Hồi Ức Đại Bàng

Chương 43: Còn Em Là Bản Nhạc Rock



Jihoon như có một dòng điện chạy khắp cơ thể, rùng mình mà sững cả người, đến cả mở mắt cũng không làm nổi. Đến khi đống mật ong ngọt ngào vừa lấp đầy thân thể rồi, anh mới lấy lại được bình tĩnh, gầm gừ đè Junkyu xuống lại giường, rải dấu hôn lại từ môi cho đến đùi non trơn nhẵn, cho đến khi nhìn đâu trên người Junkyu cũng chỉ toàn vết hoa đỏ nhè nhẹ.

"Anh chờ câu này mãi."

Jihoon nói rồi thả mình xuống bên cạnh Junkyu, nửa nằm nửa ngồi, nghiêng người quay sang nhìn cậu, tay vuốt nhẹ một hồi hạt ngọc trước ngực, rồi mới từ từ lần mò xuống dưới, bắt trọn bên dưới đã căng cứng đến rỉ nước của Junkyu mà nhịp nhàng vuốt lên vuốt xuống. Junkyu như thể cảm nhận được một cỗ khoái cảm, run người lẩy bẩy, tìm đến môi Jihoon mà hôn lấy hôn để, tay khó khăn bấu vào bắp tay Jihoon, rồi lại lần mò xuống của Jihoon mà xoa nắn, dày vò nó đến khi tay cậu mất hết cả sức lực.

"Jihoonie..."

"Ừm? Anh đây?"

Khi không còn đủ tỉnh táo để làm một lúc ba việc nữa, môi Junkyu mới rời khỏi môi Jihoon, tay cũng thôi trêu chọc thứ to lớn của anh, chỉ còn tập trung vào mỗi bên dưới mình đang ngày một cao trào, ngửa cổ ra sau mà tận hưởng. Jihoon thấy vậy cũng biết ý, nhiệt liệt làm nhanh hơn, trong miệng lại trầm giọng đòi hỏi:

"Gọi tên anh nữa đi!"

"Jihoon... Jihoon ah... không được..."

Khoái cảm trong người Junkyu như thể đạt tới đình điểm, dòng nhiệt lưu cũng thoải mái mà tuôn trào một lần, phía trước bắn một nửa vào tay Jihoon, phía dưới hậu huyệt cũng tuôn ra nước, làm ướt một mảng ga giường trắng tinh.

Cả người cứng đờ nãy giờ mới được giải phóng, làm Junkyu bất chợt mềm nhũn, thở hổn hển không ra hơi. Nhưng nhìn bên dưới Jihoon vẫn chưa thấm tháp gì, trông lại có vẻ như càng lớn hơn lúc trước, nên Junkyu không nhịn được mà ngồi dậy, đẩy Jihoon xuống giường, rồi cúi đầu xuống trước thứ căng cứng của anh hớp trọn.

Jihoon nhướn mày nhìn Junkyu dịu dàng dùng miệng ôm trọn lấy của mình, đầu dập dìu đưa lên đưa xuống hầu hạ, tốc độ đều đặn đến trêu ngươi. Jihoon cứ vậy mà thoải mái nhắm nghiền mắt vào tận hưởng, lâu lâu lại không quên nhìn xuống người kia đang phục vụ mình, tay đưa xuống xoa nhẹ đầu cậu, ra vẻ ân cần hỏi han: "Có ổn không?"

Junkyu vừa ngậm thứ to đến mức chèn ép cả cuống họng, vừa vô thức gật đầu, ngước mắt nhìn Jihoon với ánh mắt say mê đến điên đảo, làm Jihoon cũng phải ngả mũ chịu thua, mê mẩn đến mức khoái cảm tuôn trào sạch sẽ vào bên trong miệng nhỏ của Junkyu, làm cậu một ngụm nuốt xuống sạch.

"Ngon không?"

Junkyu thả Jihoon ra, ngồi dậy chống tay lên bụng Jihoon, vừa lắc đầu vừa gật đầu bảo, "Có chút mùi cà phê, hơi đắng."

