Hồi Thiên

Chương 3



Edit: Yui

"Chuẩn bị cảnh báo không kích thành phố lần thứ ba!"

"Đám đông trong khu vực mục tiêu đã được sơ tán!"

"Thiết bị gây nhiễu đã sẵn sàng, tên lửa định hướng có thể phóng đi bất cứ lúc nào!"

...

Từng mệnh lệnh thông qua phòng điều khiển truyền qua radio nhanh chóng vang vọng khắp bốn phương, giống như một cái ô vô hình được mở ra, bao trùm lên bầu trời rộng lớn của Thân Hải.

"Thanh tra," Trần Miểu buông điện thoại vệ tinh, mồ hôi lạnh thấm đẫm thái dương: "Mặt đất không liên lạc được với chuyến bay MN538, bây giờ không rõ tình hình, phải làm sao đây?"

Thẩm Chước đứng yên trước phòng điều khiển, từ ánh mắt của những người xung quanh, đường nét sườn mặt anh tuấn tú lạnh băng, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

"Gọi điện cho bên quân khu," anh chậm rãi nói: "Chưa đến giây cuối cùng, không có sự đồng ý của tôi không được phóng tên lửa đạn đạo."

Ruỳnh--Cạch!

Tên cướp đã không còn hình người bay ra khỏi cửa buồng lái, bay ngang qua toàn bộ cabin máy bay, đập vỡ hai vách ngăn ở giữa và rơi xuống cạnh chân cô tiếp viên ở phía sau máy bay.

Ba giây sau, toàn bộ hàng hành khách cùng tiếp viên hàng không: "Ahhhh ―"

"Không, không thể nào...." Trương Văn Dũng run như cầy sấy nhìn chòng chọc vào dấu hiệu chữ S đặc thù trên ngực Bạch Thịnh: "Giả, nhất định là giả..."

Trên thực tế, trong xã hội cũng có lời đồn thổi về dị nhân cấp S, nhưng tài liệu quá ít. Theo một số thông tin được tiết lộ, chỉ có 20 người là dị nhân tiến hóa cấp S, nhưng cụ thể bọn họ biến thành bộ dạng gì, có dị năng ra sao, thậm chí có phải con người hay không cũng không thể biết được.

"Tao không tin!" Trương Văn Dũng nổi giận gầm lên, trong bước đường cùng điên cuồng nổi giận, tay vung mạnh lên ―

Mây đen ùn ùn xoay chuyển bên ngoài cabin, sấm sét giáng xuống, thiết bị chắn gió bên ngoài cabin lập tức nứt toang.

"À, khống chế khí hậu à?" Bạch Thịnh vuốt cằm.

"...Không ai bắt được tao đâu," vẻ mặt Trương Văn Dũng trong cơn sấm chớp mưa bão nhăn nhó dữ tợn: "Chúng mày cùng tên thanh tra khốn kiếp kia chết đi!"

Máy bay rung chuyển dữ dội, đột ngột mất đi trọng lực, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

Cơ phó đập đầu vào bảng điều khiển vỡ nát, mọi người trong cabin hét lên sợ hãi!

Một tay Bạch Thịnh ôm chặt cái trán đang chảy máu của cơ phó, tay còn lại siết chặt: "Anh bạn à, anh nóng nảy quá, thả lỏng một chút được không?"

Bàn tay hắn xòe ra.

Trương Văn Dũng chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bên tai văng lên âm thanh giòn tan: Rắc! Rắc! Rắc!

Tứ chi hắn đồng loạt bắn ra máu tươi, thân thể bị gấp thành một khối cầu không thể tưởng tượng nổi, uốn cong về sau thành một hình thù đáng sợ, cả người bị treo lên như một chiếc đèn lồng đẫm máu.

"A ――"

Trương Văn Dũng hét lên thảm thiết nhưng ngay lập tức im bặt ― Bạch Thịnh ra dấu chớ lên tiếng, nháy mắt một luồng không khí lập tức chặn lại thanh quản hắn.

