Hồi Tưởng

Chương 5



Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 8 năm 2015.

1.9.2015

  Bắt được đầu tháng 9.

(ý nói là tới đầu tháng 9 thôi.)

5.9.2015

  Gặp được em là bất ngờ đẹp đẽ nhất.

  

7.9.2015

  Khi cùng em nằm cạnh nhau, khi cùng em hôn.

Cảm thấy tốt đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

 

9.9.2015

  Em mua một cặp nhẫn đuôi* và đưa cho tôi một trong số chúng. Tôi nói rằng đàn ông mang cái này có phải quá ẻo lả không, em lắc đầu không đồng ý và làm theo ý mình mang lên.

  Một thời gian sau không biết em lại lấy đâu ra một sợi dây chuyền bạc. Em xỏ chiếc nhẫn đuôi của tôi vào và đeo lên cổ tôi, nói: "Anh xem, như vậy bình thường sẽ không nhìn thấy được."

  Đột nhiên rất muốn ôm em, Dư Giảm.

(*nhẫn đuôi hình như là nhẫn chủ yếu dành cho phái nữ)

10.9.2015

Tôi đến bệnh viện của Lâm Hòa Trình để khám sức khỏe, cậu ấy sau khi nghe tin tôi và Dư Giảm ở bên nhau trái lại vẻ mặt đều là an tâm.

  Lâm Hòa Trình lý trí lại thông minh, tôi luôn hy vọng trở thành người như cậu ấy.

  Từ thời trung học tôi đã bắt đầu có mối quan hệ rất tốt với Lâm Hòa Trình, chuyện cậu ấy thích tôi cũng chưa từng giấu giếm. Cậu ấy thích một cách thẳng thắn, nhưng tôi cũng đã từ chối một cách nghiêm túc. Tôi từng hỏi vì sao làm dân khoa học lại chọn chuyên ngành tâm lý học, cậu ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói: "Để hiểu cậu."

  Bây giờ cậu ấy cũng được như ý nguyện hiểu rõ tôi, rõ như lòng bàn tay, nhưng tôi lại không thể kiểm soát được tình yêu với Dư Giảm.

  Tôi luôn cố chấp cho rằng sự ép buộc hay tranh giành trong tình yêu chẳng có ích lợi gì. Cái gì là của bạn sẽ là của bạn, ngược lại không phải là của bạn, cả đời cũng không thể có được.

14.9.2015

   Em đến bên cạnh tôi đi, hãy trở thành toàn bộ thế giới của tôi.

19.9.2015

  Chạng vạng sau khi tan làm tôi lái xe về nhà. Thành phố A luôn bị tắc nghẽn vào thời điểm này. Di chuyển xe từng chút một, chầm chậm lái xe trên đường về nhà. Chiếc xe bên cạnh mở cửa sổ ra, chủ nhân chiếc xe lấy điện thoại di động chụp một bức ảnh bầu trời. Tôi hạ cửa sổ xe xuống thuận tiện đưa mắt nhìn về hướng ấy.

  Những tầng mây cuồn cuộn, như một biển lửa.

  Tôi chậm rãi gọi vào số của em, 'bíp' điện thoại nối máy,

  "Dư Giảm, bây giờ hãy nhìn lên bầu trời đi."

  Em im lặng một phút rồi nói:

"Thật đỏ, rất đẹp."

Lương thần mỹ cảnh, tôi đều nghĩ đến em. Cũng hy vọng năm sau vào thời điểm này vẫn có thể cùng em ở bên nhau.

 

20.9.2015

  Tôi biết rồi, cái gì thế?

 

  

21.9.2015

Vào lúc 2 giờ sáng em bất ngờ bật dậy khỏi giường, tôi bị hành động của em đánh thức. Hỏi em làm sao vậy, em không đáp, chỉ mở cửa bước vào thư phòng dựng bảng vẽ bằng gỗ lên.

  Tôi theo sau lặng lẽ tựa vào khung cửa, nhìn cây bút nhảy múa trên bảng vẽ.

