Hồi Ức Đại Bàng

Chương 39: Ai Mới Là Người Sai?



"Nào, Junkyu, cháu vẫn dùng thuốc đều đặn chứ?"

Junkyu ở trong bộ đồ bệnh nhân mới toanh, ngồi trong phòng khám, được chính tay Viện trưởng Choi đo nhịp tim và huyết áp, đủ để biết bệnh nhân này không giống bệnh nhân bình thường của bệnh viện.

"Dạ, vẫn chăm chỉ ạ."

"Tốt, còn chuyện tình cảm thì thế nào rồi? Có chuyển biến gì mới không?"

Junkyu khó khăn nặn ra một nụ cười. Việc của bác sĩ là như vậy, phải liên tục bắt chuyện với bệnh nhân để họ quên đi cơn đau sắp truyền đến. Như lúc này đây, Junkyu bị bác sĩ đâm cây kim dài vào tay, nhưng đầu óc vì mải suy nghĩ mà chẳng thấy đau một tẹo nào.

"Dạ, cũng như cũ thôi ạ."

Bác sĩ Choi cười cười, từ từ đứng dậy, đưa cho Junkyu một chiếc bịt mắt. "Y tá sẽ vào đây làm vài kiểm tra, cháu chợp mắt một tí xíu đi."

Junkyu dạ một tiếng nhỏ xíu rồi đeo bịt mắt lên, hai bên tai nghe văng vẳng tiếng bước chân của bác sĩ ra khỏi phòng, rồi là tiếng cửa đóng lại rất khẽ. Theo chỉ thị của bác sĩ, Junkyu cứ vậy mà từ từ nhắm mắt lại, để hình ảnh trước mặt chìm dần thành một màu tối đen. Bên ngoài bỗng có người đẩy cửa bước vào, dừng lại ở giữa cửa một lúc lâu, nhưng Junkyu cũng không hề nghe thấy gì cả.

Đứng ở cửa nhìn ngắm căn phòng đến khi chán, người đó mới từ từ bước lại gần, ngồi vào ghế mà bác sĩ Choi vừa bỏ đi, sau đó nhìn chòng chọc vào Junkyu đang nằm ngủ bên cạnh.

Không biết suy nghĩ điều gì, người đó lại thở dài một hơi, với tay tới cầm lấy tay của Junkyu, vuốt ve nó nhẹ nhàng.

Junkyu đang mơ màng cũng bị hành động này làm cho tỉnh giấc, định rút tay lại, nhưng lại càng bị người đó nắm vào chặt hơn. Cậu định đưa tay kéo chiếc bịt mắt lên, nhưng cũng bị người kia đứng dậy mà đưa tay ra cản.

Thế là Junkyu nằm bất động, phát ra hơi thở nặng nề mà chờ đợi. Người bên cạnh cũng khó khăn hô hấp không kém, một lúc sau mới bằng giọng trầm đục mà nói:

"Anh Kim Junkyu, Viện trưởng thông báo với anh rằng chúng ta không thể làm cuộc phẫu thuật được nữa."

Junkyu mím nhẹ môi, cố gắng căng tai ra để nghe cho được một chút âm thanh quen thuộc trong giọng nói vừa rồi. Jihoon là đứa hay thích giả vờ làm người khác, lại còn bắt chước rất tài tình. Trong không gian phòng bệnh lại được khử mùi tối đa, vậy nên nếu Jihoon muốn, thì chắc chắn sẽ không ai có thể nhận ra giọng nói của anh được.

Nhưng Junkyu là ai cơ chứ? Kim Junkyu đâu có phải người bình thường?

"Tại sao không làm được?"

Người kia lại cất lời, "Phẫu thuật nhiều rủi ro lắm, có thể dẫn đến mất mạng. Chuyện này cũng là vì tốt cho cậu thôi."

Junkyu cười khổ. "Thật không biết là tốt cho tôi, hay tốt cho Giám đốc họ Park nữa."

Jihoon nhận ra mình có muốn giấu cũng không được, đành nhẹ nhàng thả lỏng cánh tay mình ra, trả lại đôi bàn tay của Junkyu, để cậu thích làm gì thì làm. Nhưng Junkyu có lại đôi tay rảnh rỗi rồi thì lại như không muốn dùng, để mặc nó lên giường bệnh, bịt mắt cũng không thèm gỡ ra.

