Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 3



Ban đêm, gió nhẹ nhàng dỗ dành mặt biển khiến cho từng gợn từng gợn sóng không ngừng chạy lăn tăn xung quanh. Mặt trăng cũng dịu dàng mà dải một ít ánh sáng của mình xuống mặt biển, tô điểm thêm những ánh sao nằm trên nước.

‘Tuuuuu… tuuuuu…’

Tiếng còi tàu vang lên xua tan đi sự yên tĩnh ngoài khơi xa.

Con tàu đánh cá to lớn lướt trên mặt biển, khiến cho những vụn trăng phải xa rời nhau.

Vừa hay Socécher đang đi tìm lại sợi dây đá làm rơi khi đi nhặt tảo biển ở gần đấy liền ngoi lên. Đối với một nhân ngư như Socécher, thứ khiến cậu thích nhìn nhất chính là tàu đánh cá đi trên biển.

Thật kỳ diệu, cái thứ kia to lớn như vậy mà vẫn có thể đi trên mặt biển thật nhẹ nhàng.

Khi còn bé, cậu đã được mẹ mình đưa lên mặt biển, dù cách xa cậu vẫn có thể tưởng tượng được sự to lớn hùng vĩ của nó, khi đó cậu còn phấn khích cười tươi, chỉ tay về phía con tàu, “Mẹ ơi mẹ, nó to lớn như thế mà có thể nổi trên mặt biển sao?”

“Đó là vì mặt đáy tàu đã chịu áp lực của nước, loại áp lực này là sức đẩy lên theo hướng thẳng đứng, chỉ cần sức đẩy lớn hơn trọng lượng vỏ tàu là có thể giữ được con tàu không thể chìm. Đương nhiên là xung quanh con tàu cũng phải chịu áp lực của nước đúng không nào? Tuy nhiên áp lực mà mặt trước và mặt sau của nó phải chịu là bằng nhau, nhưng hướng thì ngược nhau nên đã loại bỏ lẫn nhau, áp lực hai mặt phải trái cũng tương tự. Sức đẩy cũng tuỳ theo độ sâu của nước mà tăng lên nữa đấy! Do thể tích con tàu rất lớn, vì vậy trọng lượng nước bị chiếm chỗ cũng lớn hơn rất nhiều, bởi vậy sức đẩy có được cũng rất lớn, nên có thể thêm đồ vật, người hay giống loài, tàu vẫn nổi được trên mặt nước. Con thấy sao? Loài người rất thông minh đúng không?”

“Woaa!” Mắt Socécher sáng như sao, có thể cậu không hiểu được mẹ mình đang nói cái gì nhưng điều đó vẫn khiến cậu cảm nhận được những lời mẹ nói rất cao siêu, “Mẹ cũng rất rất giỏi luôn á!”

Nghe con trai của mình khen, bà mỉm cười, dịu dàng xoa mái tóc ngắn của cậu. Socécher như bản sao của bà, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, bất cứ ai nhìn vào liền thích, giờ còn nghe cậu bé khen mình, không cần nói cũng biết vui vẻ thoải mái thế nào.

Cậu vẫn như mọi khi, đi theo con tàu không xa không gần, khi thấy nó dừng lại cậu cũng dừng theo. Cậu nhìn thấy mấy người trên tàu thả một tấm lưới bắt cá lớn xuống biển, cậu cũng chẳng ngăn lại, dù sao cũng là vấn đề mưu sinh của giống loài, nếu cậu ngăn lại thì không hay lắm. Tựa như cá mập ăn các loài cá nhỏ khác vậy, con người cũng cần, nhân ngư cũng cần.

Bình thường cậu sẽ không bao giờ lại gần nhưng lần này cậu thấy mấy con vật ngọ nguậy trên tấm lưới nên phá lệ một lần.