Jihoon cười cười lau bớt vết tích trên miệng Junkyu bằng cách chồm người hôn lên môi cậu, sau đó đưa tay ra sau lưng thăm dò hậu huyệt nóng hổi. Bên trong ẩm ướt, lại còn co thắt liên hồi, làm cho khi Jihoon chạm vào, Junkyu lại nhạy cảm mà không ngừng rên rỉ mấy tiếng, cả đầu mềm mại tựa hẳn vào vai Jihoon. Tay Jihoon như có chứa điện, chạm tới đâu là tê rần đến đó, mà Jihoon càng làm nhanh thì Junkyu lại càng được dịp quắn quéo, cảm giác như mình giống như một cây bass, phát nhạc không ngừng, còn Jihoon là nghệ sĩ tài ba.

Junkyu lại ngửa đầu dậy mà tìm đến môi Jihoon hôn đắm đuối, day liếm liên tục để trừng phạt anh vì dám làm mình đến nông nỗi này. Giữa nụ hôn còn vô hình thấy được vẻ thoả mãn của Jihoon, nhưng có vẻ như anh vẫn chưa hài lòng lắm, rời khỏi môi cậu, cắn nhẹ vào vành tai cậu mà yêu cầu:

"Nói lại câu ngọt ngào ban nãy đi!"

Tay bên dưới của Jihoon đang hoạt động kịch liệt để mở rộng lỗ nhỏ cũng từ từ chậm lại, để Junkyu có thể lấy lại tập trung mà nói chuyện với anh. Junkyu bị hành hạ đến nức nở chảy ra nước mắt, bây giờ lại ngước nhìn Jihoon giống như cầu xin được thêm. Nhưng Jihoon lại một mực lắc đầu, lặp lại câu nói vừa rồi.

"Nói cái câu ngọt ngào đó với anh đi."

Thế là Junkyu bị chọc cho phát điên, cả người mềm nhũn không chịu được đành thoả hiệp, câu nói lúc thở không ra hơi còn mang vẻ quyến rũ mê người gấp chục lần, ghé vào tai Jihoon nói nhỏ:

"Em yêu anh."

"Em nào, anh nào?"

"Em, Junkyu yêu anh, Jihoon."

Jihoon khoái chí cười tít cả mắt, áp một tay vào hai bên má Junkyu mà vuốt ve, tay còn lại rút ra khỏi hậu huyệt, rồi tiến về phía trước mà điều hướng cho ranh mãnh của mình vừa căng cứng trở lại đi vào đúng chỗ, húc thẳng vào bên trong lỗ nhỏ đã được nới rộng đến ngứa ngáy của em yêu. Junkyu đột ngột phải tiếp nhận thứ mới vào người thì hoảng hồn, giật mình ngồi dậy hét lên:

"Park Jihoon? Sao không mang bao?"

Jihoon nhấn vai Junkyu xuống, nhịp nhàng đẩy tới từ bên dưới, lại lưu manh mà cười, "Anh chịu hết nổi rồi, thật đấy."

Junkyu sốc đến quên mất cả cơn tê tái ở dưới thân mình, nhìn quanh quất mấy cái tủ đầu giường để tìm ra vị trí đồ bảo hộ ngày thường vẫn để. Jihoon kéo cằm Junkyu về lại phía mình, vừa hôn tới vừa nói: "Mà anh vừa nhận ra, lâu nay anh chưa mua thêm. Bây giờ trong nhà không còn cái nào cả."

"Anh đùa em đấy à? Muốn em mang thai luôn hay sao?"

"Cũng tốt mà? Mẹ anh muốn bế cháu lắm rồi."

Junkyu bực bội đẩy người Jihoon ra, mông mình cũng nhấc khỏi Jihoon rất gọn nhẹ, làm cho Jihoon chưa thoả mãn được bao nhiêu đã phải dừng lại, nhất thời không nhịn được mà rưng rưng mắt ướt nhìn Junkyu thảm thương.

Junkyu cảm thấy có lỗi, đành tiến lại gần bên cạnh, đè Jihoon xuống giường nằm, "Để em dùng tay."

