Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 144: Bạn bè của tôi là ai



Cô nói đến nước này, bầu không khí giương cung bạt kiếm thoáng hòa hoãn.

Quả thực, chỉ cần vòng này miêu tả đúng là có thể rửa sạch hiềm nghi, hiện tại nổi giận căn bản không làm nên chuyện gì.

Bạch Ấu Vi nói: “Nói chung, tôi hy vọng mọi người quan tâm Số 6 và Số 9 lên tiếng, đương nhiên, tôi cũng lưu ý những người khác lên tiếng, đến cùng người nào là u linh, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có kết luận.”

Ánh mắt Số 6 và Số 9 rất nhanh bùm bùm tóe lên tia lửa.

Khóe miệng Bạch Ấu Vi hơi nhếch lên, mang theo đắc ý — cô nhàn nhã quăng mâu thuẫn Số 6 và Số 9 cùng chỉ về phía mình quăng trở lại, để cho bọn họ hoài nghi lẫn nhau.

Nguyên nhân chủ yếu là trong những người Chú Triệu lựa chọn chẳng có ai quá thông minh, cho nên cô dễ dàng thao tác.

“Được rồi, hiện tại tôi bắt đầu miêu tả…” Bạch Ấu Vi dừng lại hai giây, nói, “Vật này nho nhỏ.”

Bất luận là kẹo cao su hay tuýp keo thổi bong bóng, đều không lớn.

Cô chắc chắn miêu tả như vậy không có bất cứ vấn đề gì.

Quan giám sát: “Số 4, mời miêu tả cụm từ của anh.”

Thẩm Mặc hơi suy tư, nói: “Đóng gói nhỏ, nhưng thực tế nhỏ sẽ có thay đổi.”

Trong lòng Bạch Ấu Vi nở nụ cười.

— sau khi dùng tuýp keo thổi bong bóng, nhỏ đương nhiên sẽ thay đổi.

Ừm, chốt kèo ~

Kế tiếp đến lượt Số 6.

Bởi vì bị Bạch Ấu Vi gọi tên, lúc này anh ta vô cùng khẩn trương, gương mặt trắng bệch trắng bệch, trên trán đẫm mồ hôi.

“Vật này… Vật này…” anh ấp úng, nói không nên lời.

Quan giám sát lên tiếng nhắc nhở: “Số 6, mời miêu tả cụm từ của anh.”

Số 6 bị giọng của quan giám sát dọa cho giật mình, mồ hôi sau gáy càng nhiều. Từ nhỏ anh ta ăn bám người nhà, ăn bám đến hơn ba mươi tuổi chưa có một công việc đàng hoàng, sau khi thú bông xâm lấn anh ta đến đảo Tam Sơn, tiếp tục ăn no chờ chết sống qua ngày. Bị Chú Triệu chọn trúng đi căn cứ an toàn, anh ta vốn dĩ thật vui vẻ, không ngờ bị tóm cổ vào trò chơi.

Sợ trì hoãn tiếp quan giám sát sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế, Số 6 lắp ba lắp bắp hỏi nói: “Vật này… mềm nhũn.”

Số 7 là Ngô Lệ Lệ, lúc này không nhịn được đốp chát: “Vòng trước số 4 nói có co dãn, tôi cũng nói hơi dính, vậy khẳng định là mềm, anh nói cái này giống như chưa nói vậy! Chắc chắn anh là u linh!”

Số 6 đỏ tím mặt, vội vã nói: “Tôi không phải!”

“Anh cực kỳ đáng nghi!” Ngô Lệ Lệ hừ một tiếng, lại nói, “Câu miêu tả của tôi là nó ẩm ướt.”

Số 8: “Không phải quá ướt!.. Lúc đóng gói nó khô.”

Số 9: “Ta đồng ý số 8 miêu tả, bổ sung lại một điểm, trên ti vi có quảng cáo của nó.”

Quan giám sát mỉm cười xem bọn họ: “Trải qua hai vòng miêu tả, nói vậy mọi người có phán đoán rõ ràng hơn, như vậy, mời chỉ định đối tượng bạn muốn bỏ phiếu –“

Hầu như tất cả mọi người bỏ phiếu cho Số 6.

Số 6 hoảng sợ không đầu phiếu.

Thẩm Mặc bầu cho Số 1.

Bạch Ấu Vi đang cảm thấy kỳ lạ, trông thấy Số 1 và Số 6 biến mất ở trước mặt, cùng lúc đó, giọng quan giám sát vang lên:

“Hiện tại bắt đầu vòng miêu tả thứ ba.”

Tư duy Bạch Ấu Vi xoay chuyển cực nhanh, cô hiểu được.

Thẩm Mặc đang giảm bớt số đối thủ.

Bởi vì mỗi vòng đều phải loại hai người, cho nên không cần thiết tập trung hết số phiếu trên người một người! … Thế nhưng, làm như vậy, rất dễ dàng ở vòng kế tiếp bị 1 số đồng đội ném ra ngoài.

Hiện tại trong trò chơi còn lại năm người, ngoại trừ cô và Thẩm Mặc, chính là số 7, 8, 9.

Số 8 và 9 chắc là một đội, Số 7 có thể bên phía Thẩm Mặc, hiện tại cô phải nghĩ cách nhận được sự tin tưởng của 7, kết thành đồng minh, như vậy 3vs2 ắt chiến thắng.

Có điều…

Cô thật sự chẳng thích số 7.

“Số 3, mời miêu tả cụm từ của cô.” quan giám sát nhắc nhở.

Bạch Ấu Vi nhíu mi.

Vòng cực kỳ quan trọng. Ban nãy số 8 và Số 9 đã ôm đội cùng nhau, nếu như vòng này cô lên tiếng không lôi kéo được số 7, rất có thể cô sẽ bị nốc-ao.

Cô hơi suy tư, nói: “Tôi đã biết bạn bè của tôi là ai.”