Học Bá Thích Ăn Kẹo

Chương 31: Chìa khóa ~



Tan học buổi trưa, trước cửa lớp 12/1 đông đúc hơn chút, cũng náo nhiệt hơn.

“Kia chính là vị hôn thê của Lục Ly phải không, xinh đẹp thật.”

“Nghe nói học lớp mười.”

“Đại ca tôi vậy mà là ngừoi đã có gia đình, tim tan nát.”

…….

Hoàng Viện Viện đứng đó nghe ngừoi bên cạnh bàn tán, cực kỳ vui vẻ.

Lục Ly với Khương Đường vẫn ngồi tại chỗ đụng chạm nhau, Triệu Tiến đi a khỏi lớp trước, vừa mới tới cửa cậu ấy liền rút lui.

“Lục Ly, Hoàng Viện Viện, Hoàng Viện Viện.”

Lục Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Triệu Tiến: “Được, giao cho cậu.”

Triệu Tiến chỉ vào mình: “Tớ?”

Lục Ly nháy mắt với Khương Đường, hai ngừoi lẻn ra ngoài từ cửa sau, nương theo đoàn ngừoi che chắn, đi xuống từ cầu thang bên cạnh.

Hai ngừoi sóng vai nhau, Lục Ly cười cừoi với Khương Đường: “Cậu không giận?”

Khương Đường cười lại với anh: “Tớ biết cậu không thích cô ta.”

Lục Ly nghiêng mặt nhìn cô: “Vậy, cậu không ghen sao?”

Thế mà cô không ghen?

Khương Đường chỉ đành phải trả lời: “Ghen, ghen chết rồi.”

Lục Ly ngước đầu lên: “Như này còn tạm.”

Nói thật, nếu như đổi lại là một cô gái khác, Khương Đường nhất định sẽ ghen, nhưng đối phương là Hoàng Viện Viện, cô ghen không nổi.

Lục Ly với Hoàng Viện Viện, hai ngừoi này không cùng tần số.

Căn tin trường học đã mở cửa, hai ngừoi quyết định ăn trong trường, từ lúc Khương Đường chuyển trường chưa ăn cơm ở căn tin bao giờ.

Lục Ly đi theo sau lưng cô, xếp hàng từng ô từng ô.

Cô lấy món gì, anh cũng lấy một phần y chang.

Khương Đường nhìn anh: “Cậu cũng lấy mấy món cậu thích ăn đi.”

Lục Ly không nhúc nhích, trả lời: “Nói ra cũng không thích hợp lắm, tớ vẫn không biết bạn gái tớ thích ăn món gì.”

Anh muốn xem xét thật kỹ.

Khương Đương nhìn vào khay: “Ở căn tin có thể nhìn ra thích cái gì sao, ăn vào không phải cùng một vị.”

Lục LY nhìn đồ ăn trong khay của cô: “Tuy là mùi vị na ná nhau, nhưng ít ra có thể nhìn ra nguyên liệu mà cậu thích. Khoai tây, cậu thích ăn khoai tây.”

Khương Đường gật đầu: “Cũng tạm.”

Hai người đến trong góc ngồi xuống.

Về phần tại sao lại ngồi trong góc, tin chắc là các cặp tình nhân đều hiểu.

Khương Đường ăn một miếng: “Không tồi, so với dì nấu cơm ở trường Trung học số Hai lúc trước ngon hơn.”

Cô từ trường Trung học số Hai chuyển đến.

Lục Ly hỏi: “Trường Trung học số Hai các cậu lúc trước có nhiều anh đẹp trai không?”

Khương Đường cười: “Dù đẹp trai cũng đâu đẹp trai như cậu?”

Câu này nghe thuận tai đấy, Lục Ly cười theo cô, giơ tay búng lỗ tai cô: “Thật ngoan.”

Khương Đường sờ lên chỗ bị anh búng: “Bớt động tay động chân lại, đây là trường học đó.”

Lục Ly đột nhiên nhớ ra đêm qua bị cô chỉnh đến máu mũi chảy tràn lan, món nợ này anh còn chưa tính đâu.

Lục Ly ngồi chồm lên trước, đè giọng nói: “Tối qua cậu, cậu làm cái gì vậy hả, trêu ghẹo bé trai nhà lành trong sáng thuần khiết.”

Khương Đường ngẩng đầu, cười đáp lại anh một nụ cười thâm sâu, dáng vẻ như đang nói, không phải là tới sảng khoái à.

Lục Ly thoáng cái liền nhìn thấu cô muốn nói cái gì.