Jihoon bĩu môi, nhưng cũng chịu nhượng bộ mà nằm xuống. Nhưng hạ thể nhức nhối đến mức này thì dùng tay cũng không thể nào giải quyết triệt để được, lại còn là lần lên thứ hai, nên thời gian ra phải gấp đôi lần trước. Junkyu cứ vuốt lên vuốt xuống đến mỏi nhừ cả tay, mà Jihoon có vẻ vẫn chưa thấm tháp gì, không nhìn như sẽ dịu xuống ngay chốc lát. Junkyu quan sát thấy thứ trong tay mình càng ngày càng to ra thì đỏ hết cả mặt, cả thân thể cũng bắt đầu nóng rực trở lại. Jihoon nhận ra mùi hương Caramel bắt đầu thoang thoảng, liền ngẩng mặt lên thăm dò.

Thế là Junkyu không chịu nổi nữa, ngước mắt ầng ậng nước lên nhìn Jihoon, nhẹ giọng nói "Thôi được. Nhưng làm xong thì anh đi mua thuốc tránh thai cho em gấp."

Jihoon nghe vậy thì mừng húm, gật đầu lia lịa, nhanh tay đẩy Junkyu về lại giường mà nằm sấp, thay đổi tư thế, đút thẳng thứ to lớn của mình vào bên trong Junkyu từ đằng sau.

Cơn ngứa ngáy được giải quyết ngay lập tức bởi Jihoon, cùng với tốc độ nhịp nhàng vừa ý, làm Junkyu như chìm vào mê man không tỉnh lại được, chỉ biết liên mồm rên rỉ không ngừng, nội dung từ miệng phát ra cứ thế ngày một đen tối, một chút đoan chính cũng không thèm giữ lại. Jihoon lại càng được dịp làm tới hơn, một tay đưa ra phía trước xoa nắn nhẹ đầu nhũ hồng, một tay tìm tới tay Junkyu đang khó khăn bám lấy gối mà run lẩy bẩy, sau đó lại di xuống cầm lấy tinh ranh của Junkyu mà xoa xoa nắn nắn liên hồi, cả thân mình áp chặt vào lưng người trước mặt không một khẽ hở, đưa mặt tới gần má Junkyu mà đòi hỏi, "Hôn anh!"

Junkyu lắc lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy thành hai hàng thấm đẫm má, rõ ràng là đang biểu tình vì Jihoon yêu cầu quá nhiều. Thế là Jihoon chỉ hôn một cái chóc nhẹ vào má, rồi hàm, rồi lại cổ, ngửa người ra một chút để ngắm nhìn cảnh đẹp hoàn mỹ trước mắt mình. Thân mình người kia vốn trắng đến trong suốt, giờ đây khắp nơi đều rải đầy dấu đỏ được tạo bởi một mình Jihoon, từ đường cong dọc sống lưng đến khoảng cổ trắng ngần, chỗ nào cũng đẹp đến điên đảo.

Giữa lúc đó, Jihoon vuốt nhẹ gáy của Junkyu lên bằng đầu mũi, làm lộ ra tuyến thể nhỏ nổi lên mờ mờ. Lần nào Jihoon nhìn vào tuyến thể này cũng giống như bị hút vào nó, biết bao nhiêu lần muốn lại gần mà cắn thử, nhưng lần nào cũng cố gắng khống chế bản thân mình mà lờ đi. Nhưng ngay lúc này đây, Jihoon không hiểu kiểu gì lại có được lá gan to lớn hơn mọi ngày, không tự chủ được mà đưa răng lên ướm thử, miệng vô thức hỏi, "Anh đánh dấu nhé?"

Junkyu đang chìm vào mê man, Jihoon nói gì thì cũng không nghe rõ lắm, chỉ biết nương theo mà gật đầu đồng ý. Jihoon thấy vậy thì càng thêm tự tin, kề răng nanh của mình lại gần cổ Junkyu, cắm phập xuống một phát thật sâu, cùng lúc đó bên dưới cũng giải phóng hết toàn bộ tinh lực của mình.

Junkyu bị cả trên cả dưới tấn công, mở tròn mắt ngạc nhiên, tay bấu chặt lấy gối, miệng kêu lên một tràn dài đến nhức cả đầu óc, bên dưới của mình cũng cùng lúc với Jihoon mà tuôn trào thấm hết cả ga giường.

Lúc trước, khi được đánh dấu tạm thời đã kỳ thực rất thoải mái rồi, cả người như được trút lượng cà phê lớn muốn say. Nhưng bây giờ, thì lượng cà phê đó càng như gấp trăm lần, làm Junkyu có cảm tưởng như máu mình cũng được làm từ cà phê, hơi thở ra cũng bắt đầu có dư vị đắng đắng. Tuy vậy, mùi vị cà phê đó kết hợp với caramel có sẵn trong người Junkyu thì lại ngon lành cực kỳ, một chút khó chịu cũng không có.

