Hồi Thiên

Chương 1



Edit: Yui

Đùng ―

Tiếng nổ vang lên trên bản tin truyền hình, sau đó người đi đường tại hiện trường hoảng sợ bỏ chạy kêu cứu, tiếng xe cảnh sát hú còi từ xa truyền tới, khói đen dày đặc bao trùm bầu trời.

"Theo phóng viên của đài chúng tôi, vào lúc 10h30 sáng nay tại một ngân hàng ở thành phố Thân Hải đã xảy ra một vụ cướp, hiện trường nổ tung khiến nhiều người bị thương. Hiện tại một trong bốn tên cướp đã bị bắt giữ, ba kẻ khác vẫn đang lẩn trốn."

Màn hình TV dừng lại, chương trình phát sóng của nữ phóng viên trên màn hình cũng đột ngột dừng lại.

Phòng thẩm vấn trở lại với sự im lặng chết chóc đến đáng sợ, sau đó là một tiếng rầm vang lên, một tập hồ sơ dày được đặt lên bàn.

"Trương Chiêu, nam, ba mươi hai tuổi, hai năm trước đăng ký tiến hóa cấp B."

Thẩm vấn viên đọc tin tức cơ bản trên trang nhất của hồ sơ, lập tức ngẩng đầu, nhìn gã đàn ông bị còng trên ghế điện: "Năm ngày trước anh cùng đồng bọn cướp ngân hàng dẫn tới một vụ nổ khiến 17 người bị thương, may mà không có người tử vong."

Bốn bức tường được dựng bằng các tấm thép chống cháy nổ, camera ở khắp mọi nơi, trên cánh cửa bọc thép có một tấm biển kim loại đề Phòng Giám Sát Phóng Xạ Tiến Hóa Thân Hải - Phòng Thẩm Vấn Số 3.

Giữa phòng thẩm vấn, chiếc ghế sắt có thể kết nối với dòng điện cao thế hàng triệu volt bất cứ lúc nào, Trương Chiêu hai tay bị còng nhướn mày nhìn người thẩm vấn với vẻ khinh miệt không chút giấu giếm.

"Đây là thái độ nói chuyện của người bình thường với người tiến hóa đấy à ngài thẩm vấn?"

Thẩm vấn viên hít sâu một hơi cố gắng kìm chế cảm xúc.

"Trả lời câu hỏi của tôi, Trương Chiêu. Anh là đối tác của một công ty tư vấn, thu nhập rất cao, tại sao lại mạo hiểm đi cướp ngân hàng để bị văn phòng giám sát của chúng tôi bắt."

Trương Chiêu nghe thấy một câu hỏi rất buồn cười: "Tại sao à, tất nhiên là vì chán."

Thẩm vấn viên còn tưởng mình nghe nhầm: "Chán?"

"Nhìn đám người thường như kiến hôi sợ hãi la hét bò lổn nhổn khắp nơi chẳng lẽ không vui à."

Trương Chiêu đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái mét của thẩm vấn viên cười nói: "Nghe nói mục đích thành lập Văn phòng Giám sát là để quản lý những người tiến hóa bọn tao, nhưng thực tế hầu hết Văn phòng giám sát thành phố Thân Hải là những người bình thường không có năng lực, chỉ có một số ít cấp thấp nhất là cấp D và cấp C, chúng mày có thể làm gì với cấp B quý giá như tao, hả?". truyện kiếm hiệp hay

"..."

"Giết tao à" Trương Chiêu nhướng mày cao hơn, cao giọng châm biếm.

Phòng thẩm vấn trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, thẩm vấn viên mới đóng tập tài liệu lại, lạnh lùng nói: "Trương Chiêu, anh muốn gì."

Trên mặt Trương Chiêu hiện lên vẻ đắc ý, hắn dựa lưng vào ghế.

"Không phải chúng mày muốn biết tung tích ba tên đồng bọn của tao à" Hắn lười biếng nói: "Nào, chúng ta giao dịch đi!"