Ầm một tiếng máy bay lập tức ổn định lại, tất cả hành khách trở lại chỗ ngồi.

"Sự chênh lệch của mày với tao không khác gì sự tiến hóa của trùng đế giày thành con người cả." Bạch Thịnh thản nhiên nói.

*Trùng đế giày(Paramecium, Trùng cỏ, Trùng giày): một loài động vật đơn bào.

Cạch! Khẩu súng tiểu liên rơi xuống sàn khoang điều khiển.

Tên cướp cuối cùng khi nãy còn chĩa súng vào Bạch Thịnh giờ toàn thân run rẩy, bò cả tay cả chân lùi về sau, mặt như nhìn thấy ma: "Xin lỗi....Tha mạng, tha mạng..."

Tay hắn chạm phải thứ gì đó sau lưng, vô thức nhìn lại thì thấy quyển sách ban nãy rơi dưới đất.

Bìa sách được lấp đầy bởi tiêu đề vừa dài vừa đầy mùi xàm xí, chỉ có hình cô thỏ đang hôn gió và bốn chữ: "Bạch Thịnh, đề bút" là vô cùng rõ ràng.

Nháy mắt tên cướp cái khó ló cái khôn.

"Hay, đúng là quyển sách hay!" Tay chân hắn luống cuống mở quyển sách ra, ngẩng đầu nhìn Bạch Thịnh run rẩy nói: "Tư, tư tưởng tác giả siêu sắc bén! Tôi mua, mua hẳn 100 quyển!"

Bạch Thịnh nghiêng mặt, khinh thường nhìn hắn, khóe miệng chợt nhếch lên.

"Muộn rồi." Hắn mỉm cười nói: "Tình cảm muộn màng còn tệ hơn cỏ rác."

Lòng bàn tay hắn vung về phía trước.

Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, tiếng xương cốt vỡ vụn và tiếng thét thảm thiết đồng thời vang lên, vang dội cả cabin.

Dưới mặt đất, trong phòng điều khiển tháp chỉ huy.

"Alo? alo?" Máy liên lạc đã lâu không kết nối bỗng bắt đầu có tiếng sột soạt, sau đó một giọng nói lười biếng vang lên: "Đây là chuyến bay MN538, có nghe thấy không?"

Trong phòng điều khiển bận rộn, mọi bước chân vội vã như đã bị nhấn vào nút tạm dừng.

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, quay lại nhìn bảng điều khiển, không thể tin vào tai mình.

Con ngươi Thẩm Chước hơi nheo lại, anh dừng lại vài giây mới cúp điện thoại vệ tinh quân sự, tự tay cầm lấy bộ đàm: "Anh là ai?"

"Tôi là một hành khách vô tội đột nhiên gặp tai bay vạ gió và sẵn sàng kiện hãng hàng không này phá sản." Bạch Thịnh ngồi trên ghế cơ trưởng, vừa cầm bộ đàm vừa làm khẩu hình an ủi người cơ phó đang thoi thóp bên cạnh, im lặng nhấn mạnh: "Đùa thôi ―"

Cậu cơ phó: "..."

"Ba tên không tặc đã bị khống chế, nhưng cơ trưởng bị thương nặng, còn cơ phó trông như sắp hẹo. Mức nhiên liệu bây giờ..." Bạch Thịnh cau mày quan sát bảng điều khiển, vài giây sau nói: "Không nhìn rõ, cơ phó vừa dùng đầu đập vỡ bảng điều khiển."

Cậu cơ phó không thể chịu đựng được nữa bắt đầu vùng vẫy đứng lên, nhưng khi anh ta mở miệng chỉ "hự" được một tiếng rồi hộc ra một ngụm máu.

"Bây giờ cần phải hạ cánh khẩn cấp, nhưng tôi không quen với cách vận hành của máy bay hàng không dân dụng B777-300ER. Xin tháp chỉ huy hỗ trợ hạ cánh khẩn cấp. Có thể cho phép hạ cánh không?"

