Hồi Thiên

Chương 4



Edit: Yui

Vài ngày sau.

Thành phố Thân Hải.

Tiếng trống xập xình inh tai nhức óc, ánh sáng chớp lóe khắp sàn nhảy, nhóm người nhiệt tình reo hò theo tiếng nhạc của DJ.

Tháp rượu vang chảy tràn xuống, dưới ánh đèn tỏa ra sự lấp lánh xa hoa, đám đông các cô gái reo hò vỗ tay ầm ĩ như muốn nổ tung cả quán bar: "Anh thật đỉnh!" "Anh Triệu đỉnh chóp!"

...

Rầm một tiếng, Triệu Tuấn quăng chai rượu rỗng đi, tiện tay ôm lấy một anh chàng tiếp rượu mặt mũi đẹp trai, bắt chéo chân cười nói: "Nghe nói tên họ Thẩm từ thành phố B tới Thân Hải, tất cả người tiến hóa Thân Hải chúng mày đều bị hắn bắt làm chim trong lồng, chúng mày nhịn được à?"

Một đám người ăn mặc bảnh bao tụ tập trong dãy ghế dài, một người trong số đó cười khổ: "Anh Triệu không biết đấy thôi, anh ở thành phố B muốn gì được nấy, nhưng ở địa bàn Thân Hải vẫn phải coi chừng một chút! Thủ đoạn của Thẩm Chước anh chưa gặp đâu...."

Những người bên cạnh trong lòng đều cảm thông gật đầu phụ họa, Triệu Tuấn thấy vậy "haizz" một tiếng: "Đám người chúng mày đúng là chẳng được tích sự gì, trước đây ở thành phố B tên họ Thẩm đó cũng không điên cuồng như vậy, sao mà vừa đến Thân Hải đã trị chúng mày như vậy rồi!"

Đám người nhìn nhau, tên vừa nói lập tức tò mò: "Sao vậy anh Triệu, anh biết lai lịch của hắn à?"

Quả thật là uống nhiều đến say, nếu là bình thường đám người này nhất định sẽ không dám bàn luận sau lưng Thẩm Chước. Triệu Tuấn cười haha khoát tay chặn lại: "Có gì mà không biết? Nền tảng ban đầu của tên họ Thẩm là học thuật, làm chủ nhiệm ở trung tâm nghiên cứu, chuyên môn lấy người tiến hóa để làm thí nghiệm, không có người tiến hóa nào không hận hắn. Nếu không có Phó Sâm bảo vệ thì hắn đã chết cả nghìn lần rồi..."

"Phó Sâm?" có người say khướt mới kịp phản ứng: "Hắn không phải là sếp lớn của Văn phòng giám sát trung ương sao, bảo vệ tên Thẩm đó làm gì?"

Triệu Tuấn phốc cái bật cười, ánh mắt không hề che giấu vẻ chế nhạo và đê tiện, nhoài người ra phía trước thấp giọng nói:

"Mày nói xem tại sao?"

Đám người này đều là tay chơi sành sỏi, nghe vậy im lặng hai giây, sau đó tự ngầm hiểu lẫn nhau mà cười ha hả.

Cậu bé trong lòng Triệu Tuấn bất an cử động, một tay giơ lên chống cằm, làm như vô ý che đi máy nghe lén trong tai, nhưng lại bị một cô gái tiếp rượu khác âm thầm ngăn lại.

Hai người thừa cơ rót rượu lén nhìn nhau, sắc mặt đều tái xanh.

"Anh Triệu." Cô gái rõ ràng tinh ranh hơn một chút, cố gắng nặn ra nụ cười quyến rũ: "Nói cái chuyện mất hứng ấy làm gì, lại đây giúp em tung xúc xắc..."

"Không đúng," lúc này đầu ghế dài bên kia có người tò mò lại gần: "Không phải Phó Sâm đã chết rồi sao? Hình như em nghe người ta đồn hắn bị Thẩm Chước tự tay giết chết?"

Cô gái tiếp rượu giật mình đến mức suýt nữa nữa bóp gãy móng tay.

