Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 17



Socécher xoa xoa thái dương, nhìn đứa em trai trước mặt, Edouard đã ngồi ở đây cả một buổi sáng chỉ vì nghe tin tối qua cậu bị thương.

Trong mắt anh tràn ngập quan tâm đến cậu, từ bưng cơm, rót nước đều là anh làm, nhất quyết không để cậu chạm tay vào, sợ cậu lại bị nóng tay hoặc trượt tay bị thương.

Socécher thở dài, đưa mắt theo hành động của Edouard, “Anh không có vấn đề gì, em có thể quay về cung của mình để nghỉ ngơi đấy Ed à, em đã ở đây từ sáng sớm đến tận bay giờ rồi.”

“Không được, anh biết em lo cho anh thế nào không? Rốt cuộc tại làm sao mà anh lại tạo mộng cảnh? Em biết anh rất giỏi nhưng việc tạo mộng cảnh tốn rất nhiều năng lượng mà thứ anh thiếu nhất chính là năng lượng và sức khỏe Socé à! Anh có thể nghe lời em một chút được không?” Edouard đặt khay đựng ngọc trai xuống bàn, cau mày không đồng ý, thấp giọng uy hiếp, “Socé, anh phải bảo quản cho sức khỏe của mình cho cẩn thận, em không quan tâm anh tạo mộng cảnh có việc gì hay anh gặp ai, thứ em quan tâm chính là sức khỏe của anh, để em nhìn ra sức khỏe lần nữa suy kiệt, thứ anh đối mặt tiếp theo chính là cái này đấy.”

Vừa nói, tay anh rút một sợi lụa, đây không phải thứ mà Socécher thường quấn ở cổ tay hay sao. Giờ đây nó đang nằm trơ trọi ở trong bàn tay của Edouard.

“Em… haaa, thôi bỏ đi, em cứ làm gì mình muốn đi, đừng phá hỏng đồ của anh là được.” Socécher giơ hai tay đầu hàng, tiện tay lấy một cuốn sách ở trên bàn rồi tựa lưng đọc sách.

Edouard hài lòng gật đầu, quay sang tiếp tục công việc dang dở, chốc chốc lại nhìn Socécher một cái.

Ánh mắt anh nóng bỏng, muốn lơ đi cũng khó, cậu chỉ còn cách quay lưng lại tiếp tục đọc sách trên tay, mặc kệ Edouard nhìn chòng chọc vào mình.

Thứ tình cảm nồng nhiệt ấy cậu không thể đáp lại càng không muốn quan tâm đến nó.

Edouard thấy cậu quay lưng lại liền thôi không nhìn nữa, chỉ dám coi mấy viên ngọc trai là tay của cậu, không ngừng vân vê chúng.

L’enfer De Satan.

Cậu chăm chú tìm kiếm thứ mình cần trong cuốn sách này, mong muốn tìm được đáp án mình cần.

Từ khi bước ra khỏi mộng cảnh, tâm tình cậu đặc biệt dễ nổi cáu, có lẽ là do những lời kia của Oliver khiến cậu kinh tởm, cứ nhớ lại chúng liền khiến trong người trở nên nặng nề hơn.

Cậu có cảm giác không lâu sau đây, Oliver có thể sẽ một lần nữa sống lại dưới thân phận của ma quỷ, từ dưới địa ngục bò lên.

Lật sang trang, một dòng chữ đập vào mắt cậu.

[Nếu ngươi vẫn còn chấp niệm khó có thể buông bỏ, chi bằng giao phó hết thảy cho ta, ta sẽ ban cho ngươi một sự sống mới trên cả kẻ được người đời tôn thờ là Đấng, đè bẹp lũ thần chỉ biết ăn no uống say. Đi theo ta hỡi linh hồn lạc lối, đưa cho ta sức mạnh linh hồn của ngươi, thứ ta ban cho ngươi chắc chắn ngươi sẽ không thể nào chối từ được.]

Đọc dòng này, sống lưng cậu lạnh toát, cậu vốn đã biết lũ ma quỷ rất kiêu ngạo, tự cao, chúng luôn biết cách cám dỗ những linh hồn non nớt để họ tự nguyện dâng lên linh hồn của mình cho chúng.