Trong phòng điều khiển "Ầm" một tiếng.

Vô số người hoảng loạn, vô số người la hét, vô số tiếng động thông qua bộ đàm truyền vào buồng lái, Bạch Thịnh kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau rốt cuộc hắn cũng nghe thấy một âm thanh vững vàng truyền đến từ bên kia bộ đàm.

"Đây là tháp chỉ huy." Thẩm Chước đứng bên cửa sổ kính sát đất, nhìn lên bầu trời vô tận: "Cho phép hạ cánh khẩn cấp, vui lòng nhận hướng dẫn theo chỉ thị."

Mười phút sau.

Máy bay hàng không dân dụng khổng lồ vang lên tiếng ầm ầm, từ từ hạ cánh xuống đường băng, hơn một trăm người tiến hóa của Văn phòng Giám sát đang bày thế trận chờ địch, họng súng dày đặc lóe lên màu bạc lạnh lẽo.

Thẩm Chước đeo tai nghe, ngón trỏ đã đặt trên cò súng, cửa máy bay đóng kín phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Mỗi phút trôi qua đều trở nên dài dằng dặc, sau hồi lâu, cửa cabin cuối cùng cũng mở ra, vẻ mặt mọi người đồng thời căng cứng.

Một nhân vật trẻ tuổi tinh anh xuất hiện sau cánh cửa, đó là Bạch Thịch.

Người đàn ông này có lẽ cao gần 1,9 mét, đeo ba lô du lịch, một bên vai đeo găng tay đấm bốc và mặt dây chuyền bóng rổ, thân trên đã thay áo sơ mi, nhưng chỉ có hai nút phía dưới được cài lại, mơ hồ để lộ ra những đường cơ săn chắc ở bụng.

Dưới xương quai xanh bên trái, một chữ S màu đỏ như máu đập vào mắt mọi người.

"..."

Xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Trời sinh ánh mắt Bạch Thịnh vô cùng sắc bén, vệt máu bắn lên lông mày hẵng còn chưa khô, khi hắn từ trên nhìn xuống, trong mắt hiện lên sự dò xét lạnh như băng rất rõ ràng.

"Cấp S..." Trong đám người truyền đến tiếng thì thào.

Nháy mắt Bạch Thịnh lật mặt nhanh như chớp, nở một nụ cười thân thiện như gió xuân, phất phất tay về phía những nòng súng trước mặt: "Haha, chào mọi người!"

Sau đó hắn nhảy xuống.

Từ cửa cabin xuống đất cao hơn ba mét nhưng hắn tiếp đất mà không gây ra bất kỳ âm thanh nào, mỗi tay kéo theo thứ gì đó nặng nề rơi rầm xuống đất.

Đó là hai sợi dây leo núi, mỗi sợi dây buộc một khối thịt người rối rắm không rõ hình dáng, bên trái là tên đồng phạm cướp máy bay, xương cốt vỡ nát, tay chân quấn vào nhau, bên phải là tên thủ phạm Trương Văn Dũng cả người bị vặn thành hình xoắn ốc.

Trong phút chốc, tim mọi người đập nhanh đến nỗi ngay cả những thanh tra từng trải nhất cũng suýt nôn mửa. Trần Miểu vội vàng che mặt không nhìn kỹ nữa, ra hiệu cho thủ hạ cùng mình đi áp giải tội phạm.

Nhưng trước khi mấy người cầm súng tiến tới, Bạch Thịnh đã ngăn họ lại: "Chờ một chút, trước tiên hãy trả lời câu hỏi của tôi trước đã."

Trần Miểu dùng ánh mắt gian nan khẩn cầu hắn hỏi nhanh lên chút.

"Trước khi tên cướp bắn tôi, tôi nghe thấy ai đó nói qua bộ đàm rằng hắn chưa bao giờ giao dịch với bọn tội phạm. Tên khốn đó là ―"

"Tôi."