Triệu Tuấn bắt chéo hai chân, lắc ly whisky nói: "Đừng có đùa, tưởng tên họ Thẩm đó là người bình thường sao? Hắn căm thù người tiến hóa, hắn là một tên biến thái muốn đem người thuần hóa thành chó, không thuần được sẽ bị hắn tìm cách giết chết, moi hết tim phổi đi liếm hắn cũng đều vô dụng thôi!"

Nói đến đây chính hắn tự cười: "―Tao thấy tò mò tên họ Thẩm đó trông ra làm sao mà có thể khiến Phó Sâm tự treo cổ trên cái cây độc của mình?"

Xung quanh vang lên tiếng cười.

Thẩm Chước vô cùng khiêm tốn, rất ít khi xuất đầu lộ diện, những người ngồi đây chưa ai từng tận mắt nhìn thấy anh, nhưng trong giới thượng lưu thường có tin đồn về gương mặt điển trai của anh, khiến ai nấy đều nửa tin nửa ngờ.

"Không chừng tên họ Thẩm đó rất biết chơi đấy?" "Nhất định rồi!" "Ai biết lúc riêng tư có chuyện gì, hahaha..."

Cậu bé tiếp rượu sắc mặt trắng bệch, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đồng tử cậu ta đang run rẩy, tay ôm chặt lấy tai nhưng vô dụng.

Những lời nói tục tĩu bẩn thỉu đi qua máy nghe lén truyền rõ mồn một tới xe chỉ huy đậu ở góc bãi đỗ xe cách quán bar không xa.

Thẩm Chước ngồi trước màn hình, ánh đèn huỳnh quang của màn hình phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh, không tìm ra chút cảm xúc vui hay giận.

Tất cả thành viên trong đoàn xe đều nín thở, chỉ hận mình không thể tàng hình luôn đi.

"Dựa vào tuổi tác của hắn năm đó làm sao có thể leo lên vị trí viện trưởng đầu tiên của Viện nghiên cứu trung ương? Nói không có gì mờ ám ai tin..."

Thẩm Chước rốt cuộc ấn vào micro, giọng nói bình tĩnh rõ ràng không có chút dao động, tựa như lúc này anh không phải là người đang bị một nhóm đàn ông trong quán bar dâm ô bằng lời:

"Dừng mấy cuộc nói chuyện vô nghĩa và chuyển chủ đề sang giao dịch nguồn tiến hóa đi."

Cậu bé ngồi trong dãy ghế dài của quán bar nuốt khan.

Triệu Tuấn không hề hay biết gì vẫn khoanh chân: "Bởi vì Phó Sâm đã chết nên mọi người trong Văn phòng Giám sát Trung ương đều muốn giết Thẩm Chước cho hả giận, hắn bị giáng chức và đuổi ra khỏi viện nghiên cứu.."

"A!"

Cậu bé làm đổ ly rượu la lên một tiếng sợ hãi, rượu đổ lên người Triệu Tuấn.

"Xin lỗi anh Triệu, xin lỗi anh, em lau cho anh!"

Khẩu vị Triệu Tuấn đặc biệt nên đối với cậu phục vụ nhỏ tuổi đẹp trai này rất kiên nhẫn, không có chút tức giận nào còn cười ha hả kéo tay cậu ta.

Đúng lúc này "cô gái tiếp rượu" kia cũng ăn ý mà dựa sát lại gần, nhanh tay lẹ mắt lấy ra một vật trên cổ Triệu Tuấn: "Anh Triệu, đây là cái gì?"

Trên cổ Triệu Tuấn đeo dây da, lớp vỏ bên ngoài giống kim loại nhưng mở ra bên trong không phải đồng hồ.

Đó là một viên đá có kích thước bằng nắp chai phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Sắc mặt Triệu Quân lập tức thay đổi, hắn chộp lấy hòn đá đẩy cô gái phục vụ ra: "Sờ soạng cái gì! Cút đi!"

Bịch một tiếng cô gái tiếp rượu ngã xuống đất, cô sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, mấy người xung quanh nhao nhao đứng dậy, sắc mặt cũng thay đổi: "Làm cái gì đấy? Kéo ả ta ra ngoài đi!"

"Ông chủ dạy người như nào vậy? Có hiểu quy tắc không hả?!"

