Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 142: Ai là nằm vùng



Trong thế giới hiện thực, có một trò chơi tên “ai là nằm vùng” và trò chơi bạn bè na ná, cũng là thông qua miêu tả từ ngữ loại trừ người đối lập.

Điểm không giống là trong trò “ai là nằm vùng”, thông thường giữa bảy, tám người chơi giấu một tên gián điệp, mà trò chơi bạn bè chia người chơi thành hai nhóm có cùng số người, do đó tin tức dễ dàng lẫn lộn, độ khó cũng lớn hơn.

Mặc kệ quy tắc thay đổi như thế nào, có một quy tắc phải nhớ kỹ: Bí mật hơn xa điều lộ ra ngoài.

Miêu tả có chừng mực từ của mình là thứ yếu, quan trọng nhất là, sớm suy đoán ra cụm từ đối phương nắm giữ, như vậy căn cứ vào tình thế, đúng lúc điều chỉnh việc mình miêu tả.

Quan giám sát: “Số 4, mời miêu tả cụm từ của anh.”

Thẩm Mặc liếc nhìn Bạch Ấu Vi, thản nhiên nói: “Không thể ăn, có co dãn.”

— keng!

Hàng chữ tung bay ở đỉnh đầu Thẩm Mặc.

Bạch Ấu Vi: “…”

Anh thả “Không thể ăn” ở phía trước, là muốn ám chỉ cô, cụm từ của anh và Số 1 bất đồng à?

Như vậy, lát nữa khi bỏ phiếu cô có nên bắt tay với anh cùng giết chết Số 1 không?

Bạch Ấu Vi âm thầm cắn răng.

Không được…

Thứ tự sắp xếp của cô là Số 3, Số 2 đã bị nốc-ao, nếu như Số 1 bị loại, vòng kế tiếp người đầu tiên lên tiếng chính là cô, như vậy rất bất lợi với cô.

Ít nhất vòng bỏ phiếu này cần bảo đảm Số 1.

Quan giám sát: “Số 5, mời miêu tả cụm từ của anh.”

Số 5: “À à… Siêu thị có bán, giá cả… Không quá đắt.”

Kế tiếp —

Số 6: “Chúng ta thỉnh thoảng sẽ đi siêu thị mua.”

Số 7: “… Hơi dính.”

Số 8: “Là màu trắng… Ah không phải, cũng có màu sắc khác.”

Số 9: “Vật này… Có thể thay đổi hình dạng.”

Cuối cùng là Số 10 Trương Kỳ, đôi mắt anh âm trầm liếc nhìn Số 5: “Từ của tôi và Số 5 không giống nhau, thứ này có rất nhiều chủng loại, có loại rẻ, có loại rất đắt.”

Bạch Ấu Vi: “…” Cô có chút bực bội.

Quan giám sát: “Vòng miêu tả thứ nhất kết thúc, mời chỉ định đối tượng bạn muốn bỏ phiếu.”

Rầm mấy cánh tay giơ lên. Cảnh tượng chỉ vào nhau thực sự đồ sộ.

Số 1 và Số 5 bỏ phiếu cho Số 10 Trương Kỳ.

Số 6, Số 7, cùng với Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, toàn bộ chỉ vào Số 5.

Số 8 chỉ Thẩm Mặc.

Số 9 bỏ quyền, không bỏ phiếu.

Mỗi vòng loại hai người, vì vậy Số 5 và Số 10 đều bị nốc-ao.

Không kịp phát ra âm thanh, cơ thể hai người biến mất trong nháy mắt.

Quan giám sát: “Hiện tại bắt đầu đợt miêu tả thứ hai, xin chú ý từ ngữ miêu tả trên đầu mỗi người chơi, câu miêu tả ở vòng hai không được trùng với vòng một, nếu không lập tức loại khỏi cuộc chơi.”

Bạch Ấu Vi chợt hiểu, thì ra hàng chữ bay trên đỉnh đầu mang ý nghĩa này.

Hiện tại tổng cộng 7 người trong trò chơi, câu miêu tả theo thứ tự là:

Số 1 — Là một thứ có thể ăn.” “Không thể thực sự ăn.

Số 3 — Có thể mua được ở rất nhiều siêu thị.

Số 4 — Không thể ăn, có co dãn.

Số 6 — Thỉnh thoảng sẽ đi siêu thị mua.

Số 7 — Hơi dính.

Số 8 – Màu trắng, cũng có màu sắc khác.

Số 9 — Có thể thay đổi hình dạng.

Bạch Ấu Vi bực bội nhíu mày, ngoài trừ tin tức của cô, trong 6 thông tin còn lại cất giấu hai cụm từ, hơn nữa còn mang theo 1 thông tin giả, bởi vì có một u linh nữa.

Nếu như Số 1, Số 6, Số 7 miêu tả cùng một từ, cô có thể đoán là sing-gôm, kẹo cao su vân vân;

Mà kết hợp câu miểu tả của Số 4 Thẩm Mặc và Số 8, 9, cô có thể đoán là tuýp keo thổi bong bóng, cục tẩy.

Thế nhưng Số 8 bỏ phiếu cho Thẩm Mặc, nói rõ hai người không cùng một đội.

Sau đó Thẩm Mặc và Trương Kỳ cùng chỉ Số 5. Trương Kỳ nói có rất nhiều chủng loại, có loại rẻ, có loại rất đắt, uýp keo thổi bong bóng có loại đắt tiền à?

Bạch Ấu Vi nghĩ không ra.

Phiền quá à… Cô cần sớm xác nhận cụm từ của Thẩm Mặc, nếu không làm sao tiếp tục chơi đùa với anh trai đây?

Bên này, quan giám sát đã tuyên bố đợt thứ hai bắt đầu:

“Số 1, mời miêu tả cụm từ của anh, chú ý, không được lặp lại câu miêu tả vòng thứ nhất.”