Nhiều ánh mắt cảnh giác từ trong ra ngoài hệ thống giám sát đồng loạt đổ dồn về phía tên cướp kiêu ngạo này.

"Hôm ngân hàng phát nổ tao thấy một người trẻ tuổi mặc đồ đen ngồi trong xe gọi điện thoại, lúc tao bị bắt hắn còn không thèm nhìn một cái bố thí, tao biết đó là chỉ huy của chúng mày, là sếp lớn giám sát tất cả người tiến hóa ở thành phố Thân Hải." Trương Chiêu ngẩng đầu nhìn màn hình giám sát nói: "Điều kiện là bảo hắn tự mình đến gặp tao."

Chớp mắt bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Thẩm vấn viên biến sắc: " Tại sao?"

Nụ cười kiêu ngạo trên mặt Trương Chiêu càng sâu: "Bởi vì tao muốn nhìn hắn cầu xin tao."

"Tao muốn nhìn thấy vẻ mặt cầu xin trên khuôn mặt thờ ơ kia của hắn."

Cùng lúc đó ở dưới lầu.

Một chiếc xe màu đen có rèm che không tiếng động dừng lại trước bậc thang, bốn người tiến hóa mang theo súng thật đạn thật đồng loạt cúi chào, tiến lên mở cửa xe: "Thanh tra, ngài đã trở lại."

Một bóng người cao gầy mặc âu phục đen bước ra từ trong xe.

Thoạt nhìn anh còn rất trẻ, gương mặt nhẵn nhụi tái nhợt, mặt trời chói chang chiếu lên cửa sổ của tòa nhà Văn phòng giám sát, phản chiếu đường nét quai hàm rắn rỏi của anh.

"Thanh tra Thẩm." "Thanh tra."

...

Từ sảnh tầng một tới trước cửa thang máy, các nhân viên dọc đường như bị nhấn nút pause, nhanh chóng đứng im chào, nghiêng người tránh đường, cẩn thận cúi đầu nhìn theo giày da sáng bóng của thanh niên trẻ tuổi bước qua trước mặt, sau đó thang máy Ting một tiếng đóng lại.

Thanh tra Thẩm Chước, chỉ huy của Văn phòng giám sát thành phố Thân Hải đứng vững, hai tay đeo găng tay đen trước người, gương mặt không rõ cảm xúc biến mất sau cửa thang máy.

"Điên à" mọi người ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn Trương Chiêu ngồi trên ghế điện trên màn hình, bầu không khí trở nên ồn ào "Hắn nói gì cơ" "Rốt cuộc tên này muốn gì" "Muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta"

...

"Không được, người cung cấp thông tin nói rằng ba gã tiến hóa bỏ trốn có thể có những hành động cực đoan gây ra mối đe dọa lớn cho xã hội. Chúng ta phải tìm ra tung tích bọn chúng từ miệng Trương Chiêu càng sớm càng tốt." Một nhân viên cau mày đứng dậy nói: "Tôi sẽ đi gặp cấp trên xin chỉ thị, nếu như tình huống khẩn cấp, rất có thể phải mời Thẩm thanh tra ra tay."

Hắn mở cửa văn phòng, đang nói thì dừng lại.

Bốn người tiến hóa đang đứng ngoài cửa, mặc đồng phục màu trắng và cũng được trang bị vũ khí.

Người tiến hóa ở Văn phòng giám sát đều đeo một cái vòng kim loại trên cổ, trên đó khắc những con số khác nhau, bốn người trước mắt này hai người bắt đầu là B, hai người là C, đó là những thông tin tượng trưng cho cấp bậc dị năng tiến hóa của bản thân.

Mà người được bốn cảnh vệ vây quanh là người có vóc dáng cao gầy quen thuộc, trên người mặc vest đen sơ mi trắng kèm theo đôi bao tay quanh năm không rời, đôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Thẩm Chước.

