đẩy, mà người đó là ai, ngoài Cơ Phi Yên ở đây. "Ngươi nên đem cung quy học thuộc lòng." Nàng thật sâu liếc mắt nhìn Cơ Phi Yên một cái, cũng không nhớ được Cơ Phi Yên đã đẩy nàng như thế nào.

"Hoàng hậu nương nương, ngươi có tin tiền sinh kiếp không?" Cơ Phi Yên bỗng nhiên nhìn nàng, đôi mắt thâm thuý: "Có lẽ tình cảnh vừa rồi, kiếp trước nương nương đã từng trải qua rồi đấy." Ánh mắt của nàng dừng lại trên người Tố Hoà Thanh Dao thật sâu đánh giá một phen, tâm tình tốt: "Tránh để nương nương bị cảm lạnh, không ngại tới tẩm cung của nô tì thay đổi xiêm y? Chiêu Hoa Cung cách nơi này rất gần!" Thái độ Cơ Phi Yên xen lẫn một tia phân bua, nàng vẫn nắm giữ cánh tay Tố Hoà Thanh Dao, tâm tư có hơi mơ hồ, "Đến, nô tì đỡ ngài."

Bị Cơ Phi Yên kéo cánh tay, Tố Hoà Thanh Dao không cảm thấy có chút thân mật, ngược lại có loại bị kèm hai bên. Nàng nghiêng đầu nhìn sườn mặt Cơ Phi Yên, hoàn mỹ không sứt mẻ, dụ tẫn nam nữ khắp thiên hạ. "Ngươi vừa rồi nói, tiền sinh kiếp." Tố Hoà Thanh Dao dừng cước bộ, bị Cơ Phi Yên kéo càng nhanh, không phân biệt được đi theo hướng về Chiêu Hoa Cung. Toàn thân nàng hoàn toàn ướt đẫm, ngẫu nhiên đi qua mấy cung nữ thái giám, bị trộm liếc mắt một cái, đều phải cuống quýt né ra.

"Đúng vậy. Nô tì mới vừa rồi nói là tiền sinh kiếp." Cơ Phi Yên nhìn phía trước, giấu cái đuôi tàng hình trong không khí đông đưa bên phải Tố Hoà Thanh Dao, tựa hồ có loại hưng phấn không biết tên. "Nương nương tin không? Nhân quả, nhân kiếp trước quả kiếp này."

"Cho dù không biết, cùng việc bản cung vô cớ rơi xuống nước thì có liên quan gì?" Tố Hoà Thanh Dao hỏi. Nàng rốt cuộc hoài nghi Cơ Phi Yên có đẩy nàng xuống nước hay không, nhưng lúc ấy lại đứng cách nhau một khoảng, như thế nào bất động thanh sắc đẩy nàng xuống nước được? Như thể việc rơi xuống nước rất quái dị.

"Nương nương nói như vậy, dường như tin tưởng?" Cơ Phi Yên nở nụ cười, quyến rũ khuynh thành: "Ý muốn nói, hôm nay nương nương rơi xuống nước, chỉ vì thiếu nàng một câu thật có lỗi đấy." Nàng không thể nói ra, nhưng thật ra là trong lòng để ý muốn chết: nói mau, thực xin lỗi, dẫm phải cái đuôi xinh đẹp của người ta, không nói thực xin lỗi như thế nào có thể đi!

"Thật không? Vậy thì thật thú vị." Gió lạnh đánh úp lại, Tố Hoà Thanh Dao không tự giác rùng mình một cái, có chút lạnh. Nàng đương nhiên không tin Cơ Phi Yên này không biết có mục đích gì khi nói đến 'kiếp trước kiếp này', nàng làm việc từ trước đến nay quang minh chính đại... trời đất chứng giám, lại càng không thiếu ai một câu xin lỗi. Cho nên, nàng nhận định Cơ Phi Yên là một nữ nhân hồ ngôn loạn ngữ, hoặc là nàng thực khôn khéo, chỉ là không dò xét ra được tâm tư khác.