Có người vội vàng khuyên nhủ: "Không sao đâu, anh Triệu, trong hàng triệu gen mới có một gen tiến hóa, cô ta có chạm vào cũng không sao đâu...."

Tiếng người xung quanh ồn ào hỗn loạn, cô gái tiếp rượu nhân cơ hội nhìn chằm chằm vào hòn đá kia, nhưng trong tích tắc Triệu Tuấn đã nhét nó biến mất vào trong cổ áo.

Đồng thời hình ảnh được truyền đến màn hình giám sát trong xe chỉ huy thông qua kính áp tròng trong suốt của cô.

Thẩm Chước ấn nút tạm dừng nhìn chằm chằm vào viên đá xanh trên màn hình.

"Có thể xác định được đây là nguồn tiến hóa không?" Hồi lâu sau anh cau mày hỏi Trần Miểu.

Trần Miểu nhoài người cẩn thận nhìn lên màn hình, khó xử lắc đầu: "Đàn anh, anh là chuyên gia nghiên cứu cái này, ngay cả anh cũng không chắc chắn thì em sao có thể..."

Sở hữu tư nhân các nguồn tiến hóa là một tội lớn, nhưng do lợi nhuận khổng lồ trên thị trường chợ đen nên việc làm giả các nguồn tiến hóa đã trở thành một chuỗi ngành mới nổi.

Những năm đầu bọn chúng sử dụng đá sắt huỳnh quang chất lượng kém, người tiến hóa thực thụ thoạt nhìn có thể nhận ra là hàng nhái, nhưng sau này, công nghệ phát triển đến mức tinh chế các chất phóng xạ và nguồn carbon sinh học, thậm chí ngay cả cấp bậc chuyên gia như Thẩm Chước cũng không còn phân biệt được thật giả bằng mắt thường nữa.

"Nhà họ Triệu có tiền có quyền, em nghĩ hắn sẽ không dùng nguồn tiến hóa giả đi kiếm chác đâu, nhưng tốt nhất vẫn nên mang về văn phòng giám sát để dùng dụng cụ kiểm tra." Trần Miểu cau mày, "Nhưng chúng ta vẫn chưa xác định được người mua của hắn là ai, hay là đợi Triệu Tuấn liên lạc với người mua rồi tóm gọn luôn một mẻ cho chắc."

Ai ngờ lúc này trong máy nghe lén truyền đến tiếng người ồn ào, nghe như đang nhao nhao khuyên can: "Anh Triệu, anh Triệu đừng!" "Còn chưa đến mười giờ!"

Nhưng rõ ràng Triệu Tuấn đã bị làm cho mất hứng: "Tao có hẹn, đi đây, bọn mày chơi tiếp đi!"

"― Sao lại đi? Tình báo nói thời gian Triệu Tuấn hẹn người mua là mười một giờ mà!" Trần Miểu cúi đầu nhìn đồng hồ, nhất thời nóng nảy: "Không được, tổ điều tra phụ trách theo dõi còn chưa tới nơi!"

Không ai ngờ rằng Triệu Tuấn sẽ mất hứng rời đi sớm, sự thay đổi xảy ra quá bất ngờ khiến mọi người trong xe chỉ huy đều trở nên lo lắng. Thẩm Chước thấp giọng chỉ huy: "Liên lạc với đội điều tra. Kế hoạch có biến, lập tức bố trí nhân lực chuẩn bị theo dõi." Sau đó nhấn tai nghe kết nối với hiện trường: "1002, cố gắng giữ mục tiêu ở lại hiện trường hoặc hành động cùng hắn, ngay lập tức!"

1002 là một cậu sinh viên mới tốt nghiệp, vừa mới gia nhập Văn phòng Giám sát, hóa trang thành một money boy đã khiến cậu ta muốn khóc, nhưng cậu ta sợ thanh tra Thẩm hơn là làm MB nên đã cố cắn răng chịu đựng làm một tên nhóc yếu ớt, mềm mỏng đáng yêu kéo góc áo Triệu Tuấn:

"Sao anh Triệu lại đi? Ở lại với em đi mà. Đêm nay ngoại trừ anh Triệu em sẽ không tiếp ai cả...."

