Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 16



“Tôi cũng nghĩ vậy, cậu muốn nhìn không?” Socécher lắc lắc tay, chỉ lên bầu trời.

“Cậu có thể tạo ra sao băng?”

“Có thể.”

Socécher nhìn Oxandre, thấy rõ hai mắt hắn lấp lánh đầy sùng bái nhìn cậu “Cậu thật sự rất tuyệt luôn đấy!”

“Dù sao đây cũng là mộng cảnh do tôi tạo ra, tôi muốn tạo thêm cây cối nhà cửa đều có thể.” Giọng cậu nhàn nhạt, đối với một nhân ngư, việc tạo ra mộng cảnh bắt buộc phải làm được, nếu không thể chỉ có nước bị loại trừ.

Cậu nâng tay, một luồng ánh sáng từ ngón tay cậu bắn thẳng lên thềm trời, như ý muốn của Oxandre, từ một ngôi sao băng bay qua, dần dần trở nên nhiều hơn tạo nên mưa sao băng trên trời đêm.

Socécher nhìn lên bầu trời, cảm nhận sự tuyệt diệu của nó, nhớ lại lời nói của Oxandre, cậu cũng nắm chặt hai tay, hơi cúi đầu nhắm mắt lại cầu nguyện.

[Nguyện cho tộc người cá vĩnh viễn được thái bình.]

Khi mở mắt ra lần nữa, mưa sao băng vẫn còn đang rơi, không thấy người bên cạnh phát ra tiếng động, cậu liền nghi hoặc nghiêng đầu quay sang nhìn. Chỉ thấy người kia đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cậu.

Làm sao cậu có thể biết được hình ảnh khi cậu ở dưới bầu trời đầy sao băng đang cúi thấp đầu cầu nguyện trông nao lòng cỡ nào.

Oxandre đang cười rất vui vẻ, vốn định quay sang nói chuyện với Socécher chỉ thấy mỹ nhân ngư hơi cúi xuống chắp hai tay cầu nguyện.

Hắn đình chỉ mọi động tác, cứ mải chăm chú nhìn cậu.

Người cá như phát sáng giữa đêm đen, lông mi cong hơi run lên như cánh bướm đang đậu lấy phấn, khuôn mặt dịu hiền giờ đang cúi xuống, ngoan ngoãn nguyện cầu với vị thần trên cao, nước da trắng sáng, mềm mịn, đuôi cá cũng ngoan ngoãn cuộn lại, không còn ve vẩy.

Hình ảnh này quá đẹp, đến mức hắn ngừng thở, chỉ sợ khi hắn thở ra, bức ảnh này sẽ bị phá vỡ.

Đến khi người bên cạnh cũng quay ra nhìn hắn, mắt đối mắt, cảm giác rung động khi đó lần nữa lại ùa về, tâm trí hắn trống rỗng, đến khi tay chạm vào mặt của cậu mới bừng tỉnh, luống cuống rút tay lại, mặt hắn nóng bừng lên, chẳng dám hé mắt nhìn vẻ mặt của người kia.

Socécher cũng bị đứng máy mất một lúc vì hành động của Oxandre. Khi nhìn vào mắt hắn, cậu chỉ thấy bản thân cùng với sao băng sau lưng trong đôi mắt ấy, trông thâm tình làm sao.

“Ôi… chao…, là đôi chim én đang trốn trong mộng cảnh để hẹn hò hay sao?”

Một cơn gió thổi qua, trước mặt hai người xuất hiện một người nam thần hình đẹp đẽ. Oxandre ngay lập tức đứng dậy, hai mắt ngạc nhiên nhìn người trước mặt, “Là hắn ta!”

“Oliver.” Socécher nhíu mày, gọi tên người nam kia, “Sao ngươi vẫn còn sống?”