Vừa sát lại, Socécher liền thấy một giống loài kì lạ, không thấy mắt mũi của nó đâu, không chân, thân mềm rụp có nhiều đốt, dài dài đang không ngừng cựa quậy, khá giống giun biển. Cậu chọc chọc rồi quay người định bơi đi nhưng đã quá muộn. Bốn phương tám hướng xung quanh cậu đều bị vây lại bởi đàn cá, xa xa chính là tấm lưới đang thu hẹp lại.

Tim cậu hẫng một nhịp, mày nhíu chặt lại, không ngờ có một ngày vì tính tò mò giống loài lạ lẫm này mà bị vây khốn trong tấm lưới đánh cá của con người.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng được sự sợ hãi của đàn cá xung quanh mình, có con vì quá sợ hãi, khi bơi qua Socécher, vây cá của nó đã cứa một đường dài vào má trái cậu, chất lỏng màu xanh thẫm cũng từ đấy mà chảy ra.

Như bị nỗi sợ hãi của đàn cá chia sẻ sang, cậu cảm nhận được nỗi bất an đang không ngừng bao phủ lấy tâm trí của mình, cậu không khỏi nhớ lấy lời cha hay nói với cậu.

‘Con tuyệt đối không được để con người phát hiện ra sự tồn tại của con nếu không, thứ chờ đợi với con chỉ có thể là địa ngục!’

‘Socé!! Ta đã nói với con rất nhiều lần rồi tại sao con luôn làm trái ý ta!? Con không muốn sống nữa sao!? Con quên mẹ của con ra đi như thế nào rồi à!?’

‘Con sẽ không biết được tương lai của con tăm tối như thế nào khi gặp được con người đâu Socé bé nhỏ của ta.’

‘Họ sẽ lấy con ra làm thú vui tiêu khiển, tra tấn con, tìm hiểu cơ thể của con, họ mổ xẻ, họ moi móc… Socé của ta, con sẽ không thể tưởng tượng cảnh tượng đó đáng sợ như thế nào đâu.’

‘Ta quá vô năng khi lúc đó không thể kịp thời cứu lấy mẹ của con khi nàng gặp nguy hiểm… ta… xin lỗi Socé…’

Lần đầu tiên cậu sợ hãi, sợ những lời cha dặn dò sẽ trở thành sự thật, đến bây giờ sự ra đi của mẹ cậu vẫn chưa thể đối mặt được vì ngày hôm đó, người đẩy bà bước vào địa ngục chính là cậu.

Socécher bơi xung quanh tấm lưới to lớn kia, thử tìm kiếm đường có thể trốn thoát nhưng chúng rất chắc chắn và chặt chẽ.

Cậu ngẩng đầu lên, chỉ còn khoảng cách rất ngắn nữa thôi là cậu sẽ lên tới mặt biển.

Socécher thầm xin lỗi với những người đánh cá trên kia rồi không do dự vung tay lên, đàn cá xung quanh cậu bị đẩy sát vào tấm lưới, nước biển trở thành mười mấy lưỡi dao bao quanh người cậu, tay vừa hạ xuống, chúng liền lao thẳng về phía trước, lực công phá mạnh mẽ đến mức phá nát một nửa lưới đánh cá thành mảnh vụn.

Đàn cá thấy chạy được liền nhanh chóng tản ra bơi đi mất, cậu liếc con tàu một lần nữa rồi cũng bơi đi.

Cậu vừa mới xoay người bơi về phía thủy cung thì một lưới móc sắt rơi xuống, đâm vào đuôi của cậu rồi kéo lên, may mắn cậu không bị kéo theo nhưng móc sắt kia đã kéo theo một miếng đuôi của cậu lên, tay cậu nhanh chóng nhấc lên, một lưỡi dao được tạo ra từ nước đánh cho miếng thịt trên móc kia nát bấy, vỡ vụn. Tốt nhất là không để con người lấy được thứ gì kể cả là một mảnh thịt trên cơ thể cậu.

