Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 143: Thay đổi sách lược



Trải qua một vòng bỏ phiếu, bầu không khí nặng nề hơn nhiều.

Ông chú số 1 không dám lập lờ nước đôi, nghiêm túc suy tư một lúc, cho ra miêu tả:

“Thanh niên thích ăn.”

Một lần nữa nhắc tới chữ “Ăn”, cho nên từ của số 1 chắc chắn là đồ ăn, từ hành động anh ta bỏ phiếu cho số 10, chắc là thực phẩm rẻ tiền.

Lại tổng hợp đặc điểm hơi dính, thay đổi hình dạng, thanh niên thích những thứ này, Bạch Ấu Vi hầu như có thể kết luận là kẹo cao su.

Như vậy từ Thẩm Mặc bắt được chắc chắn rất giống với “Kẹo cao su” nhưng là đồ vật khác hoàn toàn.

Đáp án được miêu tả sinh động.

Trong lòng Bạch Ấu Vi có nền tảng, ung dung hơn nhiều.

“Số 3, mời miêu tả cụm từ của cô.” quan giám sát nói.

Cô nhìn quan giám sát, cảm giác mình có thể thay đổi sách lược. Vì vậy trầm ngâm chốc lát, cô nói:

“Lúc đầu tôi không muốn nói, thế nhưng tôi phát hiện, dường như cho tới bây giờ một vài người ở đây chưa biết rõ cách thức chơi như thế nào…”

Tất cả mọi người quan sát cô.

Bạch Ấu Vi nhếch… khóe môi một cái, nói tiếp: “Màn chơi này, không phải để khảo nghiệm trình độ ngữ văn của các người, mọi người đừng quên, trong trò chơi này có u linh, nếu để cho hai u linh đoán được từ của chúng ta, sống sót đến cuối cùng, các người tính đến kết quả không?”

Quan giám sát nói, trò chơi tiến hành đến khi chỉ còn người chơi trong cùng một tổ.

Nhưng nếu như tất cả người còn sống sót cuối cùng đều là u linh thì sao? Tuy xác suất không lớn, nhưng quả thật có loại khả năng này.

Mọi người hiểu ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía quan giám sát.

Quan giám sát nhìn thoáng qua Bạch Ấu Vi, tao nhã lễ độ giải thích cho mọi người: “Một con u linh sống đến cuối cùng, có thể kết thành đồng minh với một nhóm, hai u linh sống sót cuối cùng, ý nghĩa ở đây không còn bạn bè, như vậy không thể tổ chức buổi tụ hội.”

“Có ý gì?” Bà bác trung niên số 8 khẩn trương hỏi, “Cái gì gọi là không cách nào tổ chức?!”

Quan giám sát: “Có nghĩa là buổi tụ hội bị hủy bỏ, tất cả nhân viên bị loại, u linh thắng lợi rời khỏi trò chơi. Ta nói như vậy, các người đã hiểu chưa?”

Mọi người lập tức lo lắng, ánh mắt không nhịn được quét tới quét lui trên gương mặt lẫn nhau, ý đồ tìm ra u linh giấu bọn họ!

Mục đích đạt tới, Bạch Ấu Vi rất hài lòng.

Cô lần nữa mở miệng: “Hiện tại hiểu chưa? Chúng ta nên loại u linh khỏi cuộc chơi trước! Bởi vì kéo dài thời gian càng lâu, u linh càng lấy được nhiều thông tin, bọn họ rất có thể đoán ra cụm từ, sau đó giấu ở trong chúng ta! Tôi kiến nghị vòng này, trước hết đào thải hết số nghi nghi ngờ ngờ là u linh, hơn nữa đâu phải loại đồng đội của chúng ta, nói vậy không ai phản đối chứ!?”

Câu nói sau cùng, chôn một cái đinh — nếu người nào đưa ra ý kiến khác biệt với lời cô nói, như vậy người đó chính là u linh.

Quả nhiên, mặc dù trên mặt mỗi người do dự, nhưng đến cùng không ai đưa ra phản đối.

Bác gái số 8 trực tiếp hỏi cô: “Cô cảm thấy ai là u linh?”

Bạch Ấu Vi trả lời: “Vòng trước câu miêu tả của cô là, có thể mua được ở rất nhiều siêu thị, tiếp đó, Số 6 nói thỉnh thoảng sẽ đi siêu thị mua, câu miêu tả này không có giá trị, giống như phục chế lời của tôi, cho nên bây giờ tôi nghi ngờ Số 6 là u linh.”

Số 6 cuống cuồng nói: “Tôi không phải!”

Bạch Ấu Vi làm như không nghe thấy nói tiếp: “Mặt khác, Số 4 miêu tả có co dãn, Số 7 lên tiếng hơi dính, tiếp theo Số 9 nói có thể thay đổi hình dạng, những lời này càng giống như là suy luận tổng hợp từ lời hai người trước, tôi cũng hoài nghi Số 9.”

Số 9 ngay lập tức tức giận: “Này! Không biết phân tích thì im lặng! Không ai muốn nghe mày nói bừa đâu!”

Ngô Lệ Lệ số 7 nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, nhỏ giọng chen vào nói: “Tôi cảm thấy Số 9 không giống u linh…”

“Gấp cái gì?” Bạch Ấu Vi chu miệng cười, “Bản thân miêu tả không thỏa đáng, dẫn tới người khác hoài nghi, việc này không phải rất bình thường à? Chỉ cần miêu tả đúng trong vòng này, rửa sạch việc mình bị tình nghi là được mà?”