Bạch Thịnh quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Thẩm Chước.

Thanh tra thành phố Thần Hải luôn mặc một bộ trang phục giống nhau, bộ vest đen bó sát và áo sơ mi trắng, khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng theo thói quen khẽ mím lại.

Anh đeo một đôi găng tay da đen bó sát, có thể nhìn thấy đốt ngón tay thon dài, ngón trỏ cầm cò không hề nhúc nhích.

Ngay cả tiếng gió dường như cũng đông cứng lại, xung quanh không ai dám cử động hay thậm chí phát ra âm thanh, rất nhiều nòng súng rõ ràng không được vững lắm.

"...."

Dưới ánh mắt của mọi người, sắc mặt Bạch Thịnh biến đổi vô cùng phức tạp, như vừa tức giận lại pha chút thoải mái, hồi lâu sau hắn thở dài lẩm bẩm: "Xinh đẹp đúng là vũ khí có sức thuyết phục nhất...giờ thì tôi tin rồi."

"Tôi tha thứ cho anh, thanh tra. " Bạch Thịnh cao giọng, hất cằm về phía Thẩm Chước: "Tới làm giao dịch với tôi đi!"

Đôi mắt đen láy của Thẩm Chước không chút gợn sóng.

Bạch Thịnh ra hiệu cho anh nhìn sợi dây leo núi hắn đang cầm trên hai tay: "Giờ tay tôi không rảnh, anh lại đây giúp tôi cài lại áo, ba tên cướp này tôi sẽ giao lại cho văn phòng giám sát thành phố Thân Hải, đồng thời nợ nần giữa chúng ta cũng xí xóa, thế nào?"

Đơn giản như vậy?

Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt Bạch Thịnh sẽ cho mọi người một ảo tưởng về vẻ ngoài đẹp trai thân thiện dễ gần, nhưng tất cả mọi người đều biết tố chất cận chiến của người tiến hóa cấp S có thể so sánh với vũ khí hình người, dù hắn chỉ đứng đó mỉm cười bất động cũng ẩn chứa một cảm giác áp bức.

"...." Thẩm Chước nghiêng đầu nháy mắt với Trần Miểu, ý bảo hắn qua đó.

"Tôi nói anh đấy, thanh tra." Bạch Thịnh nhấn giọng.

Sau đó hắn chớp mắt mỉm cười: "Tôi chỉ thích được người đẹp phục vụ thôi."

Lúc ấy mọi người đều vô thức nhìn trộm bóng lưng Thẩm Chước, đoán xem lúc này anh có biểu cảm gì nhưng tất nhiên là không nhận được câu trả lời.

"...."

Thẩm Chước bất động mấy giây, cuối cùng thở hắt ra một hơi, đưa súng cho Trần Miểu, bình tĩnh bước tới trước mặt Bạch Thịnh.

Thẩm Chước vốn đã cao gầy, nhưng khi đối mặt tầm mắt chỉ đến cằm Bạch Thịnh, anh rũ mắt không nói một lời, đóng lại từng cúc áo sơ mi của hắn từ dưới lên trên.

"Có chuyện này tôi rất tò mò." Bạch Thịnh hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi bên tai Thẩm Chước: "Nếu hôm nay tôi không có mặt trên chuyến bay này thì anh định giải quyết thế nào?"

".... Trong quá trình con người và người tiến hóa cùng tồn tại, không có xung đột nào có thể giải quyết được." Anh suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

"Tất cả các phương pháp xử lý và kỹ thuật đàm phán đối với những kẻ bắt cóc đã được chứng minh là không hiệu quả, vì vậy, mỗi khi một người dị năng phạm tội đều có rất nhiều thường dân thiệt mạng và tôi phải xử lý nghiêm ngặt theo điều 1 của sổ tay công tác."

