Hồi Thiên

Chương 2



Edit: Yui

Nửa tiếng sau, hàng loạt xe cảnh sát hú còi vang khắp thành phố nhanh như chớp lao về phía sân bay.

"Thanh tra," Một người tiến hóa cấp B quay đầu lại, hai tay đưa máy tính bảng ra ghế sau: "Đây là thông tin về chuyến bay MN538 vừa được Cục quản lý không lưu gửi đến, hồ sơ điều tra lý lịch của ba tên không tặc cũng ở đây."

Trong xe đang lao đi vun vút, Thẩm Chước cầm lấy máy tính bảng, màn hình huỳnh quang chiếu vào đôi mắt lạnh lùng của anh.

Theo lời khai đứt quãng của Trương Chiêu, ba gã đồng phạm còn lại sẽ cướp một chiếc máy bay dân dụng bay tới sân bay Thân Hải vào hôm nay, lợi dụng các hành khách trên máy bay làm con tin để thương lượng với chính phủ và yêu cầu thả Trương Chiêu.

Máy bay số hiệu MN538 bị cướp này đã đến gần sân bay Thân Hải, chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là hạ cánh.

"Hải quan đang gấp rút truy xuất thông tin cá nhân của hành khách trên máy bay, khi hoàn thành sẽ lập tức gửi cho chúng ta. Nhưng mà, thanh tra" Người tiến hóa cấp B nuốt nước bọt, nhìn thông tin của ba tên không tặc trên tay Thẩm Chước, có chút lo lắng nói: "Hai tên tòng phạm có dị năng cấp C không có gì đáng ngại, cái chính là tên chủ mưu."

Trên màn hình máy tính bảng hiện lên gương mặt u ám của tên cầm đầu cướp máy bay.

Trương Văn Dũng, ba mươi lăm tuổi, không nghề nghiệp, là anh họ của Trương Chiêu.

Hồ sơ của tên bỏ trốn là người tiến hóa cấp A.

Dù tình hình đang rất cấp bách, nhưng không khí bên trong xe như ngưng đọng lại.

Vài người tiến hóa cấp B võ trang đầy đủ cẩn thận ngậm chặt miệng, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Thẩm Chước.

Nhân loại bắt đầu tiến hóa từ năm năm trước.

Đó là trận mưa sao băng ngàn năm có một, mang theo hơn 4.000 thiên thạch đến trái đất, một phần đáng kể trong số đó được phát hiện có một chất rất đặc biệt ngoài vũ trụ.

Nguồn bức xạ tiến hóa.

Không lâu sau trận mưa sao băng kia, đột nhiên bắt đầu xuất hiện người tiến hóa trên khắp thế giới. Bọn họ vì đủ loại nguyên nhân tiếp xúc với thiên thạch tiến hóa, thân thể chỉ trong một đêm được tăng thêm sức mạnh, thậm chí còn xuất hiện dị năng.

Kể từ đó, các nguồn bức xạ đã được chính phủ các nước nhanh chóng thu thập và 100.000 người tiến hóa trên toàn thế giới cũng đã được đăng ký từng người một và được chia thành bốn cấp độ ABCD dựa trên sức mạnh dị năng của họ.

Tổng cộng có hơn 80.000 người tiến hóa cấp C và D, dị năng của họ nằm trong phạm vi có thể kiểm soát, phần lớn là thấu thị, di chuyển đồ vật và năm giác quan được phóng đại cực mạnh, ảnh hưởng đến xã hội khá hạn chế, hầu như họ đều bị các quốc gia giám sát hoặc được bộ đội đặc chủng thu nạp.

Không tới 20.000 người tiến hóa cấp B, có thể chất mạnh mẽ, khó bị đạn thông thường giết chết và có năng lực vượt trội như điều khiển nước và lửa, họ là trọng điểm giám sát và bảo vệ ở các quốc gia, có giá trị nghiên cứu cao.

Và đứng đầu chuỗi sinh vật là hơn 2.000 người tiến hóa dị năng cấp A.