"Chuyện này thật sự rất nguy hiểm, Junkyu."

"Bác sĩ đã bảo không nguy hiểm rồi, tôi không hiểu anh muốn nói nguy hiểm là nguy hiểm chỗ nào luôn?"

Jihoon nghe vậy thì hơi gấp gáp, nói một tràn. "Việc gì mà tác động đến cơ thể nguyên sinh mà chẳng nguy hiểm? Kể cả em có phẫu thuật thành công, thì vẫn phải uống thuốc cả đời, đau đớn cả đời luôn đấy, lúc đó em có chịu nổi không?"

Junkyu lại mím chặt môi. Biết là chuyện Jihoon nói là đúng, nhưng nghe anh nói ra thế này vẫn khiến cậu bực mình. Junkyu có bản năng thích chống đối, đặc biệt là thích chống đối Jihoon. Nên là dù anh có nói đúng, thì nhất định cậu cũng không chịu.

"Kể cả thế, cũng là tôi đau chứ anh có đau đâu? Sao anh cứ quan tâm chuyện bao đồng như vậy làm gì?"

Jihoon nghe vậy thì không nhịn nổi nữa, đưa tay kéo chiếc bịt mặt của Junkyu xuống tới cổ, sau đó áp hai bàn tay lớn lên hai bầu má cậu, kéo nó lại gần mình, hơi chút khó chịu mà gằn giọng. "Chuyện này đối với anh hoàn toàn không phải chuyện bao đồng. Chừng nào em mới chịu hiểu, hả?"

Junkyu bực bội gỡ bàn tay Jihoon ra khỏi mặt mình, khó chịu đáp "Hiểu cái gì? Rốt cuộc là anh muốn tôi hiểu cái gì?"

"Cái gì nữa? Hiểu chuyện đó chứ chuyện gì?"

"Chuyện đó? Cái đó? Rốt cuộc là gì? Nói chuyện như đấm vào lỗ tai tôi đấy à?"

"Là anh yêu em đó. Có hiểu không hả?"

Jihoon nghiến răng, nheo mắt lại, trên hai má và mang tai phủ lên ánh hồng nhàn nhạt, kéo cả mặt Junkyu lại gần mà mạnh bạo hôn một cái vào đầu môi. Junkyu bị hôn bất ngờ thì phản ứng còn dữ dội hơn lúc trước, kéo đầu về sau rồi lại đẩy thật nhanh về phía trước, thành công đập thẳng trán mình vào trán của Giám đốc Park.

Jihoon loạng choạng lùi lại sau vài bước, đưa tay lên sờ lại trán mình, rồi lại nhìn xuống trán đang dần đỏ lên của Junkyu, xót xa bước lại thổi thổi vài cái, miệng không tự chủ được mà mắng mấy câu "Sao lại tự làm đau mình như vậy? Hả?"

Junkyu không có ý muốn nhượng bộ một chút nào, hất đầu xuống không cho Jihoon chạm vào mình. Jihoon thấy vậy thì mới khó chịu gào lên.

"Sao lại đối xử với anh như thế này?"

Junkyu cũng hét lên đáp trả, "Tự dưng anh tự tiện bước vào đây, tự tiện bảo tôi không được phẫu thuật, tự tiện hôn tôi như vậy? Muốn tôi phải hành xử như thế nào thì mới đúng mực đây?"

Jihoon tự mình đập ngực mình, âm thanh phát ra cũng không dịu dàng đi chút nào. "Được. Đúng. Là anh sai. Anh tự ý yêu em. Tự nghĩ rằng em cũng yêu mình, nên mới làm ra đống chuyện này."

Junkyu cũng gằn lại bằng đôi mắt đỏ ửng. "Chứ sao nữa? Anh không sai chẳng nhẽ lại là tôi sai?"

"Đúng. Em không sai chỗ nào cả. Từ đầu đến cuối đều là anh sai."