Gió thổi qua sân bay trống trải, cửa sổ trên cao của máy bay lộ ra gương mặt mờ mịt và sợ hãi của các hành khách.

"Cho nên" Thẩm Chước giương mắt: "Cái giá của sự tiến hóa đột ngột giáng xuống đầu mỗi người dân, đều là tai họa."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần đến mức Bạch Thịnh có thể nhìn rõ cái bóng của mình trong mắt anh.

"Đây có phải là lý do tại sao mà với tư cách là một người phe chống đối, thái độ không thân thiện của anh đối với những người tiến hóa lại nổi tiếng khắp thế giới không?" Bạch Thịnh cong môi, "Thanh tra Thẩm Chước?"

Thẩm Chước không trả lời mà chỉ cài lại chiếc cúc cuối cùng dưới xương quai xanh của Bạch Thịnh, lùi lại nửa bước, ngẩng đầu bình tĩnh đối mặt với hắn:

"Tuân theo pháp luật, chớ phạm tội. Sổ tay công tác thanh tra điều 1 khoản 10 quy định tôi phải hết sức thân thiện với anh."

Bạch Thịnh: "..."

Trần Miểu nín thở, kiên trì dẫn người tiến lên, cẩn thận từng li từng tý tiếp nhận hai dây leo núi trên tay Bạch Thịnh, đem mấy tên cướp không rõ sống chết kéo lên xe phòng chống bạo loạn.

Một đội tìm kiếm cứu nạn khác nhanh chóng tiến vào máy bay, chuẩn bị kiểm tra cabin và giải cứu những người bị thương.

"Thay mặt Văn phòng Giám sát Thành phố Thân Hải, xin cảm ơn ngài Bạch vì đã đóng góp cho an ninh thành phố." Thẩm Chước lịch sự cúi đầu: "Chào mừng trở lại Trung Quốc, hành lý của anh đã được chuẩn bị đầy đủ, Phòng giám sát sẽ cử xe đến hộ tống anh khởi hành rời khỏi sân bay."

Một chiếc xe chống đạn có rèm che từ từ tiến tới, dừng lại bên cạnh hai người, Thẩm Chước mở cửa xe làm động tác "mời".

Tốt lắm, rất thân thiện.

Bạch Thịnh vuốt cằm ngồi vào xe, Thẩm Chước vừa muốn đóng cửa xe đột nhiên bị hắn chặn lại: "Chờ đã, sổ tay công tác kia...có thể cho tôi mượn xem một chút không?"

Hai người đối diện qua cửa sổ xe, vẻ mặt Bạch Thịnh nhanh chóng chuyển thành hiếu kỳ.

"Mỗi sổ tay công tác sẽ có những nội dung khác nhau tùy theo tính cách của mỗi thanh tra." Thẩm Chước lạnh lùng trả lời: "Sổ tay của tôi vừa dài vừa nhàm chán, tôi hy vọng chỉ một mình mình biết nội dung."

Rầm!

Cửa xe đóng lại rồi từ từ lái về phía trước.

Nhìn bóng dáng Thẩm Chước trong gương chiếu hậu càng ngày càng xa, Bạch Thịnh rốt cuộc không nhịn được nữa, mở mobile banking ra hỏi tài xế: "Người anh em."

"Ngài Bạch mời nói."

"Tôi có một công việc riêng, lương một triệu tiền mặt. Anh có muốn nhận không?"

"..." Người tài xế khó tin quay lại nhìn hắn, xúc động nói: "Ngài Bạch, có tiền hay không không quan trọng. Cái chính là tôi ngưỡng mộ nhân phẩm của ngài - dù lên núi đao hay xuống biển lửa làm gì cũng được, ngài nói đi!"

Bạch Thịnh vỗ vỗ vai hắn khích lệ: "Ăn trộm sổ tay công tác của Thẩm thanh tra cho tôi mượn một chút, khi nào thì xong việc?"

Trong xe rơi vào trầm mặc.