Đó thực sự là đứng trên đỉnh của kim tự tháp tiến hóa loài người.

Bọn họ sở hữu tố chất chiến đấu cá nhân cực cao, có khả năng kiểm soát đối với các nguyên tố tự nhiên ví như dòng điện và cực từ, v.v., thậm chí có người còn có thể ảnh hưởng đến khí hậu trong một phạm vi nhất định, gây ra lũ lụt mưa đá và các thể loại thiên tai khác. Hơn 2.000 người tiến hóa cấp A này không khác gì 2.000 quả bom ẩn giấu trong xã hội loài người.

Một Trương Chiêu cấp B cùng lắm chỉ khiến Văn phòng giám sát cảm thấy rắc rối mà thôi, nhưng một Trương Văn Dũng cấp A đẫm máu và tàn bạo có thể phải trả giá bằng cả thành phố Thân Hải.

Cùng lúc đó ở sân bay.

"Các anh rút lui hết đi, không phải người tiến hóa rút lui đi!" Một người mặc đồng phục của Cục giám sát mang vòng cổ tiến hóa cấp B giận dữ rít gào, một tay chỉ lên trời một tay túm lấy cổ áo của đội trưởng đội đặc nhiệm: "Trên máy bay kia là dị năng cấp A vô cùng nguy hiểm, các anh ở lại cũng chịu chết thôi!"

Sân bay đã rơi vào hỗn loạn, đèn báo hiệu xanh đỏ nhấp nháy. Đội trưởng đội đặc nhiệm bị túm cổ áo cả giận nói: "Chúng tôi chưa nhận được lệnh của cấp trên! Hành khách ở sân bay vẫn chưa sơ tán hết! Chúng tôi ―"

Bíp!

Còi xe ô tô từ xa tới gần, đám đông hoang mang tản ra.

Bốn chiếc xe bọc thép phóng tới nhanh như bay, phanh gấp rồi dừng lại trước cửa vào sân bay. Hàng chục người tiến hóa được huấn luyện và trang bị đầy đủ vũ khí nhảy xuống xe, trên cổ đều đeo vòng và trên đồng phục mỗi người đều có dòng chữ "Văn Phòng Giám Sát Thành Phố Thân Hải"

"Người tiến hóa?"

"Là người tiến hóa sao?"

Mọi người còn đang hoang mang, bỗng một người nhận ra gì đó: "Mọi người nhìn cái xe kia kìa!"

Một chiếc xe nội địa màu đen biển sáu số 1 vững vàng đậu trước sân bay, sau đó cửa xe mở ra, Thẩm Chước nghiêng người ra khỏi cửa xe, một tay giữ chặt chiếc áo khoác đen bị gió thổi tung.

Thanh niên kia đẩy đội trưởng đội đặc nhiệm ra, vội vàng chạy tới: "Thanh tra."

Người tiến hóa của Văn phòng giám sát trên đường đi đã nhìn thấy vậy nhao nhao: "Tình hình thế nào rồi, Tổ trưởng Trần"

Tuy nhiên Trần Miểu, tổ trưởng thứ hai của Cục giám sát lúc này không có thời gian để trả lời các đồng nghiệp khác, chạy thẳng một đường tới trước mặt Thẩm Chước chào một tiếng: "Thanh tra, tình hình cực kỳ xấu. Vừa xác nhận được dị năng của tên chủ mưu cướp máy bay Trương Văn Dũng, hắn có thể khống chế khí hậu trong phạm vi nhỏ, có liên quan đến mấy cướp tàu đánh cá năm đó..."

Thẩm Chước không nói một lời, rảo bước ngược gió đi về phía đường băng.

"Đàn anh, anh nghe em nói." Trần Miểu liếc nhanh xung quanh, hạ giọng thay đổi xưng hô, lo lắng nói: "Thân thể anh thật sự không thể phun thuốc thường xuyên được nữa, hay là chúng ta mời viện trợ bên ngoài đi! Anh Nhạc trước khi về trung tâm đã nói với em, bất kể anh gặp chuyện gì cũng có thể tìm anh ấy nhờ hỗ trợ! Dù sao anh Nhạc cũng là người đầu tiên ở nước ta được xác định là dị năng cấp A."

