Học Bá Thích Ăn Kẹo

Chương 32: Trêu hoa ghẹo nguyệt ~



Khương Đường giải thích: “Chìa khóa nhà tớ, một cái này đủ rồi, cổng lớn ở dưới lầu không có khóa.”

Lục Ly nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay: “Cậu yên tâm vậy sao?”

Thật sự là không sợ người ta nửa đêm vào nhà bất cẩn mà phạm tội?

Khương Đường cười cười: “Cậu cũng không phải chưa từng đến nhà tớ, có đồ gì đáng giá đâu, hơn nữa, mấy món đồ kia cũng không lọt vào mắt cậu được.”

Lục Ly nhếch khóe môi, cười đầy ý xấu: “Sao lại không lọt vào mắt, tớ thấy cậu cũng không tồi, muốn trộm được không?”

Khương Đường trừng mắt nhìn anh một cái: “Vậy cậu cũng phải có bản lĩnh mới trộm được.”

Tính cách của cả hai đều không chịu thua, cứ tiếp tục nói như vậy, nói qua nói lại, tình hình sẽ mất khống chế.

Quả nhiên, Lục Ly tiến lại gần, thổi một hơi bên tai cô: “Trước trộm tim, sau trộm người.”

Khương Đường trốn sang bên cạnh một chút: “Con người cậu, muốn gì thì nói chuyện cho đàng hoàng, thổi cái gì, tớ cũng không nóng.” – Nói xong sờ lên lỗ tai mình.

Nóng chết mất thôi.

Lục Ly cất chìa khóa trên tay cẩn thận: “Nói thật, trong nhà cậu có chuyện gì thì nói với tớ một tiếng. Con gái như cậu, cái gì cũng muốn làm sẽ mệt mỏi lắm, giống như thay bóng đèn sửa ống nước các loại này, đều có thể gọi tớ.”

Đã nhiều năm trôi qua, không phải đều trải qua một mình sao.

Khương Đường hỏi: “Cậu cũng biết thay bóng đèn sửa ống nước? Thật là nhìn không ra đấy Lục Thiếu.”

Lục Ly cười cười: “Tớ có thể giúp cậu gọi điện thoại và phụ trách giám sát.”

Khương Đường trả lời: “Vậy không bằng tớ tự làm, còn tiết kiệm được tiền.”

Lục Ly nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu biết làm?”

Khương Đường hơi ngẩng đầu lên: “Đương nhiên, năng lực làm việc của bạn gái cậu không phải là mạnh bình thường đâu, vách tường phòng ngủ của tớ đều là tự tớ sơn lại đấy, lợi hại không.”

Nhìn dáng vẻ tự đắc của cô làm cho anh có chút đau lòng, những năm này, một mình cô đã trôi qua như thế nào.

Lục Ly giơ ngón tay cái với cô: “Vậy sau này ống nước nhà tớ hư sẽ tìm cậu sửa.”

Khương Đường nói: “Kỹ thuật của tớ tốt, phí biễn diễn cao lắm nhé.”

Kỹ thuật của tớ tốt, phí biễn diễn cao lắm nhé.

Kỹ thuật của tớ tốt, phí biễn diễn cao lắm nhé.

Kỹ thuật của tớ tốt, phí biễn diễn cao lắm nhé

Không biết sao cô lại biết lái xe nhỉ.

Lục Ly cười một cách hư hỏng: “Cái vấn đề kỹ thuật này, đợi đến khi nghiệm thu mới biết được.”

Khương Đường vừa nhìn thấy vẻ mặt xấu xa này của anh liền biết anh đang nghĩ cái gì. Đẩy anh một cái, suýt chút đã đẩy anh ngã lên bồn hoa bên cạnh.

Cô tiến lên phía trước vài bước, quay đầu nói: “Bài tập Vật Lý của tớ còn chưa làm xong, đi, mau về làm bài tập thôi.”

Lục Ly đuổi theo, hai người đi về phía toà nhà dạy học.

Bên trong không có ai, lúc này mọi người đều đang ăn cơm, ai nhà gần trường còn có thể quay về nhà ngủ trưa một giấc rồi quay lại.

Khương Đường lấy bài tập Vật Lý ra, chuẩn bị làm đều chọn lựa phía trên trước, một tiếng nghỉ trưa chắc đủ rồi.

Lục Ly nằm bò lên bàn nhìn chằm chằm lưng cô: “Cậu không ngủ được sao?”

Khương Đường lắc đầu, hai chùm tóc lắc qua lắc lại, anh nắm lấy một bên tóc, quét qua mặt mình, rất thú vị.

Khương Đường quay đầu sang: “Đại ca à, cậu có ấu trĩ không?”