Tài xế chậm rãi nói: "Anh trai, công việc giết cả nhà này là một giá khác."

Mặt trời đã ngả dần về hướng Tây, người đến người đi trên đường băng, hành khách được nhân viên giám sát kiểm tra từng người một rồi đưa ra khỏi máy bay, nhiều người thậm chí không thể đứng yên, run rẩy đỡ lấy nhau..

"Hức huhu ―" Một cô bé bốn, năm tuổi đang bị lạc, mặt đỏ bừng vì khóc, quay người lại va vào chân Thẩm Chước.

"...."

Thẩm Chước im lặng, cúi người sờ đầu cô bé, sau đó bế cô bé lên.

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi... " Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, một cô gái trẻ cuống cuồng chạy tới, liên tục cảm ơn, lo sợ ôm cô bé rời khỏi vòng tay Thẩm Chước.

"Thanh tra." Trần Miểu bước nhanh tới nhỏ giọng nói: "Văn phòng Giám sát Trung ương vừa gọi điện và yêu cầu anh trần thuật về vụ cướp máy bay. Xe chuyên dụng đã chờ bên ngoài rồi."

- - Cục Giám sát Trung ương đã làm khó thành phố Thân Hải từ lâu, kể từ ngày đầu tiên Thẩm Chước nhậm chức đến nay vẫn không hề thay đổi.

Thẩm Chước gật đầu nhưng không lên đường ngay, anh lặng lẽ nhìn những hành khách đang khóc lóc vui sướng cách đó không xa, đột nhiên hỏi: "Tình trạng những người bị thương thế nào?"

"Chỉ có cơ trưởng và cơ phó bị thương nặng. Họ mất rất nhiều máu nhưng vết thương đã ổn định. Thật kỳ diệu là tính mạng của họ không gặp nguy hiểm."

".... Kẻ họ Bạch kia hẳn là có chút siêu năng lực chữa bệnh." Thẩm Chước nhẹ giọng nói.

Chữa bệnh là một siêu năng lực hiếm có, tỷ lệ tồn tại trên trái đất có thể nói là 1/100.000, tuy nhiên Bạch Thịnh còn là cấp S siêu hiếm có nên việc anh ta có thêm năng lực gì đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trần Miểu sờ cằm trầm tư: "Không ngờ một người cấp S lại đột nhiên đến thành phố Thân Hải của chúng ta. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một người cấp S còn sống kể từ khi anh Phó qua đời..."

Sau đó hắn nhìn thoáng qua ánh mắt Thẩm Chước, rùng mình một cái mới kịp phản ứng: "Xin lỗi đàn anh! Em không cố ý!"

Đôi mắt đen lạnh lùng của Thẩm Chước nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói một lời.

"...." Trần Miểu sợ hãi nhìn anh, một lúc lâu sau, rốt cục không nhịn được, thấp giọng hỏi: "Đàn..đàn anh, nếu như chúng ta có cấp S trấn giữ ở Văn phòng Giám sát, sau này những người ở Văn phòng Giám sát Trung ương chắc chắn sẽ không dám làm khó chúng ta nữa. Anh có nghĩ cách chiêu mộ anh ta không?"

Thẩm Chước rời mắt, xoay người xuyên qua sân bay đi về phía chiếc xe màu đen ở phía xa.

"Không." Anh lạnh lùng trả lời: "Điều ước mỗi năm sinh nhật của tôi đều là người tiến hóa tránh xa cuộc đời mình ra."

"―― Hả?!" Trần Miểu ngơ ngác: "Bao, bao gồm cả em sao? Đàn anh! Đàn anh ―"

Mặt trời chiều tà chỉ còn chút ánh nắng le lói, xa xa ánh đèn điện bắt đầu sáng dần lên.

Thành phố rộng lớn dần dần bị bao phủ trong màn đêm, phía cuối bầu trời xanh thẳm, hai ba ngôi sao đang le lói phát sáng.