Trần Miểu thoáng nhìn quan sắc mặt Thẩm Chước, nhất thời sợ hãi ngừng lại.

"Chẳng qua là một con chó Lưu Sâm để lại sau khi chết mà thôi." Thẩm Chước lạnh lùng nói.

"...."

Trần Miểu không dám lên tiếng, trong mắt Thẩm Chước hiện lên một tia châm chọc: "Hơn nữa, cũng chỉ là cấp A."

Đây...anh đang nói đến tên không tặc Trương Văn Dũng hay là anh Nhạc ở khu trung tâm vậy?

Trần Miểu lúng túng không dám lên tiếng. Lúc này Thẩm Chước nhấc chân vượt qua hàng rào cảnh giới, đúng lúc đội trưởng đội đặc nhiệm quay đầu lại, hắn không nhận ra thanh tra giám sát Thân Hải, ánh mắt rơi xuống cần cổ trống không của anh, lập tức hoảng hốt:

"Sao hành khách lại vào được đây? nơi này rất nguy hiểm, mau đưa hắn ra ngoài đi."

Lời còn chưa dứt, đội trưởng đặc nhiệm thấy tay trống trơn, khẩu tiểu liên trong tay đã bị một sức mạnh ngoài sức tưởng tượng cướp mất.

Thẩm Chước không dừng chân, đi về hướng đài quan sát, tay cầm khẩu tiểu liên chĩa lên trời.

Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!

Đạn bay và gào thét khắp nơi, tất cả mọi người đều sững sờ, tình hình hỗn loạn không thể kiểm soát đột nhiên dừng lại.

"Tôi là thanh tra giám sát của thành phố Thân Hải. Từ giờ tôi sẽ tiếp quản nơi này, những người không phải nhân viên chiến đấu lập tức rút lui đi."

Sắc mặt Thẩm Chước lạnh lùng, ném khẩu tiểu liên đã hết đạn đi, từ sau thắt lưng rút ra một khẩu súng lục đặc chủng màu bạc, vừa đi vừa lên đạn: "Báo cho đài quan sát liên lạc với MN538, tôi muốn đích thân đối thoại với tên không tặc."

Dưới bầu giăng đầy mây đen.

Một chiếc máy bay dân dụng khổng lồ gào thét xoẹt ngang qua bầu trời.

Khi tiếng náo loạn và tiếng la hét từ cabin phía sau truyền tới, Bạch Thịnh đang nằm dài trên ghế của khoang hạng nhất, hai chân dài vắt chéo lười biếng, tiếng nhạc inh tai nhức nhóc mơ hồ truyền đến từ trong tai nghe, tập trung đọc một quyển sách bìa lớn đến mức khả nghi.

"Giơ tay lên đừng động đậy!"

"Á á á"

Tiếp viên hàng không điên cuồng chạy qua lối đi, Bạch Thịnh làm như không thấy, chăm chú lật một trang sách.

"Tất cả đặt tay lên đầu, cúi đầu xuống, nếu không tao nổ súng!" Một tên cướp biến dị cấp C rống giận xông vào, họng súng tiểu liên vòng quanh một vòng, đột nhiên không thể tin được dừng lại: "Này, mày làm gì đấy?"

Dưới họng súng, ghế số 1A, Bạch Thịnh chậm rì rì ló mặt ra sau quyển sách "..."

Tên cướp: "..."

Mọi người: "..."

"Mày giơ tay lên cho ông!" Tên cướp giận điên lên.

Bạch Thịnh khó hiểu nhìn họng súng, sau đó ngửa người ra sau nhìn những hành khách đang run lẩy bẩy, bấy giờ mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đưa tay tháo cái tai nghe thoạt nhìn có vẻ đắt tiền ra.

