Học Bá Thích Ăn Kẹo

Chương 33: Hèn hạ vô sỉ ~



Anh mới bị cưỡng hôn?

Anh vậy mà có thể bị cưỡng hôn!?

Việc này không giống với suy nghĩ của anh, anh nghĩ anh phải cưỡng hôn cô trước, chưa hề nghĩ tới lại bị cô cưỡng hôn trước.

Cho nên ván này tính là cô thắng?

Lục Ly nhìn về hướng tòa nhà dạy học, mới vừa cưỡng hôn anh xong, bạn gái anh bây giờ đang cúi đầu làm bài tập, dáng vẻ rất nhập tâm, giống như một màn khi nãy chưa từng xảy ra vậy.

Lục Ly đi vào tòa nhà dạy học, không đành lòng quấy rầy cô, đợi đến khi chuông tan học vang lên, anh mới gọi tên cô: ”Khương Đường.”

Cô quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Chuyện gì?

Bản thân mới làm chuyện gì không nhớ à?

Lục Ly rờ lên môi chỗ bị cô hôn, nhỏ giọng nói: “Khi nãy ở ngoài hành lang, cậu làm gì vậy?”

Đùa giỡn lưu manh trắng trợn đùa giỡn đó.

Khương Đương nhìn anh chằm chằm: “Tớ còn chưa nói cậu đấy, làm gì bên đó hả, mở buổi hòa nhạc sao, còn vẫy tay với người ta.”

Lục Ly giơ tay chạm vào mũi cô, nhẹ giọng cười: “Cậu, lại ghen rồi sao?”

Khương Đường nghiêng đầu nhìn anh: “Cái gì gọi là lại? Vị bạn học này, vị học bá này, bị đại ca này, xin mời ngài gải thích một chút, cái gì gọi là lại ghen vậy?”

Lục Ly kéo cằm cô nhìn cô: “Lần trước, trên điễn đàn trường, chuyện đoán bạn gái tớ.”

Khương Đường nghĩ kỹ lại, lúc đó quả thật trong lòng khó chịu, nhưng thật sự không biết đó là ghen, nhưng mà người này nhớ dai thật.

Lục Ly nói tiếp: “Lần sau tớ đăng một bài lên, công bố hôn sự của hai chúng ta thế nào?”

Khương Đường cười vỗ anh một cái: “Ai có hôn sự với cậu.” – nói tiếp: “Cậu thật sự cho rằng chủ nhiệm khối không lướt dạo ở diễn đàn trường sao?”

Lục Ly nghĩ nghĩ: “Vậy ngược lại.” – ngừng một chút nói tiếp: “Hay là chúng ta khiêm tốn một chút, chỉ tuyên bố trong lớp thôi.”

Khương Đường không còn gì để nói nữa, trong lớp này còn ai không biết nữa hả?

Cô lắc đầu: “Không cần, như vậy cũng rất tốt.”

Loại chuyện nổi bật này, có thể miễn thì cứ miễn.

Lục Ly vươn tay ra: “Đưa đề thi cậu mới làm tớ xem, sửa thế nào rồi.”

Khương Đường đưa đề thi cho anh.

Lục Ly vừa xem đề thi, vừa viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp vừa nói với cô: “Cuối tuần, ra ngoài ăn bữa cơm với đó, Triệu Tiến với Tống Đằng Phi bọn họ, đều cùng nhau lớn lên từ bé.”

Khương Đường gật đầu: “Được, thứ bảy được, chủ nhật tớ còn có việc.”

Lục Ly biết cô bận gì, cô phải đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí, nhưng cô không nói nhiều nên anh cũng không hỏi nhiều.

Tính khí của cô anh hiểu quá rõ.

Nhà Lục Ly có tiền, tiền tiêu vặt một ngày của anh còn nhiều hơn tiền sinh hoạt phí một tháng của cô.

Khương Đường không có tiền, nhưng lòng tự trọng của cô gái ngốc này cao hơn ai hết, nếu Lục Ly lấy tiền đập vài cô, cho dù là khéo léo trợ cấp thì tình yêu này tuyệt đối không cần nói thêm cái gì nữa.

Cô chưa bao giờ thích không làm mà hưởng, nhất là trước mặt người mình thích, cô không muốn biến thành người hèn mọn. Trừ khi có một ngày, hay người kết hôn rồi, vậy thì được, ra sức mà tiêu, mặc sức mà xài, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy.

Vừa nghĩ đến kết hôn, còn có khi nãy Lục Ly mới nói đến hôn sự, Khương Đường liền tràn đầy ý chí chiến đấu, cô muốn trở nên tốt hơn. Cô luôn luôn muốn trở nên tốt hơn, giống hoa hướng dương, vĩnh viễn hướng lên cao mà sinh trưởng, trở thành một người tốt đẹp như Lục Ly.

Như vậy mới xứng đôi.

Nhưng mà bây giờ, cô nhìn đề Vật Lý làm sai hết một nửa, cảm thấy vô cùng vô cùng bất lực, rõ ràng đã cố gắng như vậy mà.