Lục Ly buông chùm tóc của cô ra: “Cậu làm tờ nào, tớ làm cùng cậu.”

Khương Đường nhìn sách bài tập của mình: “Tờ động lực học, sáng này vừa phát.”

Lục Ly tìm trong ngăn bàn của mình không thấy, không biết chạy đi đâu rồi.

Anh nhìn vào ngăn bàn Triệu Tiến, vậy mà có.

Mãi cho đến khi chuông chuẩn bị vang lên, Khương Đường đã làm xong phần lựa chọn bên trên và điền vào chỗ trống, Lục Ly đã làm xong toàn bộ tờ đề.

Khương Đường cầm tờ đề của Lục Ly qua, bắt đầu đối chiếu, chấm điểm cho mình.

Mười câu hỏi lựa chọn, chỉ có năm câu giống với đáp án của Lục Ly.

Cô trả lại đề thi cho Lục Ly, vẻ mặt uể oải: “Đề lựa chọn tớ sai năm câu.”

Theo bản năng cô xem đáp án của Lục Ly trở thành tiêu chuẩn.

Anh quả thực là có loại năng lực này.

Lục Ly giơ tay: “Đưa đề của cậu cho tớ xem.”

Khương Đường đưa tờ đề Vật Lý qua, Lục Ly nhìn rồi nói: “Lát nữa tiết tự học tớ giảng câu số hai cho cậu, câu ba, câu năm với câu tám cách nghĩ của cậu không sai, chỉ là phép tính ở đằng sau còn thiếu một điều kiện.”

Chênh lệch giữa người với người sao lại lớn đến vậy, Lục Ly chỉ nhìn vào đề của cô là đã có thể đem lỗi sai của cô phân tích ra.

Khương Đường thở dài: “Tớ thật ngu ngốc.”

Lục Ly cười: “Cậu không cần so với tớ đâu.”

Mẹ nó chứ.

Vốn dĩ bạn học Khương Đường đang chìm đắm trong nỗi bi thương lập tức trở nên tràn đầy sức sống, cầm quyển sách trên bàn đập tới: “Cái tên thiếu đòn, Lục Ly, cậu muốn ăn đòn đúng không.”

Lục Ly đưa tay cản lại, vừa nói: “Không muốn.”

Khương Đường giơ tay lên chụp tiếp một quyển sách.

Lúc này Lục Ly không lấy tay cản lại nữa, tạm thời quyết định làm một kẻ ăn vạ.

Vì thế quyển sách kia liền đập vào gáy anh, Khương Đường còn đang nghĩ anh sẽ lấy tay cản lại, nên không vẫn dùng hết sức lực.

Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, tóc Lục Ly đều bị gió từ quyển sách lúc nhấc lên làm cho nhúc nhích.

Khương Đương vội vã để quyển sách xuống: “Sao cậu không cản lại.” – Nói xong liền gạt tóc ở gáy anh ra xem.

Tuy là không u lên nhưng hơi đỏ một chút.

Cô đứng lên thổi lên đó, thổi rồi lại thổi: “Không sao chứ?”

Lục Ly ôm đầu, lông mày nhíu lại đến sắp đụng vào nhau: “Đau quá.”

Nửa thật nửa diễn.

Triệu Tiến vào lớp từ cửa sau nhìn thấy cảnh này, bị dọa một trận, mưu sát chồng là đây.

Cậu ấy ngồi vào chỗ mình, giơ ngón cái lên cho Khương Đường: “Nữ hiệp, lợi hại!”

Cả Trường Trung học số Một, không ai dám lấy sách đập đầu đại ca, cho dù la Hiệu trưởng ông ấy cũng không dám, hồ bơi mới xây của trường là do Ly Gia quyên góp.

Khương Đường lại xem trán anh, rất tốt, chưa sưng. Coi như không quá nghiêm trọng.

Nhưng mà, nhìn bộ dạng của anh, giống như bị người ta đập thành một cái lỗ thủng trên đầu, đau đến sắp nằm sấp lên bàn.

Khương Đường thăm dò hỏi một câu: “Hay là, đưa cậu đến phòng y tế nhé?”

Lục Ly lắc đầu, nhưng không nói gì.

Khương Đường hỏi tiếp: “Hay là, hôn một cái nhé.” – Lúc này cô đến gần hỏi, dù sao cũng là trong lớp.

Lục Ly nhanh chóng gật đầu, lông mày lập tức giãn ra, hoàn toàn không giống cái dáng vẻ đau đớn đến gần chết khi nãy.

Khương Đường che miệng cười: “Vậy tớ thiếu nợ nhé.” – Nói xong thì xoay người lại.

Lục Ly búng lỗ tai cô: “Cậu chơi xấu”

Khương Đường nói: “Cậu giở trò trước được chưa.”

