Hồi Tưởng

Chương 7



1.11.2015

  Tôi không tính sai thời gian, tôi chỉ biết em rất lâu rồi không để ý đến tôi.

2.11.2015

Phải để tôi một mình ở nhà trong thời tiết lạnh như vậy? Dư Giảm, em thật nhẫn tâm.

  

4.11.2015

  Giận bản thân tại sao lại lo lắng cho tình trạng của em, lần này là lỗi của em. Tôi không nên xé tranh của em, nhưng em cũng không nên đối xử với tôi như vậy.

  

6.11.2015

  Em thực sự muốn kết hôn... cũng không phải không cho, nhưng em phải cho tôi biết, không thể giấu tôi, đến lúc đó tôi sẽ buông tay để em đi. Em sợ cái gì? Bên cạnh tôi không phải đầm rồng hang hổ đương nhiên em có quyền lựa chọn ở hay đi.

7.11.2015

  Khi tôi còn nhỏ, tôi cảm thấy mình là đứa trẻ ưu tú nhất trên thế gian, và cũng là người đặc thù nhất. Tôi lúc đó tự tin, kiêu ngạo, không cho phép bản thân dựa dẫm, tin tưởng bất kỳ ai.

  Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu hiểu rằng mình chỉ là một người bình thường giữa hàng ngàn vạn người, không khác gì những kẻ đang bay trên không hay đang đi dưới đường. Con kiến ​​nào cũng có mắt và mũi, huống chi người với người.

  Tôi hiện tại, chỉ là người bình thường, vẫn sẽ không chịu nổi đả kích.

11.11.2015

  Thật lòng tôi hy vọng em là người thương cuối cùng của tôi.

 

12.11.2015

  Biết rằng em đang sống trong phòng tranh, nhưng không có thời gian, không có lý do và cũng không có dũng khí để tìm em. Thực ra, em mỉm cười với tôi một cái, tôi đã không còn giận nữa rồi.

13.11.2015

  Có lẽ em biết điều gì rồi? tôi thấy em muốn mở miệng nói gì đó.

  Nhìn chằm chằm vào mắt em cười, tôi đã nói thầm tôi yêu em, yêu em, yêu em hết lần này đến lần khác. Lâm Hòa Trình nói rằng tôi không nên đặt kỳ vọng vào em, nhưng tôi vẫn kí thác hy vọng của cả thế giới lên người em, tôi tin tưởng em, cũng có chút tàn nhẫn. Nhưng tôi đã không còn tìm được người thứ hai để yêu thương rồi.

17.11.2015

Hai lần gọi tên em, lại liên tục gọi tên em lần thứ ba, Dư Giảm là hai từ đẹp nhất trên thế gian này. Tôi cảm thấy rằng niềm tự hào của tôi đã gây nên tội lỗi. Bởi vì tôi chưa từng thử hiểu em, là tôi điên cuồng theo đuổi em quá chặt.

18.11.2015

  Tình yêu dành cho em đã trở nên cố chấp bướng bỉnh, hóa thành chỗ dựa duy nhất chống đỡ cuộc sống của tôi.

  

19.11.2015

  Em không có ở đây, cũng không ai có khả năng khắc sâu trong ký ức của tôi nữa. Chỉ như vậy, em mới có thể biết những gì tôi nghĩ và biết những gì tôi biết.

  Khi tôi và em ở bên nhau trái tim tôi mới có thể đập mãi không ngừng.

20.11.2015

  Bởi vì phát sốt nên tôi có thể nghỉ ngơi, mới phát hiện thì ra lúc bị bệnh chỉ có một mình ở trong nhà là chuyện rất thê lương. Mở lại lịch sử liên hệ gọi vào số Lâm Hòa Trình, buổi chiều khi cậu ấy vội vội vàng vàng thoát thân khỏi bệnh viện đến, tôi đang bọc chăn ở trên sofa xem TV. Cậu ấy tắt TV, rót cho mình một cốc nước, hướng tôi cười nhạo: “Dư Giảm người đâu rồi?”

  Em đâu rồi?

  Tôi không biết.

22.11.2015

Vô tri vô giác sốt đến 2 ngày, nhiệt độ vẫn luôn ở mức cao. Tôi cố chống đỡ nhất quyết không đi bệnh viện, trong cơn ác mộng sáng sớm gọi vào số điện thoại của em, nghe thấy âm thanh nửa tỉnh nửa mê của em, chốc lát thanh tỉnh ngay lập tức gác máy.

  Em coi như tôi gọi lộn số đi.

23.11.2015

  Em đang ở đây, lấy khăn lạnh chườm lên đầu tôi, dùng âm thanh dịu dàng nhẹ giọng hỏi tôi có thèm ăn gì không, cho đến khi cháo nóng lấp đầy cổ họng tôi mới nhận ra đây không phải là một giấc mơ. Em im lặng nhìn tôi ăn hết một bát cháo nhỏ, không nói lời nào, nhưng trong mắt em đều là vẻ trách cứ. . ngôn tình sủng

  Tôi muốn giải thích nhưng không biết mở miệng ra sao, chỉ biết chống đỡ cơ thể nặng nề ôm lấy em, gục đầu trên vai em. Tôi không khóc, chỉ là có chút nản lòng.

  Tại sao bây giờ em mới đến. Tôi đợi em rất lâu rồi.

  

24.11.2015

  Tôi tốt hơn chút rồi, nhưng em nói rằng em còn muốn quay về. Tôi không có gì để nói cũng không dám giữ em lại.

27.11.2015

  Đỗ xe bên ngoài phòng tranh của em, nhìn em từ kính thủy tinh. Em gầy đi một chút, đang dạy bọn trẻ vẽ gì đó.

29.11.2015

  Tôi gọi điện hỏi em vì sao em lại thích vẽ cây cầu đá đó, em nói rằng nó có thể giúp em tạm thời quên đi mọi muộn phiền.

  

30.11.2015

  Mặc dù em ngốc nghếch còn hay chọc tức tôi, nhưng tôi vẫn muốn em.

  Tôi đang tỏ ra yếu kém, tôi mong em trở lại.