Nếu là bình thường Triệu Tuấn đã không cưỡng lại được một cậu nhóc trẻ tuổi đáng yêu như vậy nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có hứng, trong lòng chỉ muốn làm giao dịch kế tiếp, vung tay có lệ đẩy cậu ta: "Lần sau đi, lần sau anh đến tìm em, ngoan."

Không có lần sau đâu! Hôm nay mà không ngăn cản ông, ngày mai thanh tra Thẩm sẽ thiến tui rồi đưa tới đây làm MB thiệt á!

Cậu bé nhào tới ôm đùi Triệu Tuấn, khớp hàm cũng run lên: "Anh Triệu, anh Triệu, anh đừng đi, anh đưa em đi cùng đi, em không rời xa anh được!!"

Xung quanh có rất nhiều tiếng cười "nhóc này bám người quá" và nhân cơ hội giữ hắn lại.

Triệu Tuấn nhìn đồng hồ thấy vẫn còn hơn một giờ nữa mới đến thời gian giao dịch đã thỏa thuận - nhưng lúc này, hắn quả thực đã chuyện ban nãy làm mất hứng, vô vị khoát khoát tay: "Nghe lời anh, hôm nay anh bận, ngày mai lại đưa em ra ngoài chơi, nhé."

Triệu Tuấn lập tức chạy ra ngoài, cậu bé sốt ruột đến mức sắp điên luôn rồi: "Anh Triệu, đưa em theo với! Người ta chỉ muốn đi cùng anh thôi! Đừng, đừng đi!!"

"Mày vướng víu quá đấy!" Triệu Quân cũng sốt ruột đá cậu nhóc một cái: "Buông ra!"

Cùng lúc đó, trên xe chỉ huy.

"Không phải tổ trưởng Hành, không kịp rồi!" Một thành viên Cục Giám sát cầm điện thoại trên tay lo lắng ngẩng đầu: "Cảnh sát trên địa bàn đang chuẩn bị cử thêm quân tiếp viện, nhưng sẽ mất nửa giờ nữa!"

Trần Miểu suýt nữa nói "Mẹ kiếp", nhưng lại nhẫn nhịn nuốt xuống, "Đàn anh, giờ phải làm sao đây ― đàn anh?!"

Thẩm Chước dùng một tay tháo micro chỉ huy, nhanh chóng cởi áo vest, bên trong anh mặc áo sơ mi trắng, được cắt để tôn lên bờ vai thẳng, vòng eo thon gọn được nhét vào trong lớp quần đen.

"Mọi người ở yên vị trí chờ lệnh, tổ kỹ thuật chuẩn bị định vị vị trí của tôi."

Mọi người trong xe: "?"

Thẩm Chươc đứng dậy mở cửa xe, một tay nới lỏng cà vạt, bước nhanh về phía quán bar đông đúc ồn ào đằng xa.

Tất cả thành viên trong đội phía sau đều ngẩn cả người: "―Thanh, thanh tra!"

Ngay khi cánh cửa quán bar mở ra, âm thanh bùng nổ ập đến gần như nuốt chửng mọi người ngay lập tức.

Nam nữ nhảy múa thỏa thích, khuôn mặt trẻ trung dưới ánh đèn màu tỏa sáng rực rỡ say đắm, Thẩm Chước trầm mặc sải bước băng qua sàn nhảy, khi đi ngang qua một bàn đã tàn tiệc anh tiện tay cầm đi một chai whisky còn sót lại, ngẩng đầu lên nhấp một ngụm sau đó đổ toàn bộ rượu lên người mình.

Rượu chảy xuống cổ áo mở rộng, thấm ướt một mảng trong suốt dán trước ngực, thậm chí còn phác họa cơ bụng sắc nét.

"Anh đẹp trai kết bạn đi?"

"Anh đẹp trai uống rượu không?"

Xung quanh ngập tràn không khí hoan lạc, Thẩm Chước đẩy mấy thanh niên say rượu sang một bên, rẽ vào một lối đi, trước mặt chính là Triệu Tuấn đi ra với vẻ mặt không vui, đang định rời đi.

Bịch!