Ngay sau đó âm nhạc tê tái da đầu vang lên "Super Idol nở nụ cười cũng không ngọt ngào bằng nụ cười của em..."

"Cướp máy bay à." Bạch Thịnh khép quyển sách lại, không hiểu sao bật ra bốn chữ.

Thoáng chốc phản ứng đầu tiên của mọi người xung quanh là anh chàng đẹp trai này đầu óc có vấn đề.

Bạch Thịnh ăn mặc giống như một du học sinh mới về nước, áo phông trắng phối với quần jean và giày thể thao, trên tay đeo một cái đồng hồ thông minh, mái tóc đen còn vẩy line trắng trông khá hợp thời trang.

Mày kiếm mắt sáng, không ngoa khi miêu tả vẻ ngoài của hắn là đẹp trai chết người, nhưng mà đẹp trai bao nhiêu thì càng nhiều ổ gà bấy nhiêu, nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt của hắn thì hoàn toàn không nhận ra đầu óc hắn có vấn đề thế nào, đơn giản là hai điều này phát triển hoàn toàn trái ngược.

*Ổ gà ở đây ý chỉ sự khiếm khuyết những mặt khác.

Tên cướp suýt nữa thì bật chửi mẹ nó, sau đó liếc mắt nhìn thấy quyển sách trong tay hắn, trên bìa sách là hình một cô thỏ quyến rũ đang hôn gió, tiêu đề là:

"Bàn về thúc đẩy phán đoán tổng hợp bẩm sinh và tư tưởng đối lập nhị phân trong việc triệt sản nam giới tự nguyện."

Tiêu đề giới thiệu đầy cảm xúc tỏa ra tứ phía: Áng văn đầy chiều sâu! Lần đầu tiên xuất bản! Các trường đại học hàng đầu thế giới! Chuyên đề tốt nghiệp tiến sĩ triết học!

Bạch Thịnh, đề bút.

"..." Tên cướp ôm súng thầm nghĩ thằng não tàn đần độn nào viết ra cái này, nộp cái luận văn này lên có thể tốt nghiệp được à?

Bạch Thịnh nhìn sắc mặt hắn, ngỡ tưởng mình có thể tìm được tri âm, liền đưa quyển sách lên: "Mua một quyển đi, tư tưởng tác giả rất sâu sắc luôn á."

"Biến!" bọn cướp nổi khùng lên cuối cùng cũng tìm được chỗ xả, cầm quyển sách ném ra xa: "― Giơ tay lên! Nằm xuống đất cho ông!"

Dưới mặt đất, phòng điều khiển.

Cửa phòng điều khiển bị đá ra, nhân viên giám sát trong phòng điều khiển quay đầu lại thấy Thẩm Chước bước nhanh vào, sắc mặt lạnh lùng.

Sau lưng anh mấy cảnh vệ mang dị năng áp giải một người dáng vẻ thất tha thất thiểu đi vào, chính là Trương Dũng.

"Thẩm thanh tra!" Chuyên gia đàm phán bước nhanh tới, sắc mặt khó coi: "Chúng tôi vừa liên hệ được với tên cướp Trương Văn Dũng, hắn yêu cầu lập tức phóng thích tên đồng lõa Trương Chiêu, thái độ cứng đầu khó mà thỏa hiệp, dùng đủ biện pháp mà không được..."

"Tìm thấy người nhà hắn chưa?"

Chuyên gia đàm phán gian nan nói: "Mẹ Trương Văn Dũng bị đâm chết khi hắn mười ba tuổi, cha hắn thì đã mất tích."

Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

Thẩm Chước khoát tay ý bảo mình đã biết, đi vào phòng điều khiển nhận lấy tai nghe, hỏi kiểm soát viên không lưu: "Nhiên liệu còn đủ để bay bao lâu?"

Lão lãnh đạo chau mày: "Nhiên liệu dự phòng vẫn đủ dùng trong 30 phút. Mấu chốt là sợ rằng tên cướp cố ý đâm vào thành phố hoặc khu dân cư..."