Đánh dấu vĩnh viễn tạo ra một mối liên kết cực kỳ mạnh mẽ. Bỗng dưng Junkyu chẳng còn muốn quấy rối Jihoon nữa, không muốn bày trò bướng bỉnh với anh nữa, chỉ muốn liền để anh ôm mình vào lòng, chui rúc trong ngực Jihoon từ ngày này qua tháng nọ, giây phút nào cũng muốn nói lời yêu thương.

Jihoon vẫn còn chưa rút ra, bên trong đang từ từ nhả hết những gì còn sót lại, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ làm cả người Junkyu phải co giật vì nhạy cảm.

Chờ đợi cho bản thân mình lẫn Junkyu lấy lại được hơi thở đều xong, Jihoon mới xoa dọc bờ lưng cậu rồi từ từ rút ra khỏi. Junkyu đưa một tay lên vuốt ngược tóc ra sau đầu mình, để lộ khuôn mặt đỏ lừng cùng mồ hôi chảy dọc khắp trán, sau khi được Jihoon buông tha thì rụng rời tay chân mà nằm bẹp xuống giường. Jihoon quan sát người bên dưới mình thì ngơ ngác, tự cảm thấy tò mò bởi phản ứng trước mặt, tự cảm thán sức công phá không đùa được của việc đánh dấu Omega.

Một lúc sau, Junkyu mới rời mặt khỏi gối, quay đầu nhìn Jihoon mà nửa trách móc nửa nũng nịu thều thào, "Đồ đáng ghét. Dám đánh dấu vĩnh viễn luôn?"

Jihoon chớp chớp mắt mấy cái, tự hỏi chẳng nhẽ mình làm sai rồi? Đã hỏi và được sự cho phép rồi, nhưng chỉ là cho đánh dấu tạm thời thôi sao? Jihoon đang chờ để nghe Junkyu mắng mình một tràn dài, thế mà tự dưng Junkyu lại kéo anh về bên cạnh, đặt anh nằm gọn gàng bên cạnh mình, sau đó mãn nguyện chui gọn vào lòng anh, thỏ thẻ:

"Anh đã bị em bắt, từ giờ anh sẽ phải sống trong nhà giam của Kim Junkyu."

Đánh dấu vĩnh viễn một Omega có nghĩa là phải chịu trách nhiệm với người ta cả đời. Omega đó sẽ trở thành Omega của riêng một mình người đã đánh dấu họ, chỉ có thể phát tình với Alpha của mình, chỉ có thể ở cạnh người đó. Omega bình thường chia tay với Alpha của mình thì còn có khả năng đi xoá mùi được. Nhưng Junkyu và Jihoon lại là cặp đôi có độ tương thích cực cao, vì vậy, nếu Jihoon muốn bỏ rơi Junkyu, thì chắc chắn anh sẽ bị nhà nước phạt đến mức phải vào tù.

Jihoon vẫn còn hơi ngơ ngác, định đứng dậy thay đồ, miệng lắp bắp "Để... để anh đi mua thuốc tránh thai." Nhưng lại bị Junkyu giữ lại, mơ màng nói "Không cần, cũng không phải ở trong kỳ phát tình, đâu dễ mang thai như vậy?"

"Cho dù là như vậy cũng không được chủ quan. Nhỡ có em bé thì thế nào?"

"Thì nuôi thôi?"

"Nuôi á?"

Junkyu chớp hờ đôi mắt, khuôn miệng cong nhẹ, "Bây giờ em cảm thấy rất hài lòng."

"Sao lại thế?"

"Bởi vì cuối cùng chúng ta cũng là của nhau."

Jihoon vừa cười vừa thở hắt, kéo đầu Junkyu lại gần mà ôm ấp, đưa tay ra sau tóc cậu mà vuốt ve.

"Anh yêu em."

"Em yêu anh nhiều hơn."

"Em á? Không. Là anh yêu em nhiều hơn mới đúng."

"Được rồi. Cho anh yêu em nhiều hơn đó."