“Hửm? Còn sống? Ôi tất nhiên là không rồi!” Oliver bay bổng giữa không trung rồi chợt biến thành làn khói bay về phía sau Socécher, cậu cũng bật dậy, quay lại phía sau, một bàn tay thon dài đặt lên vai cậu, người kia cười nhẹ, “Socécher bé nhỏ của ta đã lớn và trở nên xinh đẹp đến nhường này rồi sao? Nhớ thật đấy, cái ngày mà ngươi còn nép vào lòng ta rồi nói yêu ta… giờ đã trở mặt rồi.”

Oxandre nắm lấy tay Socécher kéo ra sau lưng mình bảo vệ, cảnh giác nhìn Oliver đứng bên kia, gã nhún vai, đôi mắt ưng bén nhọn nhìn chằm chằm khuôn mặt Oxandre rồi khinh miệt, “Socécher giờ là đang tìm thế thân của ta hay chăng? Ta đã trở lại rồi đây, nên vứt con búp bê rách này đi rồi.”

Từng câu gã nói ra đều nghiến răng nghiến lợi mà nói cho thấy rõ được gã cực kỳ ghét người đang đứng trước mặt Socécher.

“Búp bê rách? Oliver, hình như ngươi bị nhầm lẫn một số điều rồi. Ta chưa bao giờ thân thiết hay dựa dẫm vào ngươi rồi nỉ non nói yêu ngươi, nếu có phải thì chắc hẳn chỉ là giấc mộng do ngươi thêu dệt ra thôi.”

“Ôi chắc chắn rồi, bây giờ em cũng đang thêu dệt giấc mộng này để hẹn hò với người tình bé nhỏ của em đấy thôi. Và ta đã xuất hiện, ta đã quay trở về rồi.” Oliver thầm tình nhìn cậu, gã ta cười lên khiến cho Socécher nổi da gà, một cỗ buồn nôn dần dần bốc lên trong người.

Oxandre vẫn nhìn chằm chằm vào gã, để ý mọi hành động, gắt gao bảo vệ người cá ra sau lưng mình, “Ngươi chính là kẻ lần trước đứng trong gương nhìn ta.”

“Ôi.” Gã sửng sốt nhìn Oxandre, “Đúng vậy, ta đang nhìn xem một kẻ mà Socécher đang đặt tâm tư vào sẽ trông như thế nào và thật bất ngờ, kẻ đó giống hệt ta, từ cử chỉ đến lời nói, đặc biệt là gương mặt kia.”

“Cho nên ngươi chỉ là vật thế thân mà em ấy dùng trong khi đợi ta quay trở về thôi.”

“Oliver, ta và ngươi không hề có quan hệ gì, ta cũng chưa từng gặp ngươi, ngươi đừng nói những lời buồn nôn như thể ta và ngươi đã từng là người yêu của nhau vậy.”

“Em đang giả mất trí sao bé nhỏ? Hay mất trí thật? Cũng chẳng quan trọng đâu, ta nhớ là được. Em biết hay chăng những năm đó, ta và em đã hạnh phúc như thế nào.” Oliver chắp hai tay sau lưng, bộ giáp bạc lóe sáng, mái tóc vàng xoăn xoăn bồng bềnh, mắt gã đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt cậu, “Socécher của ta, em có thể quên hết tất cả mọi thứ cũng được nhưng em phải luôn nhớ, ta đã từng từ bỏ tất cả chỉ vì em.”

Socécher nhíu mày, cố gắng nhớ lại xem bản thân có quan hệ gì tới người nam kia nhưng bị ngăn cản lại, Oxandre đứng đằng trước khẽ vỗ nhẹ lên tay cậu như trấn an.

“Socécher, đợi ngày ta trở về, em chắc chắn sẽ yêu lại ta lần nữa, và còn búp bê, chắc chắn sẽ chẳng thể sống được nữa rồi.”

Nói xong gã biến mất, hai người đứng yên bất động, còn chưa kịp nói gì, mộng cảnh lập tức vỡ nát.

Oxandre bật dậy khỏi giường, nắm tay siết chặt nổi gân xanh.

Tên khốn kiếp.