Hồi Tưởng

Chương 6



Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 10 năm 2015.

1.10.2015 

Quốc khánh vui vẻ, cuối cùng tôi cũng được nghỉ dài ngày để đưa em đi chơi, tôi muốn dẫn em đi Giang Nam xem cây cầu đá em yêu thích, nhưng em lại kéo lấy tôi nói rằng không dễ mới có ngày nghỉ hay là ở nhà nghỉ ngơi đi.

Cuối cùng chúng ta mỗi người nhường một bước, bốn ngày đầu đi du lịch, ba ngày sau nghỉ ngơi.

2.10.2015

  Tôi luôn nghĩ vì em mà sẽ chọn đi đến phía nam, nhưng không ngờ em lại đưa tôi đến Cáp Nhĩ Tân. Tôi sững sờ nhìn em hăng hái lên mạng tra cứu mấy cuốn sách hướng dẫn du lịch đầy màu sắc. Băng thành quả thực không phải là một cái tên giả, rõ ràng đang là đầu thu, gió lạnh ở Cáp Nhĩ Tân đã lấy đi gần hết nhiệt độ, hai chúng ta rụt cổ lại, im lặng nhìn nhau rồi cười khẽ.

  “Có lạnh không?”

“Lạnh quá.”

“Đi mua quần áo dày hơn thôi.”

“Ừ! Đi thôi!”

  Tôi hy vọng em có thể vui vẻ.

 

3.10.2015

  Chúng tôi đi bộ từ nhà thờ Công giáo Cáp Nhĩ Tân đến khu thương mại Thu Lâm, ban ngày ngắm nhìn phong cách kiến ​​trúc. Đi mua sắm các cửa hàng dịch vụ tư nhân dọc theo đường phố. Buổi tối, ánh đèn đường soi rõ gương mặt em cùng cánh cổng lớn màu cam ở góc phố, cùng em đi trên con đường Gogol thẳng tắp, mong rằng cuộc đời sẽ dừng lại ở giây phút này.

  Nếu như trời có tuyết thì hay biết mấy.

  Bữa tối sẽ đưa em đến ăn các món phương Tây chính thống của Nga tại Nhà hàng Hoa X trên trung tâm phố. Nhưng em không thể ngồi yên, ăn xong vội vàng kéo tôi tiếp tục đi đi ngừng ngừng.

  Trở lại khách sạn, em nhìn vào ảnh trên máy ảnh và nói với tôi rằng em thích ở đây.

  Lúc ấy, tôi nghĩ đưa em đi chơi thay vì ở nhà là chính xác.

4.10.2015

  Em đã đứng bên ngoài nhà thờ Sofia, em nói rằng những nơi linh thiêng nên dùng đôi mắt, bộ não và trái tim để ghi nhớ. Xung quanh là đôi chim bồ câu trắng, thật lãng mạn và tao nhã, nhưng lúc này tôi chỉ nghĩ rằng đôi mắt của em mới là mê hoặc nhất.

  Nhà em ở gần thành phố Mẫu Đơn Giang của tỉnh Hắc Long Giang. Tôi hỏi em có muốn quay lại xem không, em nhìn tôi chằm chằm và nói:

  "Không, không đi... đi rồi không đi được nữa."

6.10.2015  

Khi trở về thành phố A, em nằm trên ghế sofa trong thư phòng vẽ tranh, còn tôi giải quyết một số công việc trên bàn. Em đặt cọ vẽ xuống, bước đến ôm tôi và nói: “Công việc có thể xử lý sau." Tôi hôn nhẹ vào lòng bàn tay em rồi lắc đầu. Sau khi mấy thư ký về quê thì triệt để không hỏi chuyện công ty. Rốt cuộc cũng là do kỳ nghỉ dài hạn nên tôi không đành lòng bắt ép cấp dưới của mình. Suy cho cùng thì do tôi cũng không có thân thích gì để thăm hỏi.

  Nhưng em đã đóng laptop của tôi lại, nói: “Anh có chuyện quan trọng, bồi em vẽ.”

  Được rồi, đều nghe em.

9.10.2015

  Nghỉ lễ Quốc Khánh quay lại công ty, bất ngờ là công việc tưởng chồng chất lại không nhiều. Đã quá quen với những bộ vest đen, trắng, xám, bỗng nhiên mặc áo phông giản dị thì có hơi không quen. Em nói rằng trông tôi trẻ hơn rất nhiều, tôi còn vờ tranh cãi với em rằng bản thân tôi vốn rất trẻ mà. Tôi đã hai mươi tám.

  Nói đến đây, tôi chợt nhớ rằng ngày sinh nhật của em đang đến gần.

10.10.2015

  Thì thầm với tôi, ở đầu bàn bên kia truyền đạt qua ánh mắt.

11.10.2015

Không biết tặng em quà gì, lại không thể trực tiếp hỏi em. 