Cảm thấy bản thân giống như lại bị cô đùa giỡn một cách khó hiểu.

Đột nhiên rơi vào thế yếu, không tốt chút nào, anh nhất định phải phản kích.

Lục Ly cũng cười như cô, cười một cách không có ý tứ tốt đẹp gì, vừa nhìn là biết có mưu đồ.

“Tối nay tan học, chỗ cũ, dám không?”

Khương Đường nghĩ tới nụ hôn một nông ba sâu tối qua kia, gương mặt hơi ửng hồng, cô nghĩ ngợi rồi đáp: “Hôm qua tớ có hẹn với Lưu Hiểu Tĩnh rồi, tối tan học đi cùng cậu ấy.”

Từ khi cô chuyển trường đến nay, bới vì chuyện của Mạnh Dương, các bạn học nữ trong lớp đều sợ cô, không ai dám rủ cô tan học cùng về hoặc là đi vệ sinh.

Lục Ly nhìn thấy đều vì cô cảm thấy cô đơn mà anh đau lòng. Cô gái tốt như thế này, bởi vấn đề hoàn cảnh xuất thân, luôn bị người ta cô lập.

Cô rõ ràng lươn thiện hơn ai hết, đối với cuộc sống cũng tràn ngập nhiệt tình, cô bằng lòng tin tưởng người khác, cho tới bây giờ chưa từng oán trời trách người.

Lục Ly gật đầu: “Về đến nhà thì gọi điện thoại cho tớ.” – Ngập ngừng một chút nói thêm: “Gọi video.”

Cuối cùng lại nhỏ giọng nói một câu: “Tớ nhớ cậu.”

Khương Đường cười, gương mặt dịu dàng: “Không phải tớ ở đây sao.”

Lục lY cúi đầu chăm chú nhìn vào mắt cô: “Cậu nhớ tớ không?”

Khương Đường nhìn quanh bốn phía, may là trong góc cũng không ai nghe thấy bọn họ đang nói gì, cô gật đầu đáp: “Ừm.”

Lục Ly cười như một thằng ngốc, có ý trêu đùa cô: “Ừm cái gì, nói rõ xem.”

Khương Đường đặt đũa xuống, vung nắm đấm tới vốn định đập vào ngực anh, lại bị anh bắt được.

Sau đó cầm tay cô để bên môi hôn một cái.

Khương Đường vô cùng ghét bỏ lấy khăn giấy lau chỗ anh mới hôn, nhìn anh nói: “Toàn là dầu mỡ.”

Lục Ly quan tâm chắc.

Khương Đường chỉ có thể giơ chân đạp mạnh lên chân anh.

Lục Ly buông tay cô ra, gào thét cô đau.

Cô, cô dám đạp anh.

Cô gái này hung hăng quá đi.

Cũng thật hoang dã.

Do đang ở trường, nên tính cách hoang dã của cô đã được kềm chế lại.

Đây mà là trên giường, muốn thuần phục cô, không tốn nhiều sức sẽk hông thể thuần phục được cô, Lục Ly nghĩ đến đêm qua bị tấm ảnh kia của cô khống chế mà sợ hãi, mới là một tấm ảnh mà đã khiến anh muốn ngừng mà không được.

Để sau này không lưu lạc đến bước đường vận mệnh bi thảm bị cô khống chế, rãnh rỗi vẫn phải bổ sung thêm vài cái video nho nhỏ nữa.

May là anh luôn có thói quen tập thể dục, mạnh mẽ như một con nghé, nhưng đối thủ dường như cũng không yếu ớt, nhìn tư thế của cô quật ngã Mạnh Dương là biết.

Thật mạnh mẽ.

Đột nhiên Khương Đường nhìn chằm chằm sau lưng Lục Ly, Lục Ly xoay người đi nhìn thấy Triệu Tiến với Hoàng Viện Viện đang đi tới.

Hoàng Viện Viên sẽ đến căn tin ăn trưa, việc này sao thì anh cũng không nghĩ ra. Vị đại tiểu thư này chính là một bữa cơm ăn đến hai tiếng đồng hồ, lại còn là người không ăn cái này không ăn cái kia.

Hoàng Viện Viện nhìn thấy Khương Đường, bĩu môi, không tức giận, cô gái nhỏ cũng không ngốc, biết ở trước mặt Lục Ly làm khó Khương Đường sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Hoàng Viện Viện bưng khay cơm ngồi bên cạnh Lục Ly, Lục Ly nhanh chóng dịch sang bên cạnh, đồng thời nhìn qua bạn gái đối diện.