Bơi xa thêm một đoạn, đau đớn ở đuôi kéo lên đỉnh đầu của cậu, nhức nhối đau đớn, chưa bao giờ Socécher phải chịu cơn đau này, sắc mặt cậu nhanh chóng tái đi trông thấy, ôm chặt đuôi, đến cử động một chút cũng trở nên khó khăn.

Vừa hay khi cậu sắp ngất đi, cậu nhìn thấy một người cá đang bơi về phía này, người đó vừa lại gần, cậu có thể xác nhận được đó là ai nên liền an tâm nhắm mắt, để mặc bản thân bị bóng tối che kín tầm mắt.

“Ôi trời ơi!! Hoàng tử, đuôi của người!! Người đâu lại đây, mau cùng ta đưa Hoàng tử về cung điện, ngươi mau đi gọi ngư y càng nhanh càng tốt còn ngươi đi báo lại với Đức Vua!”

Tỉnh lại lần nữa, người đầu tiên cậu thấy là cha.

Mắt ông đỏ hoe, đôi tay chắc khỏe của ngài run rẩy rất nhẹ, sắc mặt mệt mỏi, có lẽ là ngồi đây đợi cậu tỉnh lại rất lâu rồi, điều này khiến cậu áy náy vì sự bất cẩn của mình không thôi.

Ông nhìn thấy Socécher tỉnh lại liền nhanh chóng lại gần nhưng không quên gọi ra bên ngoài: “Ngư y đâu?”

“Thưa cha…” cậu gập ngón tay, rất khó có thể nhìn vào đôi mắt mỏi mệt của ông, xung quanh từ khi sinh ra ai cũng nói cậu luôn mang đến điềm lành nhưng cậu lại không nghĩ vậy, cậu luôn cảm nhận được bản thân chính là vận rủi của tộc người cá này.

“Tỉnh lại là được rồi…” Giọng ông khàn khàn “Vết thương trên mặt đã được bôi thuốc, đuôi của con cũng được dùng thuốc chữa trị, sẽ sớm mọc lại thôi. Mỗi ngày ngư y sẽ đến đây khám và chữa trị cho con, chắc chắn sẽ không để lại sẹo đâu… Ta mong trong thời gian này, con sẽ không lên mặt biển nữa, chuyện này ta cũng sẽ không truy cứu, nhưng ta không muốn lại phải nhìn thấy điều này nữa.”

“Vâng, thưa cha.” Socécher cúi xuống, hai mắt đỏ hoe, vì điều này cậu càng ghét bản thân mình hơn.

_______

Sau khi Socécher ôm chiếc đuôi bị thương chạy đi thì trên con tàu lúc bấy giờ đang vang lên từng tiếng chửi thề thấu tận trời xanh. Đến ánh trăng vẫn luôn dịu dàng cũng không thể chịu được mà dùng những đám mây bao quanh che đi bản thể của mình.

“Mẹ kiếp!! Là tên khỉ nào cầm đại bác bắn lưới của ông đây thế này??!! Lưới lành không mang lại đi mang cái lưới rách này đi là muốn lũ cá nó cười vào mặt cho à!!!!” Người đàn ông to lớn thét lên với chất giọng the thé của mình.

“Tôi đã kiểm tra trước khi thả lưới rồi! Nào có bị lỗi đâu!! Khốn thật, chắc chắn là gặp quỷ rồi! Hoặc có một con cá nào đó cắn rách ra rồi!”

“Mày bị thiểu năng à? Cá cắn rách lưới? Cá mập yêu tinh à? Hay cá hổ Goliath? Có là thế thì chắc chắn chúng chỉ có thể dùng đầu mà húc thôi!! Khốn kiếp!”

“Woaaa, vậy là chúng ta phải quay về sao?”

“Đi đánh cá quên mang não cất trong bình chứa hả? Adin lấy lưới dự phòng trong kho mang ra đây! Chúng ta mà về tay không thì làm gì có đồng vàng! Chắc chắn lũ khỉ đen sẽ chọc ngoáy không ngừng cho xem!”

……