Hai người liền va vào nhau, Triệu Tuấn không kịp đề phòng loạng choạng mấy bước, tâm tình càng trở nên tồi tệ:

"Mày không có mắt à, mày ―"

Thẩm Chước thậm chí không ngẩng đầu lên, giống như say đến lảo đảo, vội vàng nắm chặt tay hắn mới có thể cố gắng đững vững.

Nửa thân trên của Thẩm Chước ướt đẫm, lông mi hơi rũ xuống tạo thành một bóng dài, ánh đèn lộn xộn của quán bar chiếu vào má anh, chớp mắt liền có một sức hút rung động lòng người, không kịp đề phòng rơi vào ánh mắt hắn.

Triệu Tuấn cảm thấy tim mình ngừng đập nửa nhịp.

Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, Thẩm Chước không chút do dự buông tay hắn, loạng choạng đi qua.

Triệu Tuấn không nhịn được quay đầu lại: "Cậu là..."

Đúng lúc này "cậu MB" phấn đấu quên mình đuổi theo, chưa kịp thốt ra câu anh Triệu đã bắt gặp cảnh tượng này, nhất thời như bị sét đánh: "Thanh ―"

"Cô gái tiếp rượu" đa mưu túc trí liều mình nhào tới bịt chặt miệng cậu trai, cô siết mạnh tới nỗi suýt nữa thì khiến người đồng nghiệp ngu ngốc của mình ngất xỉu luôn tại chỗ.

Triệu Tuấn hai mắt nhìn chằm chằm, hoàn toàn không nhìn thấy người khác, cũng không nghe thấy âm thanh nào khác.

Hắn trơ mắt nhìn Thẩm Chước đẩy cửa toilet ra, có thể là say đến mức ngơ ngẩn, anh quay đầu lại cười với hắn một tiếng, khóe môi thấm rượu mạnh cong lên.

Sau đó anh đẩy cửa bước vào.

Cậu trai tiếp rượu: "...."

Cô gái tiếp rượu: "...."

Như sấm sét bổ đầu chim sẻ, hai người cứng đờ tại chỗ.

Hồi lâu sau cậu thiếu niên run rẩy, tự véo mình một cái thật mạnh.

Nếu như ban nãy trái tim Triệu Tuấn ngừng đập một nhịp thì hiện tại lại đập thình thịch loạn nhịp, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bắt đầu cử động, theo sát không rời vào trong toilet.

Thẩm Chước rửa mặt dưới dòng nước lạnh, bồn rửa bằng đá cẩm thạch đen khiến ngón tay anh trắng đến nổi bật, gò má ướt đẫm nước dường như có vầng sáng khó tả khiến người ta không thể rời mắt.

Triệu Tuấn phản xạ có điều kiện chỉnh trang lại vạt áo, rút ​​ra mấy mảnh giấy, không tự chủ được điều chỉnh giọng nói của mình trở nên ôn hòa, mặc dù ngay cả hắn cũng có thể nghe thấy giọng nói của mình thay đổi vì hưng phấn:

"Cậu... xin chào, cậu đến đây với bạn bè sao? Tôi giúp cậu lau được không?"

Thẩm Chước vịn tay lên bồn rửa, vẻ mặt không được tỉnh táo lắm.

Triệu Tuấn lắp bắp: "Người đẹp, người đẹp, thêm tài khoản WeChat đi? Xe của tôi đậu bên ngoài, hay là tôi đưa cậu ra ngoài hóng gió chút?"

Rầm một tiếng vang lên, Thẩm Chước muốn đứng dậy lại đứng không vững ngã xuống, được Triệu Tuấn ôm lại.

Mùi rượu phả vào mặt lập tức khiến Triệu Tuấn say khướt, hắn thở gấp vì phấn khích quá mức, chỉ nghe thấy "người đẹp" đặt tay lên vai mình, mang theo men say thì thầm vào tai mình:

"Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

Cửa phòng tắm mở ra, hai đặc vụ đồng thời giật mình sợ hãi.

Chỉ thấy Triệu Tuấn rất mực ân cần đỡ Thẩm Chước, người đằng sau nhìn qua như đã bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn mất ý thức.