Khương Đường không nói gì, kêu Triệu Tiến cũng ngồi xuống đi.

Triệu Tiến ngồi bên cạnh Khương Đường, nói với Lục Ly: “Em ấy cứ đòi đến căn tin.”

Lục Ly đứng dậy nói với Triệu Tiến: “Nào, hai chúng ta đổi chỗ.”

Triệu Tiến cười cười, đứng lên đổi chỗ với Lục Ly.

Khương Đường ngẩng đầu hỏi: “Hoàng Phương Phương đâu, sao không đi cùng các cậu?”

Triệu Tiến đang muốn trả lời, Hoàng Viện Viện đã nói trước: “Anh ấy ra ngoài ăn rồi.”- Nói xong gắp một miếng cánh gà bỏ vào miệng.

Cô ta mới nếm thử liền phun ra, nhíu mày nói: “Vị gì thế này, khó ăn muốn chết, trước giờ tôi chưa từng ăn qua cánh gà khó ăn thế này.”

Khương Đường chỉ cười, không nói cũng không biết nên nói cái gì.

Lục Ly rút khăn giấy ở bên cạnh đưa cho Hoàng Viện Viện: “Kêu gào cái gì, thích ăn thì ăn, không ăn thì ra ngoài ăn với Hoàng Phương Phương.”

Hoàng Viện Viện cầm khăn giấy, lau miệng, cất tiếng nói: “Vẫn là Ly ca ca đối xử tối với em.”

Cô ta lau xong nhìn khay của Lục Ly lại nói: “Ly ca ca, khoai tây của anh nhìn rất ngon, có thể gắp giúp em một miếng được không?”

Lục Ly đem khay cơm đẩy về phía Hoàng Viện Viện, nhìn cô ta một cái nói: “Cho cô hết.”

Sau đó nói với Khương Đường: “Chúng ta đi thôi.”

Thực ra hai người ăn cũng hơi no rồi, Khương Đường để đũa xuống gật đầu, nói với Triệu Tiến: “Đi trước nhé.”

Triệu Tiến đang lo ăn cơm, đầu cũng không ngẩng, chỉ ừm ừm ừm mấy tiếng.

Ngược lại Hoàng Viện Viện bĩu môi gắp khoai tây trong khay của Lục Ly vào chén mình, không vui nói: “Người ta vừa đến, anh liền đi.”

Còn chưa đợi cô càu nhàu xong, Lục Ly với Khương Đường đã đi đến cửa căn tin,

Khương Đường quay đầu lại hỏi: “Cô ta luôn quấn lấy cậu như vậy?”

Lục Ly trả lời: “Ừm, cũng không đến nổi, là một cô bé thôi, lúc nhỏ đã thích chạy theo mông tớ với Triệu Tiến, còn có Tống Đằng Phi, còn luôn bị tụi tớ trêu.”

Khương Đường nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy sao cô ta không quấn lấy Triệu Tiến hay là Tống Đằng Phi?”

Lục Ly cười: “Vấn đề đơn giản như vậy, còn cần phải hỏi?”

Khương Đường nghĩ cũng nghĩ không ra nói: “Là bởi vì cậu hay làm màu.”

Lục Ly đứng trên bậc thềm xém chút đứng không vững, cái gì gọi là làm màu, đại ca đây còn cần phải giả vờ? Giơ tay nhấc chân đều là phong tình có được không, có được không!

Anh hỏi ngược lại cô: “Vậy để cậu chọn, ba người bọn tớ cậu sẽ chọn ai?”

Khương Đường nhìn vào mắt anh: “Tớ có thể hiểu đây là cậu đang thay đổi cách thức tự luyến không?”

Lục Ly ghé sát lại cô, nhẹ giọng hỏi: “Vậy hỏi, kỹ năng hôn của bạn trai cậu thế nào,, phục không?”

Khương Đường nhìn xung quanh, ác định không ai nghe thấy, giơ nắm đấm đám vào cánh tay anh một cái, giống như gãi ngứa, gãi đến lòng anh giống như bị mèo cào, rục rịch ngóc đầu dậy.

“Tớ chưa từng hôn ai bao giờ, không cách nào so sánh được.”

Lục Ly dừng lại, nhếch khóe moi, thấp giọng nói: “Sao, còn muốn hôn người khác?”

Khương Đường cũng đứng lại, nghiêng đầu nhìn mặt anh: “Nghĩ gì vậy anh hai?” – Nói xong chọc lét một cái vào chỗ ngứa của anh

Nhưng mà hình như cô quên mất, Lục Ly không sợ nhột, ngược lại là cô sợ muốn chết.

