Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 4



“...Xin lỗi.”

“Henris?”

“Ôi tôi xin lỗi vì sự mất tập trung của tôi thưa ngài!” Henris bừng tỉnh khỏi kí ức ngày đó, rối rít xin lỗi Edouard.

Anh cũng không để ý, đẩy cậu nhóc về phía cửa điện, bản thân mình cũng tự bơi vào còn không quên dặn dò “Đừng để ai đến đây quấy rầy ta cùng anh ấy!”

“Vâng ạ!” Henris nhanh chóng bơi lại vách điện, thẳng lưng, mắt đảo khắp nơi liên tục. Haizzz, không biết lần này sẽ ra làm sao đây….

Còn chưa bắt được con ốc nào, cậu nhóc đã nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Edouard quay lại. Trong lòng Henris vang lên từng hồi chuông cảnh báo chói tai. Không nói hai lời, cậu nhóc liền quẫy đuôi bỏ chạy. Không chạy nhanh để ở lại chịu đòn sao, không cần hỏi cũng biết Hoàng tử Socécher lại lên bờ rồi!!

Cá nào mau đến đây cứu rỗi con tim của cậu nhóc đáng thương này đi!!!

Đúng như Henris của chúng ta la oang oác, Socécher lại lên bờ một lần nữa.

Oxandre lang thang trên bãi cát trắng, đôi mắt hờ hững của hắn liếc về ngoài khơi xa. Mọi thứ thật tăm tối…

‘Tõm…. Tõm….’

Tiếng gì vậy?

Hắn dừng bước lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. Đôi đồng tử chợt mở to ra, nhìn chòng chọc vào cái đuôi cá lấp lánh kia.

Đây chính là người cá mà hắn đã nhìn thấy vào đêm đó.

Oxandre tháo giày ra, cố gắng bước lại gần người cá kia mà không phát ra tiếng động, đến khi cảm giác đủ gần rồi, hắn liền nở một nụ cười hắn tự cho là đẹp nhất, sau đó mới cất giọng, “Xin chào!”

‘Tùm!”

Mỹ nhân ngư biến mất, bọt nước tát thẳng lên mặt hắn.

Hắn thấy thế giật mình theo, đôi ngọc xanh mở to, trông ngơ ngác như con nai con đi lạc vào khu rừng lạ lẫm mà không có mẹ cạnh. Hắn chớp chớp mắt, mắt to trừng mắt nhỏ với người ở dưới nước kia. Mãi lâu sau hắn mới lấy lại ý thức, không khỏi lại cong khoé môi đến một độ cong hoàn hảo, hắn lại chào hỏi một lần nữa.

“Xin chào!”

Tuy trời đã về đêm nhưng hắn có thể nhìn rõ được cậu, đặc biệt là đôi mắt động lòng người kia. Nó chứa đựng thật nhiều cảm xúc mà hắn không rõ, ngạc nhiên, hoang mang,...

Điều này khiến Oxandre đang mỉm cười thân thiện cũng ngừng lại. Những cảm xúc trong đôi bảo thạch ấy nhanh chóng biến mất chỉ giữ lại sự khó chịu vì bị làm phiền.

“A… thật xin lỗi!!!” Hắn lùi lại một bước, không hiểu làm sao trong tim nhói lên từng cơn, nhìn cậu như vậy khiến hắn cảm thấy khổ sở.

Khổ sở?

Vì cậu sao? Một người cá chỉ mới gặp nhau lần đầu? Thật kì lạ.

Socécher nhíu mày nhìn chằm chằm vào người đang đứng kia. Khuôn mặt kia cậu vẫn nhớ rõ, hắn trông giống hệt Oliver - kẻ cai trị đất đai, kẻ đáng lẽ đã bị đánh cho thần hồn nát bét rồi mà giờ đây, gương mặt của người này giống gã đến tám chín phần duy chỉ khác nhau đôi mắt kia.

Gã vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được đôi mắt trong sáng thuần tịnh như vậy.

Là gã đã luân hồi sao? Tái sinh? Hay chỉ là một con người được ban tặng cho một gương mặt giống hệt gã? Nếu là cái đáp án cuối cũng thật thảm, gã cũng biết có bao nhiêu kẻ thù đang nhăm nhe tính mạng của mình, nếu để bọn chúng biết được, người trước mặt này cũng nên đi đăng ký quan tài sớm cho mình đi.

Thấy Socécher cứ nhìn mình đầy nghiêm trọng như vậy cũng khiến hắn căng thẳng theo, bất giác hai tay bên sườn của hắn buông xuống hai bên, nắm chặt lấy mép áo khoác, môi mím chặt.