13.10.2015

  Mẹ của Dư Giảm đã gọi điện đến, nói chuyện gần một tiếng đồng hồ mới cúp máy. Tôi hỏi em tại sao nghe điện thoại lâu như vậy. Em nói rằng mẹ em đã tìm một cô gái ở quê muốn cho em xem mắt. Tôi sững người trong hai giây rồi cười nhẹ, nói: “Dì vội quá rồi, em mới bao lớn.”

  Em mở to mắt nhìn tôi, tôi lặng lẽ đút bàn tay đang run rẩy vào túi.

  Tôi hỏi em trả lời thế nào nhỉ, em nói:

Em đáp ứng rồi.

  Bầu không khí giảm xuống nhanh chóng.

  

14.10.2015

  Là tôi ngụy trang quá tốt, hay em thực sự không hiểu? Em chưa bao giờ thú nhận với người thân, bạn bè rằng em đang có mối quan hệ với tôi, dù tôi nói rằng tôi không ép em, không để ý, nhưng em như vậy bảo tôi làm sao không buồn đây. Em đi xem mắt, sau đó thì sao? Song phương nhân phẩm tốt điều kiện thích hợp liền có thể an bài chuyện hôn sự phải không?

  Bất an.

 

16.10.2015

  Mặc dù gần đây có rất nhiều chuyện phiền lòng, tôi vẫn nghiêm túc cẩn thận lựa chọn quà tặng sinh nhật cho em.

  Đó là bộ cọ vẽ mà em hằng mong muốn. Tôi không quá hiểu lắm về tính đàn hồi và các loại bút mà em đã đề cập, nhưng tôi luôn nhớ những nhãn hiệu đó. Em chắc chắn sẽ gọi tôi là kẻ hoang phí, sẽ mất một thời gian dài để khuyên em chấp nhận nó. Giá chưa bằng 1/10 đồng hồ của tôi, em ngốc quá, muốn thì cứ nói. Nói ra không tốt sao. 

 Nếu em không nói, làm sao tôi biết được.

17.10.2015

 Em đang vẽ cây cầu đá trong thư phòng, tan làm tôi đẩy cửa tiến vào, từ phía sau ôm lấy em. Tôi hỏi em có yêu tôi hay không, em cúi đầu nói thầm 'yêu'. Tôi hỏi em còn muốn rời đi không, nhưng em không có trả lời. Vòng tay ôm lấy em sững lại trong một giây, tôi lùi nửa bước, một bước.

  Tôi đưa mắt nhìn giá sách, tôi lấy cuốn sách ảnh của em xuống. Em đứng lên, muốn lấy lại nó.

  Tôi chỉ vào bức tranh mà em đã vẽ tôi ở góc phố hồi tháng năm, chất vấn em còn muốn đi không. Em dừng bàn tay muốn giật sách lại. Vẫn không nói gì, tôi xé bức tranh, bức tranh chứng minh cuộc gặp gỡ của chúng ta.

  Em phát điên cướp lại những mảnh nhỏ của bức tranh, ở trước mặt tôi nước mắt chực trào.

  Thấy em khóc, tôi biết mình đã sai rồi, nhưng tôi vẫn lặng lẽ dựa lên khung cửa nhìn em nhanh chóng thu thập mấy bộ quần áo, cầm bảng vẽ và hộp tranh, rồi mở cửa.

  Tôi quay lưng lại với em nói, "Đi thêm một bước nữa, Dư Giảm, chúng ta liền kết thúc...”

  Bàn tay của em trên tay nắm cửa dừng lại trong nửa phút, sau đó

  ---- Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa.

18.10.2015

  Tôi không nên như vậy.

20.10.2015

Chúc mừng sinh nhật.

 

21.10.2015

  Tôi thực sự xin lỗi, đáng lý những chiếc cọ vẽ đó nên tặng cho em lại bị ném ra ngoài cửa sổ. Tôi đã làm sai sao? Là em sai trước mà...

  

22.10.2015

Không cần loại tâm trạng đó, không muốn nghe những lời nói dối thiện ý đó.

23.10.2015

  Nhớ em phát điên, công việc nhiều lần mắc sai lầm. Dứt khoát tan làm sớm chút hẹn Lâm Hòa Trình đi uống rượu, Lâm Hòa Trình nói rằng chúng ta đều có lỗi.

  

25.10.2015

Tôi đi ngang qua phòng tranh của em mới biết em sống ở đây, nhất định là rất lạnh, em căn bản không mang thêm mấy bộ quần áo dày dặn, gần đây nhiệt độ bắt đầu giảm. Em gửi cho tôi một tin nhắn đi một dấu chấm tròn cũng được, tôi không giận nữa.

30.10.2015

  Không có em, tôi không biết phải sống thế nào.

31.10.2015

  Tôi cái gì cũng không muốn để ý nữa, tôi chỉ muốn có em, dù chỉ một lúc thôi...