Kết quả của chuyện này chính là, cô bị Lục Ly đuổi theo chọc lét, cười khanh khách đến không dừng lại được.

Cũng may vườn hoa nhỏ này không có người, nếu không cô cũng không dám làn càn như vậy, lúc ở trong trường, cô luôn luôn kềm nén lại.

Khuôn thước mẫu mực.

Đi đến bên cạnh ngọn núi giả, Khương Đường nhìn vào trong, không có ai.

Cô chỉ tò mò không có ý gì cả, bởi vì tối qua trong này có người, không biết đang làm cái gì, dù sao âm thanh kia cũng không biết là gì.

Lục Ly đi theo sau lưng cô, cũng nhìn vào trong, nhìn xong thì phân tích: “Thật ra chỗ này không an toàn chút nào, bởi vì quá bí mật cho nên không an toàn. nếu tôi là chủ nhiệm khối, khẳng định sẽ đến đây bắt người đầu tiên.”

Khương Đường vừa nhìn anh vừa cười: “Vậy mà tối qua cậu còn muốn dẫn tớ đến chỗ này.”

Lục Ly nói: “Lúc đó, tương đối cấp bách mà, không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là một cái góc khuất là được.”

Bốp một phát, Khương Đường đập chết một con muỗi trên cánh tay mình, vừa cười vừa nói: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”

Lục Ly lấy khăn giấy ra lau sạch thi thể con muỗi trên cánh tay cô, nói: “Biết mà còn hỏi, cậu đang dụ dỗ tớ đúng không?”

Khương Đường tựa lưng vào một chỗ không gồ gề trên vách đá, ôm cánh tay nhìn anh: “Chính là dụ dỗ cậu đó, sao nào?”

Lục Ly đi lại gần cô, một tay chống lên núi giả, hơi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Vậy cậu thành công rồi.” – Nói xong liền muốn hôn cô.

Khương Đường từ trong khuỷu tay anh chui ra ngoài, chỉ về phía không xa trước mặt: “Chủ nhiệm khối ở đó, vừa nãy tớ luôn nhìn, nếu không đoán sai thì thầy ấy đang đi về phía bên này.”

Cô, cô, cô cố ý đúng không, chả trách cô dám đùa giỡn anh như vậy.

Đại ca mà cũng dám trêu.

Phải dạy dỗ cô lại đàng hoàng để cô thấy sự lợi hại.

Lục Ly đành phải bỏ tay xuống, cố nén xúc động muốn hôn cô, khẽ cắn lên lỗ tai cô một cái: “Thù này không báo không phải quân tử.”

Khương Đường linh hoạt từ bên cạnh núi giả vòng qua: “Sợ cậu không làm được?”

Lục Ly bị cô dụ dỗ đến khó chiu, nhìn bóng dáng chủ nhiệm khối càng ngày càng gần, anh không có cách nào chỉ có thể oán hận cắn răng: “Có bản lĩnh tối nay tan học cậu đừng chạy. Tối nay cậu đi ới Lưu Hiểu Tĩnh đúng không, vậy tối mai, tối mai tan học đừng chạy. Cho dù cậu trốn được tối mai, còn có tối mốt, tối hôm sau, chặn cậu ở cổn trường.”

Không biết còn tưởng đây là cho vay nặng lãi đó,

Khương Đường xoay đầu lại, đột nhiên kêu tên anh: “Lục Ly.”

Lục Ly nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, trong nháy mắt liền cất bộ dạng hihihaha khi nãy đi, cũng trở nên nghiêm túc.

Khương Đường nhìn vào mắt anh: “Đưa tay ra.”

Lục Ly ngoan ngoãn đưa tay phải ra: “Cậu muốn coi bói, nhân cơ hội chấm mút? – Cái này gọi là đứng đắn không quá hai ba giây.

Khương Đường đặt thứ trong tay mình vào lòng tay anh, ở trong lòng bàn tay anh ấn một cái.

Lành lạnh, kết cấu kim loại.

Đợi khi cô thu tay lại, Lục Ly mới nhìn rõ, đây là chìa khóa.

Chìa khóa nhà cô!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Ly: Trong mưa gió, chặn cậu ở cổng trường.

Khường Đường: Chặn ở cổng trường làm gì, không phải đưa chìa khóa nhà cho cậu rồi sao.

Lục Ly: Cô gái, cậu đang đùa với lửa.

Khương Đường: Đúng, làm nóng người.

Lục Ly: Tớ….Tớ cũng vậy.

Khương Đường: Vậy tới đi.

Lục Ly: Tới đây.