9 giờ tối, bản tin thời sự.

"Hôm nay tại sân bay thành phố đã xảy ra một vụ cướp máy bay, qua xác nhận, ba tên cướp máy bay đều là những kẻ đã cướp ngân hàng Thân Hải mấy ngày trước, lần này tất cả đều đã bị bắt về quy án..."

Trong căn phòng bỏ hoang, chiếc TV kiểu cũ đang nhấp nháy ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt.

Khung cảnh không ngừng thay đổi, trước màn hình là những hành khách và gia đình họ đang ôm nhau khóc, giữa vòng vây đầy ống kính của các phóng viên, một chiếc ô tô chống đạn màu đen mang biển sáu số 1 từ từ rời khỏi sân bay.

Người ngồi ghế sau mặc vest đen, sơ mi trắng, vẻ mặt bình tĩnh, không chút biểu cảm, nhưng chỉ xuất hiện trong chớp mắt cửa kính xe đã đóng lại.

Trước TV, một người đàn ông trẻ tuổi mảnh khảnh đang ngồi trên xe lăn, trong mắt mang theo nụ cười, một tay chống cằm lẩm bẩm: "Thẩm Chước..."

Căn phòng thấp bé và tồi tàn như từng bị lửa thiêu rụi, những bức tường cháy đen và gạch lát sàn vẫn còn vết bẩn từ những năm 80. Tuy nhiên trang phục của người đàn ông này rất lịch sự, áo sơ mi và quần tây được cắt may khéo léo, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, đôi mắt cũng sâu thẳm và dịu dàng như đá cẩm thạch đen vậy.

Trên người hắn có vẻ quý phái trầm lặng không có chút nào hòa hợp với mọi thứ xung quanh.

Màn hình chuyển sang chiếu bản tin quốc tế tiếp theo, gã đàn ông trẻ tuổi thản nhiên quay đầu lại: "Đi thôi."

Có hai người canh cửa, trong đó có một người phụ nữ tóc ngắn màu xanh lá cây lập tức bước tới quay xe lăn đẩy hắn ra khỏi cánh cửa đơn sơ.

― Ngôi nhà bên ngoài chợt mở ra, cách không xa là núi rừng rậm rạp là một thôn làng nằm sâu trong ngọn núi.

Một hàng xe việt dã đã đợi ở bãi đất trống rất lâu, hàng chục đèn pha ô tô chiếu sáng tòa nhà phía sau, thì ra nó là một trung tâm y tế đã trở thành đống đổ nát trong đám cháy.

Hàng chục người tiến hóa có vũ trang nghiêm trang đứng trước đầu xe, một gã đàn ông bị áp quỳ xuống đất, cả người chật vật đầy bùn đất, một nửa tai trái đã bị xé xuống, máu theo gò má chảy xuống đầm đìa.

Nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài, gã đàn ông hai mắt sáng lên, lao tới ôm lấy chân hắn ta: "Ngài Vinh! Ngài Vinh, tôi sai rồi! Tôi chỉ nhất thời nổi lòng tham, cầu xin ngài, tôi không muốn chết!..."

Một tiếng bốp vang lên, bàn tay của người phụ nữ tóc ngắn màu xanh lá cây đột nhiên biến thành dây leo, nhanh như tia chớp phóng tới, hất văng gã đàn ông kia xuống đất.

Người trẻ tuổi ngồi xe lăn được gọi là ngài Vinh kia xua tay ra hiệu ngăn cô gái dây leo lại.

"Đồ đâu?" hắn nhẹ nhàng hỏi.

Một tên thủ hạ lập tức bước tới, bẻ gãy mặt dây chuyền treo trên cổ gã đàn ông, cúi đầu dâng cho hắn bằng cả hai tay.

Đó là một cái ống trong suốt, bên trong ống là một viên đá đen to bằng đầu móng tay, bề mặt thô ráp lởm chởm nhưng lại tỏa ra thứ ánh sáng xanh óng ánh, tựa như sương mù, nhẹ nhàng và huyền bí, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Đó là một viên đá thiên thạch.