Hai người càng nói càng chẳng đâu vào đâu, Jihoon liên tục gào mồm bảo mình sai rồi, còn Junkyu thì cứ trừng mắt hình viên đạn, đồng ý với lời Jihoon nói từ đầu đến cuối. Ít ra thì lần này bọn họ cũng cùng một quan điểm, dẫu kết quả vẫn là không ai chịu nhường ai.

"Đã sai rồi còn không biết đường rời đi?"

"Được, vậy anh đi đi đây, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em nữa, không làm phiền đến cuộc sống của em nữa."

Junkyu chỉ ra hướng cửa, nhăn nhó bảo, "Đúng rồi đó, biến đi cho khuất mắt tôi."

Jihoon hét aaaa lên một tràn dài rồi đẩy cửa bước ra ngoài phòng bệnh. Junkyu nhìn theo cảnh này mà lòng cũng khó chịu không thôi. Rõ là còn đang định chia tay trong êm đẹp, thế mà bây giờ Jihoon lại xuất hiện thế này, làm hỏng cả một ngày vui.

Jihoon bước ra hành lang bệnh viện thì đụng phải Viện trưởng Choi. Sau khi nghe Viện trưởng dặn dò mấy chuyện, rồi nói đôi ba câu nhờ vả Viện trưởng, thì anh mới thoát khỏi bệnh viện hẳn. Vừa ngồi lên xe của tài xế So, Jihoon đã bực bội nói: "Biết chỗ nào phù hợp để phát tiết không?"

-

Junkyu đã làm biết bao nhiêu việc vì Jihoon cơ chứ? Đã làm nhiều như vậy rồi, thì đáng lẽ anh nên trưởng thành thật tốt mới phải. Thế mà cái tên Giám đốc này chẳng chịu lớn một chút nào, lần nào gặp Junkyu cũng cư xử như trẻ con lên ba, khiến Junkyu vừa bực mình, vừa cắn rứt.

Lúc Junkyu rời khỏi bệnh viện, ở bên ngoài lề đường có một chiếc Maybach đen tuyền đậu sẵn, vừa thấy Junkyu bước ra, nó đã vội huýt còi một cái, làm cậu giật mình mà quay đầu lại nhìn. Chỉ vài giây sau, cửa kính của hàng ghế sau chiếc xe từ từ hạ xuống, Junkyu ngó qua đã thấy một khuôn mặt quen thuộc đang ló đầu ra nhìn mình, vẫy vẫy tay với Junkyu.

Thế là Junkyu đành mang theo nghi hoặc mà bước lại gần chiếc xe, cúi người xuống nhìn vào khuôn mặt người bên trong. Người đó cũng cười lịch sự mà mở lời: "Anh Junkyu, hôm nay anh có rảnh không?"

Junkyu ngẩn ngơ vài giây, sau đó mới nhát gừng gật đầu một cái. Người kia thấy vậy thì cong nhẹ khoé môi, đôi mắt sáng bừng, đẩy cửa xe mà bước ra.

"Vậy anh lên xe với tôi đi. Hôm nay Chủ tịch có việc muốn gặp chúng ta."

"Chúng ta?"

Doyoung gật nhẹ đầu, ra vẻ lém lỉnh. "Phải. Không có anh em họ Park đâu. Chỉ có chúng ta thôi."

Junkyu ngồi lên xe rồi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Doyoung ngồi bên cạnh thì thảnh thơi hết mức, vừa xem tài liệu vừa hát hò trông rất yêu đời. Thế là Junkyu không nhịn được mà hỏi:

"Chủ tịch gặp chúng ta làm gì thế?"

Doyoung buông iPad xuống, cất nó vào cặp. "Tôi cũng không chắc. Nhưng mà chắc là chuyện tốt. Điều này có nghĩa là Chủ tịch đang phân vân."

"Phân vân?"

"Thì chuyện Jeongwoo muốn ứng cử làm Phó Chủ tịch đấy." Doyoung đang cười bỗng trở nên nghiêm túc, chỉnh sửa lại lọn tóc hơi không vào nếp trên trán mình, lơ đễnh nói tiếp, "Anh em người ta đã có lòng cạnh tranh như vậy, không phải hai chúng ta cũng nên giúp đỡ chút đỉnh sao?"