Có lẽ khi Oliver bị giết chết, khi tất cả hồn phách của gã còn chưa tụ lại thì chúng đã xuất hiện và cám dỗ linh hồn của gã khiến cho gã dâng lên sức mạnh linh hồn của mình. Cho nên trong mộng cảnh, cậu có thể ngửi được mùi tanh tưởi của ma quỷ quấn quanh linh hồn của Oliver.

Đến lúc cậu đọc hết cuốn sách, cậu chỉ tìm được duy nhất câu nói kia, ngoài nó ra, cậu chẳng thể tìm được những thứ hữu ích khác.

Đến hiện tại cậu vẫn đang nghi ngờ thân phận của Oxandre, không đời nào một con người có thể có gương mặt đến giọng nói giống một vị thần đến tám chín phần như vậy. Tuy rằng cũng có rất nhiều trường hợp con người giống với các vị thần nhưng cũng chỉ dừng lại ở bốn năm nhưng Oxandre chính là trường hợp ngoại lệ.

Đóng sách lại, vừa đúng lúc Edouard bưng đồ ăn vào, Henris nghẹn ngào, hai mắt rưng rưng ủy khuất, lúc này cậu chỉ biết thở dài, ngoài chuyện này còn có chuyện khác tìm đến cậu, sự vụ quấn thân, không thể chối từ.

“Được rồi Ed, em mau về nghỉ ngơi đi thôi, đừng tranh công việc của Henris nữa.” Socécher ngồi xuống bàn ăn, gắp miếng tảo biển cho vào miệng, “Henrris đã ủy khuất lắm rồi, vả lại việc học của em xong rồi à? Giờ này vẫn còn ở đây, nếu cha mà biết, em không xong với cha đâu.”

Cậu nhàn nhạt uy hiếp lại Edouard, vừa lòng nhìn thấy biểu cảm trắng bệch của anh. Edouard vội vàng đứng dậy, vẫn không quên quay sang quan sát sắc mặt của cậu, thấy không vấn đề gì lúc này mới an tâm mà ra đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu ‘Tối em sẽ quay lại’.

Henris vui vẻ tung tăng lại gần Socécher, nhìn ra được cậu không ổn, cậu nhóc nhíu mày lại, nhẹ giọng nói chuyện cùng cậu, “Hoàng tử, thần biết người vẫn khó chịu, người ăn thêm một chút nữa đi, hôm nay người ăn quá ít rồi, còn không bằng bữa sáng người dùng nữa.”

Cậu lắc đầu, ăn không vào, nhìn đồ ăn bày trên bàn, cậu càng nuốt không trôi.

Socécher đi lại bàn đọc sách, phất tay với Henris, “Cho người thu dọn lại đi, ban thưởng toàn bộ cho nhà bếp, ngươi cũng đi ăn đi Henris, một mình ta ở trong phòng cũng được.”

“Nhưng mà người vẫn chưa…” Henris lo lắng nói nhưng bị cậu ngắt lời, “Ngươi đi đi, bụng đã kêu đến như vậy rồi còn cố níu nữa à?”

Henris vẫn không ăn tâm sắp xếp lại một chút mới đi theo người hầu khác ra ngoài, bơi một đoạn nhìn một lần, cứ thế cho đến khi ra khỏi cung điện.

Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, lúc mày Socécher không thể nhịn được phun ra một ngụm máu đen, mùi máu phiêu tán trong nước, cậu cau mày phất tay đẩy đi số máu còn lập lờ xung quanh mình.

Di chứng khi bị Oliver dùng bàn tay đầy khói đen chạm vào vai hiện tại vẫn chưa tiêu tán bớt, đầu vai cậu đau đớn, may thay không để lại vết ở ngoài da, nếu để lại với màu da này của cậu thì sẽ rất khó nói chuyện với Edouard lẫn Henris, không cẩn thận còn dẫn cha tới đây hỏi tội.

Socécher cũng nhờ đó mới biết được hiện tại Oliver không còn là thần hoặc cũng có thể gã bị cách chức thần cai quản đất đai từ khi gã phạm phải tội ác kia, tuy nhiên hiện tại gã cũng đã đầu nhập cho bên ma quỷ, chính là đứng về bên kia, đối địch lại với cậu.