Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 188: Quái vật



Những thứ thịt kỳ quái này có năng lực tự lành quá mức.

Cho nên, nếu như bọn họ muốn đào ra một lối đi hoặc lối ra ở đây, tuyệt đối không thể thực hiện được.

Thẩm Mặc lại lấy dao đâm mấy chỗ, sơ bộ phán đoán được vị trí động mạch chủ, để mọi người tiếp tục tiến lên.

Tương đối phiền toái là quái vật nhỏ lột da này, thường xuyên động phải một nhóm, chẳng những chúng tấn công người, hơn nữa gặm cục thịt thối rữa, máu chảy ra mủ, làm nghẽn mạch máu, tiến tới ảnh hưởng Thẩm Mặc phán đoán hướng động mạch chủ.

Thật vất vả giải quyết xong một nhóm, bọn họ đi tới chỗ rẽ một giao lộ, lại phát hiện một nhóm quái vật mới.

— Ở trạm xe buýt bên đường, ít nhất hơn ba mươi con quái vật lột da chen chúc, đỏ rực đào móc một bến chờ xe, băng ghế dài và biển quảng cáo đã biến thành cục thịt, vùi đầu điên cuồng gặm nhấm, thật quá mức!

Lòng bàn tay Đàm Tiếu ẩm ướt, nắm chặt gậy bóng chày, chuẩn bị tấn công lần nữa.

Trán Thầy Thừa mơ hồ rịn ra mồ hôi, đưa gậy chắn trước người.

Thẩm Mặc đứng chắn đầu tiên, nghiêng đầu liếc nhìn đồng đội bên cạnh…

Cứ tiếp tục đánh như thế, đến lúc nào mới xong?

Ánh mắt anh một lần nữa rơi vào người quái vật, thịt màu đỏ au, cái đầu cực lớn trơn trượt, tứ chi yếu đuối gầy nhỏ, hàm răng dày đặc…

Không phải nó không có nhược điểm. Thoạt nhìn quái vật này khiếp người, thực ra đập vào đầu là nổ tung, tứ chi giẫm lên là vỡ, căn bản không có nhiều lực công kích, song không chịu nổi số lượng càng ngày càng nhiều.

Trong hoàn cảnh không có thức ăn nước uống, thể lực của bọn họ không thể lãng phí vô ích.

Thẩm Mặc lùi lại một bước.

Người phía sau cũng lùi lại chỗ rẽ theo.

Anh thấp giọng nói: “Những quái vật này không có mắt, cũng không có lỗ tai, có thể bọn chúng nhận thấy rung động rất nhỏ trên bề mặt thịt để phán đoán ra vị trí của chúng ta, lát nữa thử xem có thể dẫn dắt bọn chúng bỏ đi không…”

Tất cả mọi người cảm thấy có lý, đúng lúc này, dưới bàn chân bỗng nhiên truyền đến rung động!

Rất nhỏ bé run rẩy.

Tựa như sinh vật cỡ lớn nào đó bò qua mặt đất.

Trong lòng mọi người ngơ ngẩn, ngay sau đó quay đầu xem phía sau, chỉ thấy chỗ cuối đường xuất hiện một con “Rắn” to lớn! Rất nhanh nó bò về hướng này!

Sắc mặt của mọi người thay đổi!

Nói là “rắn”, lại không giống rắn, càng giống như con giòi khổng lồ! Không có mắt, không có lỗ tai, đầu mọc ra hàm răng chằng chịt, cơ thể to lớn hầu như chiếm cứ cả con đường!

Thẩm Mặc không suy nghĩ nhiều, ôm lấy Bạch Ấu Vi núp vào một cửa hàng ở ven đường.

Những người khác cũng hấp tấp chạy vào theo.

Mấy giây sau, con giòi khổng lồ kia trườn qua cửa hàng, hất văng cái xe lăn Bạch Ấu Vi bỏ quên ở ven đường, tiếp tục bò về phía trước!

Mày Thẩm Mặc nhăn lại, đột nhiên đặt Bạch Ấu Vi xuống, đuổi theo thật nhanh!

Trong nháy mắt, Bạch Ấu Vi cảm giác mình đột nhiên ngồi vào giữa một đống thịt, run rẩy, cả khuôn mặt lập tức xanh mét!

Mà Thẩm Mặc đã không còn thấy bóng dáng.

Anh đuổi theo con giòi đó, tận mắt nhìn thấy con giòi vĩ đại nuốt sống từng con quái vật lột da ở bến chờ. Cơ thể của nó lúc nhúc chậm chạp, nhưng rất nhanh biến mất ở chỗ quặt góc phố.

Thẩm Mặc đứng tại chỗ một lúc

Bởi vì con quái vật bỏ đi, cơn rung động dưới chân theo đó nhỏ bớt, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ… Cuối cùng tan biến.

Anh nhíu nhíu mày, xoay người lại, nhặt lên cái xe lăn ở ven đường, đi vào chỗ cửa hàng vừa ẩn núp.

Bạch Ấu Vi thấy anh trở về, hầu như muốn bật khóc, trong mắt ngân ngấn nước mắt, đè nặng tiếng nói kêu: “Mau đưa xe lăn cho em!!!”

Thẩm Mặc ngẩn người, đi tới ôm cô đặt lên xe lăn, hỏi: “Sao vậy?”

Cô đột nhiên biến thành yếu đuối như thế?

Bạch Ấu Vi rớt hai giọt lệ.

Nửa người dưới của cô cảm giác được xúc giác bằng phẳng, cuối cùng chậm rãi khôi phục lý trí, sắc mặt vẫn xấu xí như cũ.

Cô nhắm mắt một cái, chậm rãi thở phào: “Thật là ghê tởm, thật là ghê tởm…”

Trong đầu cô chỉ có những lời này.

Cô bị ghê tởm đến mức không thể suy nghĩ điều gì khác.