Junkyu nghe thông tin này thì không khỏi nhíu mày lại. Lần trước không phải Chủ tịch đã bảo sẽ cho Jihoon lên điều hành hay sao? Tự dưng bây giờ lại có sự xuất hiện của Jeongwoo nữa là như thế nào? Thật ra Junkyu cũng chả quan tâm là Jihoon được thừa kế tập đoàn hay không đâu. Nhưng cậu đã làm nhiều như thế này rồi, thế mà giờ bảo cho Jeongwoo lên là lên vậy đó hả?

Junkyu thở dài một tiếng, đưa tay lên vuốt ngược tóc ra sau, cúi đầu xuống đầu gối, bỗng dưng cảm thấy chính mình thật nực cười quá, làm biết bao nhiêu chuyện, cũng chỉ để thành công cốc hết cả rồi.

Doyoung nhướn mày. "Có vẻ như anh chưa biết?"

Junkyu ngửa đầu lên, giãn ra chút nếp nhăn đang ở chân mày mình nãy giờ mà dò hỏi. "Chính xác là muốn giúp thì giúp kiểu gì?"

"Không chắc nữa. Nhưng Chủ tịch có giao đề bài cho Jihoon và Jeongwoo, tôi đoán là ai giải được trước thì sẽ được lên làm Phó Chủ tịch."

"Đề như nào cơ?"

"Cái đó, thì tôi cũng không biết."

Junkyu lại được một dịp thở dài. Doyoung thấy vậy thì cũng có cảm giác tội lỗi, đành ra giọng mà an ủi, "Anh đừng lo. Jeongwoo chỉ muốn cạnh tranh cho vui một tẹo thôi, chứ không có ý muốn lên làm Phó Chủ tịch thật đâu."

"Cậu không muốn Jeongwoo lên thừa kế tập đoàn à? Jeongwoo giỏi mà?"

"Tôi á? Còn tuỳ xem anh muốn hỏi tôi với tư cách là gì."

Junkyu nhướn mày tỏ vẻ không hiểu, Doyoung mới cười như không cười mà giải thích: "Với tư cách là thư ký, thì tôi muốn. Ai mà không muốn sếp mình thành công? Nhưng với tư cách là người yêu, thì không. Bận rộn quá sẽ không có thời gian làm gì."

Junkyu gật gù. "Cũng đúng. Bảo sao Park Jihoon lại như vậy."

"Anh Jihoon," Doyoung đột ngột nói, lại còn xưng hô đích danh thân mật, làm Junkyu khẽ nhíu mày, nhưng Doyoung có vẻ cũng không mấy để tâm, "thì làm việc này rất tốt."

"Việc gì?"

"Việc vừa yêu chiều người yêu, vừa lo toan cho công ty của mình."

Junkyu nheo mắt tỏ vẻ không tin. Doyoung cũng không lấy làm lạ với phản ứng này. Lúc Jihoon có Junkyu bên cạnh, ai ai cũng cho rằng Jihoon lơ là công việc. Nhưng Doyoung mới là người thân cận nhất với anh trong công ty mà. Đương nhiên là cậu phải hiểu rõ giám đốc của mình nhất chứ?

"Thật đấy! Giám đốc của tôi luôn giải quyết công việc rất gọn gàng, lúc có anh thì còn gọn gàng gấp đôi."

Junkyu thẫn thờ gật đầu một cách máy móc. Doyoung lại chần chừ mà hỏi "Chúng mình xưng hô thoải mái được không?"

Junkyu cười nhẹ một hơi dài, bảo "Được, Doyoungie."

"Vì có khả năng chúng mình sẽ về chung một nhà mà, nên em muốn thân thiết với anh một chút, hyung."

Junkyu gật đầu đồng ý, "Ừ, anh biết rồi."

À, nếu các bạn muốn đọc Jikyu hơi suy một tí xíu, thì mình có viết một phiên ngoại sáu chap ở trong bộ "Nhẫn của Thợ săn" (vốn bộ đấy là Yoshikyu, nhưng phiên ngoại này thì không có Yoshikyu một chút nào luôn í). Nên là, nếu các bạn muốn, thì hãy ghé qua đó ủng hộ mình với nhé! 😸