Thẩm Chước gật đầu, đeo tai nghe lên.

Màn hình điều khiển sáng chiếu lên sườn mặt lạnh lùng của anh, âm thanh ổn định rõ ràng: "Tôi là thanh tra giám sát thành phố Thân Hải Thẩm Chước, các anh có yêu cầu gì?"

"..." Đầu bên kia máy truyền tin vang lên tiếng rè rè, một lúc sau giọng lạnh lùng của Trương Văn Dũng vang lên:

"Thẩm thanh tra, nghe danh đã lâu."

Cửa buồng lái máy bay mở toang, vị cơ trưởng già ngã xuống bất tỉnh. Đôi tay của cơ phó trẻ tuổi run lên, cậu ta nghiến răng ép mình cố gắng tập trung vào bảng điều khiển dù máu tươi đang chảy xuống đầm đìa che khuất mắt trái của mình.

Trương Văn Dũng đứng sau ghế lái, thản nhiên đặt một tay lên đỉnh đầu cậu cơ phó - hắn có thân hình và cả cơ bắp vạm vỡ, chỉ cần xoay nhẹ một cái cũng có thể khiến đầu đứt lìa.

"Tao có ba điều kiện, mày nghe cho kỹ." Trương Văn Dũng lạnh lùng nói: "Thứ nhất, lập tức thả Trương Chiêu ra."

Thẩm Chước thoáng nhìn về phía sau, Trương Chiêu đang bị vài người dị năng của Văn phòng giám sát chĩa súng vào đầu, tứ chi co quắp ngồi ở góc nhà.

"Thứ hai, chuẩn bị một chiếc xe cùng một trăm triệu tiền mặt cũ, tao sẽ mang theo vài khách nữ." Giọng điệu của Trương Văn Dũng truyền đến từ trong tai nghe cực kỳ hung ác: "Đừng có nghĩ đến chuyện giở trò trên xe hoặc tiền nếu không ngày mai chúng mày sẽ nhận được thủ cấp của con tin đấy, hiểu chưa?"

Thẩm Chước bình tĩnh: "Thứ ba là gì?"

Trương Văn Dũng cười lạnh một tiếng.

"Thứ ba, tao muốn mày thả tất cả những người tiến hóa trong Văn phòng giám sát thành phố Thân Hải, tháo bỏ vòng cổ, tiêu hủy hồ sơ, hoàn toàn trả tự do cho họ."

Nháy mắt xung quanh trở nên yên tĩnh.

Ngay cả thanh tra mặc đồng phục của Văn phòng giám sát cũng khẽ biến sắc, ánh mắt phức tạp không tự chủ được nhìn về phía Thẩm Chước trong phòng điều khiển.

Nhưng dưới cái nhìn của tất cả mọi người, thân hình cao lớn thẳng tắp vẫn đứng bất động, ngay cả giọng nói cũng không mang theo chút cảm xúc nào:

"Đầu hàng đi, tôi từ chối cả ba điều kiện."

Mọi người xung quanh lập tức biến sắc.

Thực tế là dù là ai cũng chỉ có thể từ chối, bởi vì chỉ cần thả Trương Văn Dũng xuống mặt đất chắc chắn không thể bắt được hắn ở sân bay, đến lúc ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bắt con tin đi mà thôi. Những vụ án siêu nhiên của những tên tội phạm có dị năng trên toàn thế giới trong năm năm qua đã để lại nhiều bài học đau thương cho cảnh sát.

Nhưng không ai ngờ tới Thẩm Chước lại từ chối không chút do dự, anh trực tiếp đưa ra quyết định mà không hề tỏ ra yếu thế hay tìm người khác bàn bạc.

"Mày có biết mày đang nói gì không, Thẩm thanh tra?" Trương Văn Dũng nghiến răng nghiến lợi nói một câu..

"Anh có biết anh đang đối phó với ai không, Trương Văn Dũng?"

"...."