Lục Ly cầm đề thi giảng cho cô, anh rất kiên nhẫn, cho dù là trong sách đều có công thức cơ bản, anh vẫn tỉ mỉ cẩn thận viết lên giấy nháp một lần nữa.

Đây tuyệt đối không phải vì khoe khoang.

Con người anh chính là như vậy, đã xác định phải làm tốt một việc thì sẽ nghiêm túc đi làm nó.

Lục Ly đặt bút xuống nói với cô: “Thi thử tổng kết xong, tớ giúp cậu làm một bảng kế hoạch học tập.”

Triệu Tiến ghé sát lại: “Người ta cũng muốn, đại ca người ta cũng muốn nha.”

Lục Ly liếc mắt nhìn cậu ấy: “Chơi điện thoại của cậu đi.”

Khương Đường gật đầu: “Ừm, cám ơn cậu, Lục Ly.”

Lục Ly búng vào tai cô một cái: “Thế cậu định cám ơn thế nào?” – Vừa nói vừa chăm chú nhìn gương mặt cô, từ mặt đén cổ, từ cổ đến dưới cổ.

Giống một tên già lưu manh đùa giỡn vô lại.

Giống một tên già vô lại đùa giỡn lưu manh.

Khương Đường cầm sách vỗ anh một cái: “Nhìn đâu vậy hả.” – Nói xong quay người đi.

Lục Ly hơi nhỏm người dậy, khom lưng hỏi bên tai cô: “Rốt cuộc cậu định lấy gì cám ơn tớ đây?”

Khương Đường nghiêng đầu, bất đắc dĩ nhìn anh: “Lấy thân hứa hẹn, được không?”

Hài lòng chưa, đại ca!

Lục Ly sợ cô đổi ý, nhanh chóng đáp: “Được.” – Nói xong mở ghi âm điện thoại.

Sau đó, để đoạn ghi âm khi nãy ở bên tai Khương Đường, cho cô nghe lại một lần.

“Lấy thân hứa hẹn, được không?”

“Được.”

Mẹ kiếp, vậy mà cũng ghi âm, có cần âm hiểm vậy không.

Khương Đường vươn tay giật điện thoại di động của anh: “Xóa đi, xóa đi, xấu hổ quá, tớ nói đùa thôi.”

Lục Ly đứng lên né tránh, trêu cô: “Tớ coi là thật.”

Dáng người anh cao, căn bản Khương Đường với không tới, cô chỉ còn cách kéo nhích ghế tới, đứng lên ghế cướp, Lục Ly lùi về sau hai bước, cô vẫn không thể cướp được.

Khương Đường đành phải nhảy xuống ghế, ngoắc ngón tay với anh: “Lại đây.”

Lục Ly giấu điện thoại sau lưng, đứng về phía cô: “Sao? Đừng có mà đổi ý.”

Khương Đường kéo cánh tay anh, hơi kiễng mũi chân lên, miệng ghé vào bên tai anh, thấp giọng nói: “Cậu không sợ bản thân sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn sao?”

Âm thanh của cô mang theo sự mê hoặc nồng đậm, so với nói là uy hiếp anh hay ngược lại có thể nói là mê hoặc anh.

Nếu không phải đang ở trong lớp, cô chắc chắn sẽ cắn vào tai anh, hung hăng mà cắn!

Lục Ly rờ lỗ tai có hơi nóng của mình, lời cô nói, chưa chắc không thể tin.

Dường như cô thật sự có khả năng, đem anh gặm cắn đến xương cốt cũng không còn.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói một câu: “Cho cậu gặm.”

Xem ra uy hiếp của cô không có hiệu quả, giống như còn tiện tay đặt cho mình cái bẫy, đây là lại bị Lục Ly đùa giỡn sao?

Khương Đường đỏ mặt đẩy anh sang một bên: Không gặm, tớ ngại bẩn.”

Lục Ly lấy điện thoại đặt bên tai cô, mở thêm một đoạn ghi âm.

“Cậu không sợ bản thân sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn sao?”

Mẹ nó!

Lục tiểu tiện nhân thật hèn hạ!

Khương Đường vươn tay muốn cướp, đương nhiên không cướp được.

Cô đuổi theo hai bước: “Phóng viên cậu, lúc nào cũng đem theo ghi âm.”

Lục Ly lắc lắc điện thoại: “Chứng cứ rành rành như núi đấy.” – Nói xong đi ra từ cửa sau, rất mau lại thò đầu vào: “Tiết sau tớ không ở lớp.” -Nói xong gửi một nụ hôn gió qua.

Nhớ là nhớ tớ đó.

Triệu Tiến đi theo Lục Ly ra ngoài từ cửa sau, vừa đi vừa đẩy anh ra cửa: “Được rồi, được rồi, biết ngài là người có gia đình có người thương nhớ rồi.” – Sau đó trong phòng học rống lên: “Người tham gia thi đấu bóng rổ đều tới hết rồi.”

Mấy nam sinh ở hàng ghế sau lần lượt đi theo ra ngoài, có người báo danh, có người khong báo danh cũng đi xem chơi.