Nháy mắt cả hai người như thấy sấm nổ đùng đùng, cậu bé chân đăm đá chân chiêu, ngã lăn về phía trước: "Ấy đây chẳng phải quản lý của chúng ta sao, để em để em ――"

Triệu Tuấn lập tức nói: "Mày làm cái gì đấy, cút đi!"

"Anh Triệu, anh Triệu, quản lý của chúng em không thể ra ngoài được." Cô phục vụ cái khó ló cái khôn, giả vờ như gọi điện thoại: "Để em gọi ông chủ đến xin lỗi anh..."

Triệu Tuấn tức giận nói: "Tao và ông chủ của mày là bạn thân nhiều năm, cần mày ở đây lắm chuyện à? Người đâu lôi con này đi!"

Nữ đặc vụ bị hắn đẩy, điện thoại di động rơi xuống đất kêu cạch cạch.

Động tác này thu hút sự chú ý của mấy nhân viên bảo vệ cách đó không xa, bọn họ đều hướng mắt nhìn sang.

Trong lúc hỗn loạn cơ bản không còn cách nào khác, hai người bất lực nhìn Triệu Tuấn đỡ Thẩm thanh tra đang bất tỉnh nghênh ngang đi ngang qua sàn nhảy rồi đi thẳng ra khỏi quán bar.

Giai điệu trên sàn nhảy sôi động nhưng khu vực nhỏ này lại bị bao phủ trong sự im lặng khủng khiếp.

Cả hai người đều nhìn thấy khuôn mặt vô cùng sợ hãi của mình trong con ngươi đang run rẩy của đối phương, một lúc lâu sau, cậu bé run rẩy ấn vào ống nghe mở miệng khóc nức nở: "...Tổ, tổ trưởng Trần...không ổn rồi..."

Đội viên trong xe chỉ huy mừng rỡ, Trần Miểu sốt ruột nói: "Lập tức báo cáo tình hình! Hiện tại mục tiêu đang ở đâu?! "

"Mục tiêu, mục tiêu," Cậu bé khóc như nhà có tang: "―Mục tiêu dẫn thanh tra say rượu ra ngoài thuê phòng rồi!"

"Phụt!" Trần Miểu sặc một ngụm nước phun lên khắp màn hình.

Tất cả mọi người đều vẻ mặt ngơ ngác, nhìn về quán bar phía xa, sự nghẹt thở chết người bao trùm toàn bộ trong xe.

"Giám đốc Triệu, sao lại ra sớm vậy?" Bên ngoài quán bar, tài xế vội vàng xuống xe đi ra mở cửa chiếc Bentayga màu đen, thấy Triệu Quân ân cần đỡ một con sâu rượu, không nhịn được liếc nhìn vài lần, khôn khéo hỏi: "Chúng ta trực tiếp đến nơi giao dịch hay là..."

Tài xế là một trong những trợ thủ đắc lực được Triệu Tuấn đặc biệt dẫn tới Thân Hải vì giao dịch lần này, hắn cũng không giấu giếm, vừa đỡ Thẩm Chước lên xe vừa ra lệnh: "Trực tiếp đến địa điểm giao dịch, dù sao người mua cũng hẹn ở khách sạn rồi.Tranh thủ lúc này cậu cũng đặt cho tôi một phòng."

"Vâng."

Triệu Tuấn trong lòng tràn đầy vui vẻ, tài xế cũng cười theo, khởi động xe thiết lập dẫn đường trong GPS --

Ngồi ở ghế sau tối tăm không có người chú ý, Thẩm Chước mở mắt liếc nhìn hệ thống định vị.

Khách sạn Bạch Phủ Cẩm Giang.

Một khách sạn năm sao mới khai trương gần đây, cách đây không đến hai mươi phút lái xe.

Thẩm Chước nhắm mắt lại, đột nhiên trong lòng hơi động, anh cảm thấy tên khách sạn này có chút quen thuộc, hình như anh đã nhìn qua trong một báo cáo công việc gần đây.

...Bạch Phủ Cẩm Giang?

Thẩm Chước nhíu mày, hệ thống định vị điện thoại di động trong túi quần lặng lẽ vận hành, gửi tín hiệu đến xe chỉ huy của Văn phòng Giám sát, hòa vào khung cảnh đêm náo nhiệt của thành phố Thân Hải.