Socécher như bừng tỉnh khỏi sự nghi hoặc vừa rồi, nhìn kĩ lại người trước mắt.

Là con người.

Không phải là Olivier.

“Rất xin lỗi vì sự xúc phạm của tôi khi nhìn chằm chằm vào cậu như vậy.” Socécher giương lên độ cong quen thuộc, trông vừa dịu dàng vừa dễ gần, bất giác cậu đã hòa làm một với miêu tả của con người về người cá. Cung khiến cho Oxandre, người từ nãy đến giờ luôn mang theo tâm trạng căng thẳng cũng dịu xuống, như thể tâm trạng của người cá trước mặt sẽ ảnh hưởng đặc biệt đến trạng thái cảm xúc của hắn.

Trong sách viết: Mỹ nhân ngư tọa lạc tại thủy cung nằm sâu dưới đáy đại dương, đi qua trăm dặm san hô đỏ, trước mắt sẽ là nơi ở của tộc nhân ngư. Được Đấng ưu ái ban cho vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người bất kể nam hay nữ, vừa nhìn liền mang cho người chứng kiến cảm giác dịu dàng, dễ gần, giọng nói thánh thót hơn chim trên trời, khi họ cất tiếng hát, trăng có thể khóc, cá có thể quỳ, lòng người liền bị mê hoặc, chim chóc cũng không dám xuất hiện tranh công trước mặt họ.

“Có một điều tôi rất thắc mắc, cậu không ngạc nhiên khi thấy một người cá xuất hiện trước mặt mình sao? Những người khác họ không sợ hãi thì chính là ngạc nhiên, riêng mình cậu, tôi chỉ thấy sự vui mừng. Tại sao?”

“Tôi cũng không biết. À! Có ngạc nhiên nhưng vào đêm hôm trước rồi!” Hắn mỉm cười nhìn Socécher, cảm giác đau nhói vừa rồi đã không còn nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được đó không phải là ảo giác của hắn.

“Đêm hôm trước? Phải rồi, người đó là cậu sao?” Cậu không nhíu mày đẹp lại, “Khi đó tôi cũng giật mình, tôi đã không làm gì khiến cậu bị thương chứ?”

“Không không, phải là tôi xin lỗi cậu chứ, vì khi đó đã phá tan nhã hứng của cậu!!”

Cậu cười cười, không khỏi nghĩ tên nhóc loài người này có gương mặt giống kẻ kia nhưng tính cách lại khác xa một trời một vực, trông cũng rất thú vị đấy chứ.

Hắn thấy cậu cười liền nôn nao trong lòng, khoé miệng giật giật rồi cũng cười theo cậu, tay phải giơ lên gãi gãi mái tóc rối của mình, trông ngốc nghếch chết đi được.

“Khụ…” Socécher ho khan một tiếng phá vỡ sự im lặng của cả hai.

“Haha, chúng ta làm quen nhé! Tôi là Oxandre, Oxandre Des Cartier. Cậu thì sao?”

“...”

Một khoảng im lặng bao trùm cả hai. Cậu không nói, hắn cũng không động. Cả hai cứ như vậy chìm vào không gian im lặng một lần nữa. Tưởng chừng cậu sẽ không muốn trả lời thì có tiếng động vang lên. Mỹ nhân ngư đột nhiên lặn xuống nhưng giọng của người ấy lại cứ vang vọng trong không gian xung quanh hắn.

“Socécher.”

Như có ma lực cấm di chuyển, hắn cứ đứng yên như vậy lâu thật lâu.

Đến khi một đàn đom đóm dắt nhau đi chơi đến bên cạnh, hắn mới cử động chân của mình.

Kéo chăn trùm lên đỉnh đầu, hắn thều thào “ Có lẽ dưới đáy biển phải tăm tối lắm mới cần hoàng hôn đến chiếu sáng nhỉ?”

Hoàng hôn là cảnh tượng đẹp nhất trong ngày. Khi mọi sự đau khổ, tiêu cực, mệt mỏi đang hành hạ con người thì hoàng hôn đã đến. Nó mang tấm chăn rách nát của con người đi, để lại một tấm lụa đẹp đẽ mang tên yên bình. Tấm lụa đẹp đẽ, nó mềm mại.

Sau đau khổ chính là sự yên bình.

Tên của cậu có lẽ cũng như vậy đi.

Đem đến yên bình cho đại dương bao la rộng lớn.

Một cái tên đẹp.

*Note: Không biết mọi người có hiểu không nhưng tên của bạn Bot có nghĩa là Hoàng hôn nên bạn Top mới nói như vậy.