Tiết sau là hoạt động tự do. Thích chơi thì chơi, thích học thì học. Chỉ cần không ra khỏi trường là được.

Thành viên đội cổ vũ đã nhanh chóng tập hợp đầy đủ, ríu ra ríu rít thảo luận vấn đề mặc cái gì đi cổ vũ.

Đội trưởng là Chu Na Na, cô ấy quay đầu gọi Khương Đường một tiếng, bảo cô cùng đến thảo luận.

Khương Đường giật mình, không nghĩ rằng bản thân cũng bị kêu đi. Loại hoạt động tập thể nho nhỏ của nữ sinh này, cô rất ít tham gia, vốn dĩ là Lục Ly quấn lấy cô đòi cô đăng ký.

Hơn nữa nữ sinh của lớp này, hơn một nửa đều sợ cô.

Chu Na Na vẽ một bản phác thảo trên giấy, bên trên là áo vest nhỏ để lộ eo, bên dưới là một cái váy ngắn eo cao, kết hợp với vớ cao cổ cộng với giày bata.

Các nữ sinh đều cảm thấy không tệ, nữ sinh cấp ba bình thường đều mặc đồ tương đối kín đáo, không dễ có cơ hội có thể mặc đồ gợi cảm một chút, sao không nhân dịp nắm lấy được chứ.

Hơn nữa đây còn là đấu bóng rổ, trong sân đều là anh đẹp trai không đó.

Khương Đường cũng thấy không tồi, đội cổ vũ trên tivi đều mặc như thế này.

Các nữ sinh rất nhanh đã chọn xong phong cách, có người đề nghị đi xem các nam sinh chơi bóng.

Chu Na Na đứng dậy hỏi Khương Đường: “Cậu đi không?”

Lời vừa nói, ánh mắt của các nữ sinh đều rơi trên người cô.

Quan hệ giữa cô và Lục Ly, mọi người đều biết.

Những cô gái này, hơn phân nữa đều lao theo Lục Ly, hoa đã có chủ nhưng vẫn không ngăn được người khác yêu thích cái đẹp.

Khương Đường cười: “Tớ không đi đâu, còn bài tập toán chưa làm xong.” -Nói xong thì di về phía chỗ ngồi của mình.

Các cô gái trong đội cổ vũ cùng nhau rời khỏi lớp học.

Khương Đường làm xong bài tập toán, phần trên dễ hơn một chút, làm xong rất nhanh, càng về sau càng khó, thật sự làm không ra, cô đi đến hành lang hít thở không khí.

Đứng ở đây, có thể nhìn thấy sân bóng rổ bên kia, rất náo nhiệt, một số lớp đều đang tập luyện.

Lục Ly, Triệu Tiến, Lý Hoa, Hạ Cảnh, đều ở đó, những người khác cô không biết rõ lắm.

Bị vây xem nhiều nhất chính là lớp bọn họ, toàn bộ đều là nữ sinh.

Lục Ly mới vừa nhìn sang bên này sao?

Khương Đường dụi mắt, có lẽ khi nãy làm bài tập toán quá nhập tâm nên hoa mắt rồi.

Hình như anh lại nhìn về phía này, không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng có thể nhìn thấy lúc anh nhìn sang bên này, động tác trên tay dừng lại vài giây.

Chắc là anh nhìn thấy cô.

Khương Đường đưa hai tay nâng cằm, cũng nhìn về phía Lục Ly.

Dáng người kia, các di chuyển kia, quả thực là khoe khoang làm dáng.

Chậc chậc.

Khương Đường rất muốn đi qua đó đạp vào mông anh một cái, làm bộ cái gì.

Nhưng cô còn một bài văn chưa học thuộc, không thể đi.

Đang muốn quay người về lớp, nhìn về phía sân bóng rổ lần cuối, thật là chịu không nổi mà, ở bên ngoài biên sân bóng có vài nữ sinh đưa nước cho Lục Ly.

Anh tiện tay cầm lấy, uống hai ngụm rồi vứt trở lại cho người ta. Nữ sinh kia cầm lấy chai nước cũng uống hai ngụm.

Hôn gián tiếp, lãng mạn quá nhỉ.

Tên Lục Ly này, muốn uống thì uống cho hết đi, uống không hết thì để xuống, lưu lại trên miệng chai một đống nước bọt đưa cho người ta làm ghì, có hiểu vệ sinh là gì không hả!

Nói dễ nghe là tiết kiệm nước, nói khó nghe chính là lây lan mầm bệnh.

Quay về nhất định phải dạy dỗ lại đàng hoàng!

Nghiêm khắc dạy dỗ!

**********

Lục Ly: Nghe nói có người muốn dạy dỗ tớ, sợ quá đi.

Khương Đường: Sợ thì đừng có khoe khoang khắp nơi.

Lục Ly: Không phải tớ để cậu xem sao.

Khương Đường: Được được được, vậy về nhà đóng cửa, chăm chỉ khoe.

Lục Ly: Hả? Sao cứ cảm thấy bản thấy sẽ bị dụ dỗ thế này.

Khương Đường: Cút.