Năm năm trước, hơn 4.000 thiên thạch như vậy đã rơi xuống trái đất, gây ra sự tiến hóa đột ngột của 100.000 người trên khắp thế giới và gây ra sự hỗn loạn trong xã hội loài người. Từ đó về sau những viên thiên thạch này bị chính phủ các nước truy tìm gắt gao, toàn bộ đều được niêm phong tại các trung tâm nghiên cứu tối mật, trong xã hội cũng không còn dấu vết gì.

Những người bình thường có tiềm năng chỉ cần cần tiếp xúc với những viên đá thiên thạch này sẽ tiến hóa, vì vậy nó được gọi là nguồn tiến hóa và cực kỳ có giá trị trên thị trường chợ đen.

"Tôi, tôi không muốn trộm đem bán, sức mạnh của tôi quá yếu, tôi chỉ muốn có thêm sức mạnh... " Gã đàn ông run rẩy dữ dội bật khóc: "Lần sau tôi không dám nữa, cầu xin ngài, cầu xin ngài đừng giết tôi...."

"Muốn sức mạnh?" Ngài Vinh hơi nghiêng người về phía trước, cắt ngang lời cầu xin không mạch lạc của hắn.

Gã đàn ông che tai trái đang chảy máu: "Vâng, vâng!"

Ngài Vinh cười rộ lên thờ ơ không đếm xỉa tới tựa lưng vào ghế.

Hắn ta ném viên đá thiên thạch lên rồi nhẹ nhàng bắt lấy, như đang suy ngẫm điều gì đó, lặp đi lặp lại bốn năm lần như vậy, hắn tiện tay ném viên đá thiên thạch về phía trước, nó rơi xuống bãi cát trước mặt gã đàn ông.

"Trong vòng nửa tháng, hãy mang thanh tra Thẩm Chước của thành phố Thân Hải đến cho tao, nó sẽ là của mày."

Đôi mắt của gã đàn ông mở to không thể tin vào tai mình.

"Hoàn thành giao dịch trong vòng nửa tháng, mày sẽ vĩnh viễn có được sức mạnh tiến hóa, trở thành một kẻ mạnh trong hàng ngũ bọn tao, nếu không..."

Ngài Vinh nhẹ nhàng dừng lại nhìn xuống anh.

"Mày và cả năng lực của mày, đều bị tao thu hồi cả gốc lẫn lãi, hiểu chưa?"

Gã đàn ông thở dốc kịch liệt, ôm chặt viên đá thiên thạch nguồn tiến hóa trong lòng bàn tay, trong mắt lóe lên tia được ăn cả ngã về không, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ khàn khàn: "Tôi, tôi hiểu."

Ngài Vinh vỗ vai hắn động viên một cái, chiếc xe lăn đi ngang qua người hắn, đi về phía mấy chiếc xe việt dã.

"―Ngài Vinh!" Gã đàn ông chợt nhớ ra điều gì đó, quỳ gối mấy bước đuổi theo, quỳ trên đất gấp gáp hỏi: "Tên thanh tra Thân Hải kia, cái tên Thẩm Chước ấy, tôi mang thi thể hắn tới cho ngài có được không?"

Như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ngài Vinh dừng lại.

Sau đó hắn cười lớn, quay lại nhìn gã đàn ông đó một lúc rồi nói: "Nếu mày có thể giết được hắn, tao sẽ cho mày phần thưởng cao nhất... Tao sẽ khiến mày trở nên bất tử."

Đôi mắt của gã đàn ông mở to.

Ngài Vinh mỉm cười xoay người đi.

Dưới bầu trời đêm bao la, hàng chục chiếc xe việt dã xếp thành hàng, tăng tốc dọc theo con đường núi gập ghềnh hiểm trở rồi dần dần biến mất vào rừng núi tĩnh mịch.