  Em thậm chí còn không bật đèn, chỉ dùng ánh trăng hắt qua cửa sổ để vẽ tranh. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào cả, nhưng em vẫn vẽ như mê như say.

  Thấy em mãi không chịu dừng lại, tôi đành nhẹ nhàng khoác áo lên vai em.

  Em lại vẽ cây cầu đá đó, tâm trạng em lúc này đây là..

  ---

  Tốt hay là xấu.

23.9.2015

  Em nói tôi sống không đủ tự do.

  Nhưng trên thực tế, em bị ràng buộc nhiều hơn em nghĩ, tôi không nhẫn tâm bác bỏ em.

  

24.9.2015

  Tháng này công việc vô cùng nặng nề, cùng ở dưới một mái hiên nhưng lại rất khó nói với nhau được một câu.

  Đến tối về nhẹ nhàng bước vào nhà, em đã ngủ trên sofa, ôm em lên trở về phòng ngủ cũng không tỉnh lại, đương nhiên, tôi cũng không cố ý muốn đánh thức em. Sáng sớm khi ra cửa tôi đã làm cho em bữa sáng, nhưng đợi đến khi đồ ăn đã nguội dần có lẽ em vẫn còn chưa tỉnh.

  

25.9.2015

   Hiếm khi trộm được chút thời gian rảnh trong lúc bận rộn đưa em đi ăn đồ Tây, nhưng đồng nghiệp trong công ty lại xuất hiện không đúng lúc. Từ lâu em đã nói với tôi không được tiết lộ mối quan hệ của chúng ta trước mặt người ngoài, nhưng khi nghe em đích thân giới thiệu bản thân là bạn thôi tôi vẫn thấy rất buồn.

  Hóa ra chúng ta là bạn của nhau.

  

27.9.2015

  Thật ra, sự tồn tại của tôi không có gì đáng nói đối với thế giới này, nhưng vẫn cứ cảm thấy tất cả gánh nặng đều dồn lên vai.

  Một ngày thở không ra hơi lẳng lặng mà đến.

28.9.2015

  Yêu em là việc khó nhất.

29.9.2015

  Em thích ăn kiwi, thích vị chua chua ngọt ngọt. Cho tới hôm nay tôi vẫn không biết mình bị dị ứng với nó.

  Buổi chiều em bật TV, ngồi xếp bằng trên ghế sofa để khoét kiwi ăn bằng một chiếc thìa nhỏ, những gì tôi nhìn thấy khi đi làm về là một bàn vỏ kiwi và em đang liếm thìa.

  Tôi đỡ trán và đi về phía em, nhẹ giọng trách em vì ăn quá nhiều trái cây sẽ không ăn được cơm tối nữa. Nhưng em nói muốn ăn liền ăn đến no, vừa nói vừa cắt một quả cho tôi.

  Tôi cũng thích kiwi. Im lặng cầm lấy, sau khi ăn xong hai người đi vào thư phòng giải quyết công việc còn lại. Làm việc được nửa chừng thì cổ họng tôi bắt đầu ngứa, tôi cũng không quan tâm vì chỉ nghĩ đó là viêm amidan.

  Sau khi tài liệu được duyệt, tôi bước ra khỏi thư phòng, em nhìn tôi và hỏi tại sao mặt tôi lại đỏ như vậy, tôi nhận ra tôi bị dị ứng rồi.

  Quá trình phát bệnh diễn ra rất chậm, đến tối mới bắt đầu cảm thấy tức ngực, tôi ôm lấy em nằm trên giường. Em hết lần này đến lần khác xoa cằm tôi xin lỗi, nhưng tôi chỉ cười nhẹ hai tiếng mà không nói gì.

  Đột nhiên cảm thấy rằng em giống như quả kiwi đối với tôi. Bên nhau không hẳn là hoà hợp nhưng tôi lại thích em.

 

30.9.2015

  Tháng này hơi mệt, may là đầu tháng 10 có một kỳ nghỉ dài. Em và tôi có thể thư giãn.