"Tôi là thanh tra giám sát của thành phố Thân Hải, là người duy nhất có quyền hạn hy sinh mạng sống của một số ít người để bảo vệ sự an toàn của cả thành phố."

Trong buồng lái Trương Văn Dũng nhìn chằm chằm vào bộ đàm, môi khẽ run rẩy.

"Nếu bây giờ các anh đầu hàng tôi có thể đảm bảo các anh thụ án chung thân mà không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng nếu các anh giết người, tôi đảm bảo các anh sẽ tận tai nghe thấy toàn bộ quá trình Trương Chiêu bị tra tấn đến chết."

"Tôi sẽ không cho anh cơ hội điều khiển máy bay đâm vào thành phố, thiết bị gây nhiễu đã cất cánh và tên lửa khóa mục tiêu đã sẵn sàng phóng, sẵn sàng tiêu diệt anh và toàn bộ máy bay bất cứ lúc nào."

"Trương Văn Dũng." Âm thanh của Thẩm Chước cực kỳ bình tĩnh vang lên trong phòng điều khiển: "Anh là dị nhân cấp A khát máu, nếu hôm nay để anh thoát khỏi Thân Hải, ngày mai sẽ có vô số người chết vì anh."

"Tôi muốn giải quyết anh ở Thân Hải."

Hai đầu bộ đàm không có bất cứ âm thanh gì ngoài tiếng sóng điện vang lên, như thể cả tiếng gió cũng đã đóng băng.

"Đệch mẹ nó!" Hoảng sợ và tức giận đồng thời xông lên đỉnh đầu, Trương Văn Dũng phát điên, hắn ném bộ đàm, hoảng hồn rẽ trái rẽ phải, sau đó lao ra khỏi buồng lái.

Ngay bên ngoài chính là khoang hạng nhất, hàng ghế đầu tiên có một anh đẹp trai đầu vẩy line trắng đang bị họng súng tiểu liên dí lên đầu, từ từ giơ tay lên.

Trương Văn Dũng chửi thề một tiếng, hắn túm lấy cổ áo anh đẹp trai kéo vào buồng lái.

Bạch Thịnh đột nhiên bị tai bay vạ gió: "...."

Trương Văn Dũng một tay cầm súng một tay cầm bộ đàm, nước miếng văng tứ tung chửi ầm lên: "Thằng Thẩm kia, mày đừng tưởng dọa được tao, bây giờ trong tay tao có con tin! Mày không ngoan ngoãn làm theo ba điều kiện của tao thì tao giết nó ngay bây giờ! Mày xem tao có dám không!!"

Bên kia bộ đàm im lặng chốc lát, sau đó truyền đến tiếng trả lời lạnh nhạt của Thẩm Chước: "

"Tôi không bao giờ thỏa hiệp với bọn tội phạm."

Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!

Súng tiểu liên nã một loạt đạn lập tức bắn con tin thủng như cái sàng.

"...."

Bạch Thịnh cả người đầy máu, từ từ ngửa ra sau, ngã xuống sàn buồng lái.

"AAAAAAAAAAA ――"

Bên ngoài buồng lái hành khách sợ hãi kêu gào, hai gã tòng phạm cướp máy bay cấp C nghe tiếng chạy tới, liếc mắt nhìn thi thể trong vũng máu cũng ngây cả người: "Đại, đại ca?"

Trương Văn Dũng thở hồng hộc, nắm chặt bộ đàm: "Tên họ Thẩm kia mày nghe thấy chưa, tao có thể giết thêm mấy người nữa, tao có thể ――"

Đầu bên kia bộ đàm, Đoàng!

Thẩm Chước quay đầu lại giơ súng nhắm vào Trương Chiêu, bắn một phát gọn ghẽ, tiếng thét thấu trời rơi vào tai Trương Văn Dũng.

"Em họ của anh vẫn còn một chân, tên lửa khóa mục tiêu có thể phóng đi bất cứ lúc nào." Thẩm Chước bình tĩnh nói.

