Hồi Tưởng

Chương 10



Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 2 năm 2016.

1.2.2016

Em cần bao lâu mới có thể đến.

  Tôi đợi rất khổ sở, em lại nhìn mà không thấy.

2.2.2016

“Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình.”

(tình yêu bị ngăn cách bởi núi sông, nhưng núi sông lại không thể san bằng.)

5.2.2016

  Tôi cảm thấy rằng tôi là người duy nhất trên thế giới này bận rộn trong Tết Nguyên Đán. Các ông chủ khác thì đang đi nghỉ, một phó tổng tôi đây vẫn còn đang phê duyệt các loại tài liệu khác nhau, đại khái là do tôi không có ‘nhà’.

7.2.2016

Giao thừa vui vẻ, Dư Giảm.

Năm nay tôi vẫn một mình.

  Năm mới vui vẻ, Dư Giảm.

Sống hai mươi tám năm, mười sáu năm hiểu chuyện, năm nay là năm đầu tiên tôi cuối cùng cũng không muốn buông bỏ chính mình.

Bởi vì tôi đã gặp được em.

10.2.2016

  Dường như đã thay đổi rồi.

Trước đây rất thích yên tĩnh và cô đơn, nhưng bây giờ dường như một mình một người rất khó để sống sót.

12.2.2016

  Tôi vừa xuống máy bay, bây giờ tôi đang đứng chung một thành phố với em.

Mệt mỏi khi gặp em nhưng đồng thời cũng nhớ em.

13.2.2016

   Bất ngờ và sợ hãi luôn đi song hành cùng nhau.

14.2.2016

  Tôi đang ngồi đối diện với em ở KFC, nhìn em nói cười khéo léo với người phụ nữ khác. Đối phương mặc chiếc áo khoác màu đỏ yêu thích của em, càng tôn thêm khuôn mặt cũng hơi đỏ của em, người kia có lẽ là một người rất dịu dàng, em rất thích cô ấy.

  Sau đó tôi gọi vào điện thoại của em, hỏi có thể gặp em không, em cho rằng tôi vẫn còn ở thành phố A.

  Em cau mày nói: "Anh không ăn Tết sao?"

  Em đã cúp điện thoại của tôi.

  Tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy, không dám nhìn em nữa.

Tôi đang ăn một phần combo, một phần salad. Đối mặt với chén nĩa tôi rất muốn khóc. Người phục vụ không thể trả lời tại sao quả bí đỏ lại có màu vàng thay vì màu cam.

  Cuối cùng thì cũng có lý do để khóc rồi.

16.2.2016

  Bọn trẻ không thích mẫu giáo bao nhiêu, thì tôi cũng không thích bộ dạng hiện giờ của em bấy nhiêu. Tôi cũng rất hoài nghi những ký ức rung động đó đã biến đi đâu rồi, có lẽ là đã biến mất cùng với những lần sửa chữa và xây dựng lại hết lần này đến lần khác rồi.

20.2.2016

  Cũng không muốn che giấu, quạ trên đời đều là màu đen, em và tôi đều hiểu rõ.

21.2.2016

  Trước khi chuông báo thức vang lên, tôi vẫn còn em.

  Trong mộng em vẫn ấm áp như năm ngoái. Không phải là em thay đổi, mà là thế giới này đã nghiền nát em

  Tôi biết tất cả, nên tôi không trách em.

25.2.2016

  Tôi quay lại Thành phố A.

  Để cơ thể đập vào ghế sô pha, Dư Giảm, tôi cũng sẽ mệt mỏi.

27.2.2016

Tôi cái gì cũng đều biết cả, Dư Giảm.

  Nhưng trước khi em để lộ ra bản thân mình, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì cả.

  Thà đau khổ một mình vẫn tốt hơn làm em khó xử.

28.2.2016

  Gia đình em rất nghèo, bố mẹ em sống ở vùng quê Hắc Long Giang. Người trong công ty đều lén nói tôi cùng em ở bên nhau đơn giản là đang cứu người lâm nguy, xóa đói giảm nghèo. Thực ra là không có, em không bao giờ dễ dàng xin tôi một phân tiền nào, thậm chí khi kêu em chọn quà, em vẫn luôn rất khẩn trương, không biết phải làm thế nào mới tốt.

  Em nói rằng em rất biết ơn bố đã ủng hộ ước mơ của em, học chuyên ngành nghệ thuật rất tốn kém.

  Tôi rất ngưỡng mộ em, em có được tất cả những thứ tôi không có.