Lục Ly lấy cuốn sổ nhỏ, ở phía trên đoan đoan chính chính ghi chú: “Ngày xx tháng xx năm xx, Khương Đường thiếu Lục Ly một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp. Ký tên: Lục Ly.”

Viết xong, đưa cho Khương Đường từ sau lưng: “Mau, đến cậu, ký tên.”

Khương Đường cầm lấy nhìn lướt qua, cái này là cái quỷ gì thế này.

Nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp?

Lục Ly cực kỳ tỉ mỉ giải thích: “Lãi mẹ đẻ lãi con, từ một nụ hôn bình thường mà suy diễn ra.”

Khương Đường cười, ký tên mình lên, xoay người trả lại cho anh.

Dù sao bên trên cũng không viết thời gian, cứ kéo dài đi.

“Nếu mãi không trả, rất có khả năng tạo thành một hậu quả không thể cứu vãn.” – Ly tiếp tục tỉ mỉ giải thích.

Khương Đường quay đầu lại: “Có thể có hậu quả gì? – Một đôi mắt to tròn chớp chớp, đặc biệt đơn thuần.

Lần này đọt nhiên Lục Ly sinh ra một loại ảo giác, cái loại bản thân bản thân quá là con mẹ nó không phải người nữa rồi.

Anh bắt đầu suy nghĩ lại, bản thân có phải có hơi quá đáng đối với một cô gái trong sáng đơn thuần vô tội như vậy không?

Không đợi anh nói, Khương Đường đã đến gần anh trước, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tối qua chảy máu mũi chưa đủ không?”

Nghĩ đến bwusc anh cô gửi tối qua, anh liền cảm thấy bản thân khi nãy không nên sinh lòng thương hại cô làm gì.

Cô gái này, hoang dã từ trong xương cốt.

Lục Ly rờ mũi không trả lời.

Khương Đường cười: “Đấu với chị, đấu tiếp không?”

Được được được, ngài là đại ca, ngài nói là được.

Lục Ly cười cười, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, lôi kéo cái gì, sẽ có ngày cậu quỳ xuống xin tha.

Khương Đường cũng hừ lạnh trong lòng một tiếng, đừng có mà quá đáng nhá đại ca, ai đùa giỡn ai còn chưa biết đâu.

Hai vị cao thủ so chiêu trong im lặng, mỗi người ngồi im, mỗi người đều có tâm tư.

Tiết đầu buổi chiều là tiết Anh văn, Miss Lý mặc một bộ quần áo mới, giẫm lên giày cao gót bước vào lớp.

Không hổ là giáo viên có giá trị nhan sắc cực cao, vừa bước vào lớp không cần gầm cả lớp tự giác yên tĩnh.

Miss Lý đứng trên bục giảng: “Còn nửa tháng nữa là bắt đầu thi tổng kết, đã ôn tập thế nào rồi?”

Dưới bục giảng không một ai lên tiếng?

Miss Lý nói tiếp: “Trong thành phố có một cuộc thi hùng biện Tiếng Anh, lớp chung ta cử ra ít nhất hai người. sau khi thi tổng kết xong, thi trong trường trước, chọn ra ba người tham gia thi Thành phố.”

Bên dưới có người hỏi: “Có cộng điểm Đại học không ạ?”

Miss Lý gõ bục giảng: “Không cộng, nhưng có thể nâng cao trình độ Tiếng Anh.”

Miss Lý tiếp tục hỏi: “Ngoại trừ Lục Ly, còn ai muốn tham gia không, đại diện môn Tiếng Anh ghi danh nhé. Được rồi mở sách trang năm mươi.”

Lục Ly nghe thấy tên mình, cả gương mặt mơ hồ giơ tay lên: “Miss Lý, em không có đăng ký.”

Cùng lúc đó, Khương Đương cũng giơ tay: “Cô ơi, em muốn tham gia.”

Lục Ly nhìn Khương Đường, vội vàng sửa miệng: “Ngại quá, nhớ lầm rồi, em tham gia.”

Miss Lý cười cười nói với đại diện môn Tiếng Anh: “Lục Ly với Khương Đường, ghi lại trước. Bạn học khác muôn báo danh thì đợi tan học đến tìm Chu Na Na nhé.”

Nói xong tiết học bắt đầu.

Sau khi tan học, Lục Ly hỏi Khương Đường: “Sao cậu muốn tham gia cuộc thi bùng biện tiếng Anh?”

Khương Đười cười trả lời: “Nói ra cũng không sợ cậu cười, trước đây tớ chưa từng tham gia cuộc thi nào, cho dù ca hát nhảy múa là sở trường của con gái, tớ cũng chưa từng tham gia. Tớ muốn thử một chút, chỉ là muốn tham gia thi đấu, tận hưởng bầu không khí một chút, kết quả không quan trọng.”