"Xem lời này." Cơ Phi Yên nói thầm, giương mắt nhìn Chiêu Hoa Cung đã ở ngay trước mắt. Sủng phi đột nhiên túm Hoàng hậu toàn thân ướt đẫm trở về tẩm cung như thế nào cũng đều là sự kiện bát quái nhất, nhóm nô tài nhìn trong mắt, thức thời rời khỏi Chiêu Hoa Cung, đường nhỏ tin tức lập tức như hoa tuyết vui vẻ bay tứ tán.

Cơ Phi Yên đem hết quần áo đẹp ra chọn lựa, khó khăn lắm mới chọn được một kiện mộc mạc nhất đặt bên giường, sau đó chậm rãi lui ra, cho Tố Hoà Thanh Dao đủ thời gian và không gian cởi xiêm y ra. Đúng vậy, không phải thời gian thay xiêm y, mà là thời gian cởi xiêm y. Nàng rõ ràng chính là có thể đánh giá tốc độ của Tố Hoà Thanh Dao, đơn giản cầm khăn sạch sẽ, sau đó lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở địa phương vừa rời đi.

Từng mảng xiêm y ướt sũng bị ném xuống đất, cánh tay mảnh khảnh của Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi mơn trớn phát ra tiếng động nhỏ, cởi trâm gài tóc, làm cho tóc dài thuận theo tự nhiên rơi xuống. Da thịt nàng trắng như tuyết, so với Cơ Phi Yên còn sáng trắng hơn mấy phần. Ngẫu nhiên có giọt nước chảy xuống lưng nàng, chậm rãi trượt xuống tấm lưng trắng sáng, rơi vào khe hở giữa bờ mông.

Ánh mắt Cơ Phi Yên tham lam lướt qua lướt lại trên thân thể bại lộ của Tố Hoà Thanh Dao, nàng vội vàng muốn thưởng thức cảnh xuân vẫn còn giấu phía trước. Vì thế, nàng cầm khăn lại gần, cánh tay ôm trọn thân thể Tố Hoà Thanh Dao, chậm rãi chà lau da thịt trước ngực của nàng. "Nha!" Tố Hoà Thanh Dao bị động tác đột nhiên làm kinh hách, cuống quýt giữ tay của nàng lại, không cần phải nghĩ ngợi xoay người lại. "Ngươi đang làm gì!"

Oa ác!

Cơ Phi Yên được đền bù mong muốn, một đôi mắt dụ dỗ nhìn chằm chằm phía trước thân thể Tố Hoà Thanh Dao, bộ dáng si mê. Hai người giằng co trong chốc lát, Tố Hoà Thanh Dao rốt cục không thể chịu được ánh mắt của Cơ Phi Yên, phi thường khó có dịp, quả thực chưa từng có mà hai má ửng đỏ. Nữ nhân mĩ như vậy, ngay cả thêm hai đoá hoa đỏ ửng, cũng đẹp như cũ khiến người ta hít thở không thông.

"Hoàng hậu nương nương." Giọng Cơ Phi Yên bình tĩnh đánh vỡ giằng co, lòng của nàng thì cuồn cuộn không ngừng, cả người hưng phấn khó có thể dùng từ miêu tả. "Mặt đỏ cái gì đây? Nô tì, lau người cho người." Nàng bất động thanh sắc liếm liếm môi trên, tay kia thì lấy khăn chà lau nhẹ nhàng trên cổ Tố Hoà Thanh Dao, trên mặt không gợn sóng, trong đầu lại sớm dùng hình ảnh Tố Hoà Thanh Dao đỏ mặt mà tưởng tượng ra hình ảnh giường chiếu chi hoan.

Thật là phấn khích, phấn khích nha.

- ---

Phấn khích thiệt =))))