Mọi người trong văn phòng đột nhiên đứng bật dậy, nhân viên đứng ngay cửa kia theo bản năng lùi lại nửa bước: "Thanh, thanh tra!"

Ánh mắt Thẩm Chước nhìn lướt qua mọi người dừng lại trên màn hình giám sát.

"—— trừ khi tên nhóc họ Thẩm kia tự mình tới cầu xin, nếu không tao sẽ không nói thêm một chữ nào." Trương Chiêu thích chí vắt chân ngồi trên ghế điện, mỉm cười với thẩm vấn viên sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Bây giờ mày có thể ra ngoài, mày không đủ tư cách nói chuyện với tao!"

Trước màn hình theo dõi im lặng như tờ, ai nấy như nín thở.

Trong bầu không khí ngột ngạt, Thẩm Chước quay đầu về phía hành lang cạnh phòng thẩm vấn, bình tĩnh mà phun ra hai chữ: "Mở cửa."

Không ai dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh, một người cảnh vệ nhanh chóng tiến lên, "Cạch" một tiếng dùng thẻ thông hành mở cửa.

Cánh cửa thép chống cháy nổ nặng nửa tấn nặng nề mở ra, Trương Chiêu ngồi trên ghế điện vừa ngẩng đầu, thẩm vấn viên nghe tiếng đứng dậy: "Thanh tra, ngài——"

Thẩm Chước đi vào phòng thẩm vấn, một tay đút túi, một tay đặt lên bàn trước mặt Trương Chiêu, hai ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, không một lời vô nghĩa:

"Ba tên đồng phạm ở đâu?"

Trương Chiêu phải ngẩng đầu lên mới có thể đối mặt với ánh mắt của người đứng đầu Văn phòng giám sát thành phố Thân Hải.

Gương mặt của Thẩm Chước thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh rất đẹp trai, gương mặt lạnh lùng trắng trẻo, lông mày và mắt đen nhánh, ngũ quan sắc sảo đường nét rõ ràng và gần như không có nếp nhăn.

Dáng vẻ hoàn hảo này rất có tác động tới thị giác, đặc biệt là với địa vị và quyền lực của anh càng đẩy cảm giác này lên đến cực điểm, thậm chí còn tạo nên một cảm giác ớn lạnh.

"..." Trương Chiêu chậm rãi cười và nói với giọng điệu đầy hứng thú: "Thẩm ― Chước."

Không ai trả lời hắn.

"Tao nghe nói, Thanh tra Thẩm có hai điểm rất nổi tiếng: Một là nằm trong mười thanh tra giám sát hàng đầu thế giới, thủ đoạn tàn nhẫn khống chế hai mươi nghìn người tiến hóa dị năng, nhưng bản thân lại là người bình thường hoàn toàn không phải người tiến hóa."

"Thứ hai là" Trương Chiêu ác ý dừng một chút nói: "Hắn còn có một gương mặt khiến người ta phải n*ng."

"....."

Phòng thẩm vấn lặng ngắt như tờ, Trương Chiêu nhổm nửa người khỏi ghế điện, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Chước: "Người đẹp, thương lượng chút đi. Mày cho tao chơi thoải mái, tao nói cho mày tung tích ba tên dị năng kia, được không?"

Thẩm Chước nhìn hắn chằm chằm không nói một lời.

Đồng hồ trên tường phát ra âm thanh tíc tắc khe khẽ, Trương Chiêu chỉ chỉ tay bị còng về phía trước, mỉm cười nói: "Thời gian của mày không có nhiều đâu, ba tên dị năng nguy hiểm kia trốn ra ngoài, mày đoán xem chúng sẽ gây ra chuyện gì?"

Nếu vừa rồi mọi người chỉ là không dám thở, vậy thì hiện tại giống như có bàn tay vô hình bóp nghẹt phổi mọi người.

Thời gian trôi qua như cả thế kỷ, lại như mới qua một cái chớp mắt, rốt cuộc Thẩm Chước cũng mở miệng nói:

"Tháo còng tay hắn ra."

