Hồi Tưởng

Chương 9



Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 1 năm 2016.

1.1.2016

  Tôi biết em không thể cùng tôi đón Tết, vì vậy tôi rất trân trọng những ngày đầu năm mới với em.

  Có lẽ em không biết rằng đây là lần đầu tiên tôi đếm ngược cái Tết có hai người trong hơn mười năm qua.

Thì ra nghe pháo hoa với người mình thích sẽ không thấy ồn ào.

2.1.2016

Năm giờ rưỡi sáng dậy đánh răng rửa mặt, giúp em thu dọn hành lý, làm bữa sáng rồi gọi em thức dậy. Em mơ màng nhìn tôi như thể đang hỏi có thể ngủ thêm năm phút không.

  Khi tôi rời đi lúc sáu rưỡi sáng, giao thông ở thành phố A đã tắc nghẽn, bất quá tôi cũng không cần phải đến công ty quá sớm.

  Thành phố này lúc nào cũng vội vã như vậy, không ai muốn dừng lại nhìn mặt nhau, thật may là ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy em.

3.1.2016

  Để thư ký lái xe đưa em đến nhà ga. Tôi không có việc gì quan trọng, chỉ là không muốn nhìn bóng lưng em rời đi.

6.1.2016

  Hôm nay, tôi có một giấc mơ, mơ thấy tuổi thơ đáng thương của tôi, mơ thấy khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của mọi người trong vụ tai nạn xe.

  Còn có tiếng tôi khóc, nhưng kể từ ngày đó tôi rất ít khi khóc nữa.

  Cho đến trước khi tôi mười tám tuổi, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao tôi trở về nhà sau khi tan học nhưng không bao giờ gặp lại bố mẹ tôi.

Không những không hiểu, thậm chí còn có chút trách cứ.

  Lúc mười mấy tuổi tôi tôn sùng nhất chính là bố tôi, bố tôi tồn tại giống như bầu trời của nhà họ Lạc. Bất kể miêu tả như thế nào đi chăng nữa thì người khác cũng sẽ không hiểu được cảm giác từ trên trời rơi xuống là như thế nào.

  Ngày hôm qua người làm trong nhà vẫn gọi tôi là thiếu gia, qua một đêm liền trở thành chủ nhân. Áp lực lũ lượt ập đến, nhưng may mắn thay, các chú bác của tôi đã tận tâm tận lực bồi dưỡng tôi để nối nghiệp bố, cho tới bây giờ tôi luôn rất biết ơn.

7.1.2016

  Trải qua một ngày mệt mỏi, trên giường không có em, tôi không yên ổn.

9.1.2016

  Cùng Lâm Hòa Trình đến quán bar uống rượu, đây là chuyện chỉ có khi em không ở đây mới có thể làm. Nhắc mới nhớ, tôi và Lâm Hòa Trình là bạn bè đã nhiều năm, không cần nghĩ đến tâm tư của cậu ấy đối với tôi, cậu ấy quả thực là một người rất giỏi lắng nghe.

  Đôi khi tôi không dám nói chuyện với cậu ấy quá nhiều, người học tâm lý học luôn có cách nhìn thấu người khác trong nháy mắt.

  Tôi không thích bị nhìn thấu, nhưng Lâm Hòa Trình nhấp một ngụm rượu, cười nói rằng cậu ấy không thể hiểu được tôi.

10.1.2016

  Hôm nay nghỉ ngơi. Tôi đã thử nướng một chiếc bánh kem ở nhà nhưng bị phỏng tay.

  Dùng nước lạnh rất lâu, lâu đến nỗi cái bánh kem bị nướng đến cháy luôn. Dù sao cũng không ai ăn, cháy thì cháy đi.

11.1.2016

  Gần đây đang rất bận rộn. Có thể vì liên quan đến thời điểm cuối năm, các loại sổ sách cần phải kiểm tra giám sát. Xem hết một ngày đến hoa mắt chóng mặt. Tôi chuẩn bị vào lễ tình nhân sẽ về thăm quê em trong vài ngày, cho em bất ngờ, nửa tháng còn lại tôi phải nghiêm túc làm việc, sắp một kỳ nghỉ trước.

14.1.2016

  Đợi tôi.

17.1.2016

  Quá mệt mỏi, hình như tôi có chút cảm lạnh, em ở phương Bắc bên kia so với thành phố A càng lạnh hơn đúng không.

  Tôi muốn gọi điện bảo em mặc thêm vài bộ quần áo nữa, nhưng thấy góc dưới bên phải máy tính đã hiển thị hơn 3 giờ rồi, không nhẫn tâm làm phiền giấc ngủ của em. Tôi cũng đi ngủ đây, ngủ ngon, Dư Giảm.

 

18.1.2016

  Em sao lại không nhớ tôi.

 

19.1.2016

Mỗi lần công tác đều không có tâm trạng.

Rất bực mình khi phải ngồi máy bay vào ban ngày, lãng phí cả nửa ngày làm việc, lúc trời tối càng tức giận hơn, bộ dạng một mình cô đơn ở phòng chờ máy bay lật sách thật thê thảm.

23.1.2016

  Tối nay đang cùng khách hàng dùng bữa ở một nhà hàng rất có danh tiếng, đáng tiếc gặp vài người bạn của bố tôi đến không đúng lúc phá hỏng bầu không khí. Mỗi lần gặp tôi đều đem tôi và bố ra so sánh, nói toàn lời nịnh hót.

  Không có gì đáng so sánh cả, tất cả những gì tôi có là do bố tôi cho.

26.1.2016

  Cuối cùng cũng đã quay trở lại, hít thở thật sâu khói bụi của thành phố A mới an tâm được.

28.1.2016

Công việc quá nhiều, đã một ngày rồi tôi không mở miệng nói chuyện.

30.1.2016

  Về nhà ngủ.

31.1.2016

  Nếu tôi nói đi tìm em, em chắc chắn sẽ không cho phép.