Cô cũng biết bản thân sẽ bị loại sớm, phát âm của cô cũng không đạt chuẩn.

Lục Ly trêu cô: “Hồi học tiểu học tớ còn từng là diễn viên khách mời vai Công chúa Bạch Tuyết. Không tin cậu đi hỏi Triệu Tiến đi, Triệu Tiến, Triệu Tiến.”

Triệu Tiến đang chơi điện thoại, nghe thấy Lục Ly gọi, nhanh chóng đáp lời, thực ra đến cả bản thân đang ừ hử cái gì cậu ấy cũng không biết.

Khương Đường nhìn kỹ gương mặt Lục Ly, da anh rất trắng, ngũ quan cũng rất tinh xảo, lúc nhỏ chắc chắc rất đẹp, diễn vai công chúa Bạch Tuyết cũng không phải thổi phồng.”

Lục Ly nói tiếp: “Vậy sau khi thi tổng kết xong, có phải có thể cùng nhau chuẩn bi thi hùng biện không?”

Khương Đường gật đầu: “Viết bản thảo trước đã, tớ viết xong giúp tớ xem thử.”

Lục Ly gật đầu: “Ừ.”

Loại thi đấu này trước đây anh tham gia cũng không ít, đa số đều giống Miss Lý, không biết là chuyện gì, trong mơ hồ như bùn nhão liền bị người ta đăng ký giúp.

Thi đấu hùng biện Tiếng anh, lúc anh học mười một đã từng tham gia một lần, với thành tích đứng nhất liền tiến vào vòng chung kết, kết quả hôm thi chung kết anh bị loại vì đến trễ.

Lục Ly viết lên giấy mấy chữ: Thi bóng rổ, thi tháng, thi hùng biện.

Thật quá là bận rộn.

Anh ngẩng đầu nhìn bạn gái mình, đuôi tóc của cô vừa quét qua sách anh, anh nắm lấy quấn quanh trên tay.

Thi bóng rổ, thi tháng, thi hùng biện, có cô ở thi cùng thật tốt.

Lục Ly vốn dĩ cảm thấy cuộc sống cấp ba quá nhàm chán, mỗi ngày đều lên lớp tan học làm bài tập, giống như người máy vậy, đánh nhau cũng xem như một kiểu điều tiết tâm trạng.

Bây giờ anh có bạn gái rồi, mọi thứ đều không giống nữa.

Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy cô, tâm tình cả ngày đều tươi tắn vui vẻ. Dáng vẻ khi cười của cô, dáng vẻ khi giận dỗi của cô, dáng vẻ vừa cười vừa tức giận của cô, mỗi một dáng vẻ của cô anh đều thích.

Thích muốn chết.

Trước nay không biết, thì ra tình yêu là thế này. Chỉ cần nghĩ đến cô, trái tim đã thấy tràn đầy. Loại cảm giác hạnh phúc mãnh liệt này, muốn tràn lan khắp nơi.

Không chỉ muốn chiếm hữu trái tim cô, còn có thân thể cô, cuộc sống của cô, toàn bộ của cô anh đều muốn nếm thử.

Lục Ly đi ra từ cửa sau, nằm sấp lên lang can nhìn ra đằng xa, không biết đang nghĩ cái gì.

Mấy nữ sinh ở tòa nhà dạy học đối diện cũng nằm sấp trên lang can, cách Lục Ly tương đối xa.

Mấy nữ sinh đó vẫy tay về phía này, hôm nay tâm tình Lục Ly rất tốt, cũng vẫy tay lại với các cô ấy, sau đó từ đằng xưa Khương Đường đã nghe thấy tiếng thét chói tai truyền đến từ tòa nhà đối diện.

Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn thì thôi vừa nhìn.

Mẹ kiếp, Lục Ly chính là thứ trêu hoa ghẹo nguyệt!

Cô từ cửa sau đi ra, đi đến cạnh lang can, hung hăng bẻ mặt anh về phía mình, lại hung hăng hôn một cái.

Toàn bộ quá trình Lục Ly đều ngơ ngác, mình mới bị hôn ư?

Không biết mấy nữ sinh ở tòa nhà đối diện nghĩ thế nào, nhưng Khương Đường biết bản thân bây giờ rất đã, rất sảng khoái.

Đều nhìn rõ hết rồi chứ, người đàn ông của bà đây!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Đường: Nhìn cái đít cậu, còn vẫy tay với người ta, cậu không lên trời luôn đi!

Lục Ly: Đi đi đi, Ly ca dẫn cậu lên trời, trải nghiệm hương vị tuyệt vời của tình yêu.