Đầu gối thẩm vấn viên run lẩy bẩy, tự trấn an đi lên trước dùng chìa khóa tháo hai còng tay trái phải trên ghế điện.

Đám đông nhìn chằm chằm nhưng không ai dám lên tiếng, Trương Chiêu hài lòng ngồi dậy, xoa xoa hai cổ tay: "Thế mới đúng chứ." Sau đó hắn duỗi tay sờ tới cổ áo sơ mi trắng chỉnh tề của Thẩm Chước, cười nói: "Thanh tra Thẩm...."

Rầm!

Trương Chiêu cảm giác như tay mình bị một cái kẹp sắt ghìm lấy nhưng thực tế đó chỉ là bàn tay thon dài đeo bao tay đen của Thẩm Chước mà thôi.

Giây tiếp theo, không biết sức mạnh từ đâu mà tới, hắn thậm chí còn không tin được vào mắt mình, bị Thẩm Chước nhấc lên từ ghế điện, rầm một tiếng đập đầu vào vách tường nứt toác!

Hắn hoàn toàn không có sức đánh trả, Trương Chiêu - một người tiến hóa trẻ tuổi tráng kiện bị Thẩm Chước xách sau gáy không chút nương tay đập vào tường ― sức mạnh đó đúng là muốn đập vỡ đầu hắn, từng nhát từng nhát càng mạnh càng tàn nhẫn, tường nứt rơi đầy đất.

Rầm!

Mặt tường phòng thẩm vấn vỡ vụn lộ ra bức tường thép chống cháy nổ.

Mặt Trương Chiêu dính đầy máu, đầu đập vào tường thép máu bắn tung tóe.

"Mẹ mày ―" Trương Chiêu thật sự không thể tin nổi một người bình thường lại có sức mạnh áp đảo như vậy, trong lúc sắp chết lập tức nổi cơn điên, lòng bàn tay bỗng hiện lên một quả cầu lửa.

Người tiến hóa cấp B trở lên có năng lực thao túng nước và lửa, thẩm vấn viên thất thanh: "Thanh tra cẩn thận!"

Khoảnh khắc đó, Thẩm Chước đá mạnh vào Trương Chiêu, không biết rút từ đâu ra một cái vòng cổ đặc chế, nhanh như chớp khóa lên cổ Trương Chiêu, cạch một cái khóa cứng lại, bên trên hiện lên dãy số ― B002465

Sau đó anh lấy trong túi quần ra một cái điều khiển, nhấn một cái.

"A a a a a ――"

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp phòng thẩm vấn, luồng điện hai trăm nghìn volt khiến cả người Trương Chiêu nổ đùng đùng, khoảng mười mấy giây sau mới hoàn toàn ngã xuống đất, cả người run lẩy bẩy tỏa ra khói đen.

Bốn cảnh vệ đang đứng ngoài cửa cũng đeo cái vòng giống vậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tới.

Thẩm Chước nhấc chân nửa ngồi xuống, cầm điều khiển bạc trong tay quơ quơ trước mắt Trương Chiêu:

"Thiết bị chuyên dụng cho người tiến hóa, có thể phóng ra trăm nghìn điện áp ngay lập tức, một cú giật có thể giết chết kẻ dưới cấp A ngay tức thì."

Trương Chiêu thở phì phò, vẻ mặt ngạo nghễ đã biến mất, theo bản năng trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Mày phóng hỏa làm vũ khí, gây ra nguy hại nghiêm trọng đến xã hội. Mày sẽ thụ án chung thân tại Văn phòng giám sát thành phố Thân Hải. Từ giờ trở đi mày chỉ còn hai con đường, hoặc là phục tùng tao như một con chó, hoặc là bị giết chết như một con kiến."

"Bây giờ," Thẩm Chước nhấc cái đầu đầy máu của Trương Chiêu khiến hắn phải ngẩng đầu lên nhìn mình, bình tĩnh hỏi lần cuối: "Ba tên đồng phạm của mày ở đâu?"