Buồng lái như bị đóng băng, bộ đàm rơi khỏi bàn tay cứng đơ của Trương Văn Dũng đập vào bảng điều khiển.

"Làm, làm sao bây giờ..." Một tên đồng lõa run rẩy, tay run rẩy không thể cầm chắc súng "Tên họ Thẩm đó là tên điên, hắn, hắn nói được làm được..."

Bắt cóc và tống tiền thực chất giống một ván cờ, nhưng bọn tội phạm siêu nhiên cấp A không cùng đẳng cấp với người bình thường, vì vậy Trương Văn Dũng có lợi thế tâm lý tuyệt đối.

Cho đến khi Thẩm Chước lật ngược bàn cờ.

"Vẫn kịp, vẫn kịp." Một gã tòng phạm khác lẩm bẩm: "Trước hết chúng ta cứ nghe hắn hạ cánh ở sân bay, hắn không dám dùng tên lửa bắn chúng ta đâu! Trong máy bay nhiều người như thế, lúc đó tha hồ bắt vài tên..."

Giọng hắn đột ngột dừng lại.

Trong vũng máu trên mặt đất, thi thể anh chàng đẹp trai đột nhiên mở mắt ra, vươn hai tay chống trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy, cởi chiếc áo sơ mi trắng đẫm máu ra.

Không chỉ ba tên cướp mà ngay cả cậu cơ phó đáng thương cũng cho rằng mình quá sợ hãi nên sinh ra ảo giác.

"Tao muốn dạy mày một chuyện..." Bạch Thịnh trầm giọng nói.

Phần thân trên của hắn vạm vỡ và khỏe khoắn, bờ vai rộng săn chắc, cơ bụng sáu múi rõ ràng và hoàn hảo như được khắc nên, đường tiên cá của hắn đi xuống ẩn trong chiếc quần jean.

Đường tiên cá hay còn gọi là đường nàng tiên cá, tên chính thức là "đường xiên bụng ngoài", dùng để chỉ hai đường hình chữ V ở hai bên bụng gần với đỉnh xương chậu, được gọi là đường này vì nó giống như hơi co lại phần dưới của một con cá. Leonardo da Vinci lần đầu tiên đề xuất "đường nét nàng tiên cá" như một chỉ số về "vẻ đẹp" và "sự gợi cảm" trong "On Painting".

Từng viên đạn của súng tiểu liên rơi ra khỏi cơ thể hắn, lạch cạch rơi xuống, vết thương đầy máu nhanh chóng lành lại.

"Mặc dù là dị năng cùng đẳng cấp, sức chiến đấu cá nhân cũng có thể chênh lệch rất lớn, huống chi là...."

Viên đạn cuối cùng rơi ra khỏi lồng ngực, da thịt cơ bắp trở lại bình thường, cuối cùng dưới xương quai xanh bên trái biểu tượng đẳng cấp màu đỏ máu hiện lên rõ ràng trong ánh mắt run rẩy của tên cướp ——

S.

Bạch Thịnh đứng dậy, năm ngón tay dính đầy máu vuốt mái tóc ra sau, sau đó đưa tay ra cách không bắt lấy tên cướp gần nhất.

Tên đó thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, xương cốt tứ chi răng rắc nứt toác sau đó vặn xoắn lại, cả người bay ra ngoài đập vào vách cabin, máy bay to lớn rung chuyển ầm ầm trong tiếng la hét thất thanh!

"Huống chi là châu chấu đá xe." Bạch Thịnh lạnh lùng nói.

- -----

Yui:

- Câu cuối Bạch Thịnh nói nguyên gốc là 何况是登月碰瓷, dịch ra tiếng Việt thì nó khá là vô nghĩa (chắc ai chơi MXH Trung nhiều may ra mới hiểu) là hạ cánh trên mặt trăng và đụng sứ, ý chỉ khoảng cách giữa hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ những kẻ thích làm trò ngu xuẩn tự đâm đầu vào chỗ chết, áp vào tình huống giữa Trương Văn Dũng và Bạch Thịnh là hiểu hén.