Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 189: Không phải em ho khan



Bạch Ấu Vi tạm thời như Xe bị tuột xích, Thẩm Mặc phải tiếp tục dẫn đội.

Anh xoay người, quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện cửa hàng này là một tiệm ăn uống, ở cửa có quầy thu tiền, trong phòng kê rất nhiều bàn, bức tranh trang trí trên tường đều biến thành thịt.

Tất cả hoàn toàn biến thành đỏ rực, máu me nhớp nháp, ngay cả không khí cũng tỏa ra mùi thịt tươi tanh nồng.

Vừa rồi anh đi ra ngoài vội vội vàng vàng, tạm thời đặt Bạch Ấu Vi lên một cái ghế đầy thịt, bây giờ nhìn sắc mặt cô có lẽ là bị dọa.

Đàm Tiếu hiếu kỳ, cũng kéo một cái ghế ra, sờ sờ, lại ngồi thử một chút, vẻ mặt vi diệu.

“… Có điểm giống ngồi trên đùi người khác.” Anh lẩm bẩm đứng dậy, không thoải mái nên không ngồi lâu.

Thừa Úy Tài quan tâm hành động Thẩm Mặc chạy ra ngoài ban nãy, hỏi: “Đó là cái gì? Có tính công kích không?”

Thẩm Mặc bình tĩnh lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, có điều nó sẽ chủ động công kích đám quái vật nhỏ này, mấy chục con gần trạm chờ đều bị nó ăn sạch, bao tử của nó có vẻ quá lớn.”

Nói xong anh hơi ngưng lại, bổ sung: “Sau khi nó ăn, hình thể dường như biến thành lớn.”

“Còn to hơn hả?” vẻ mặt Đàm Tiếu muốn nôn mửa, “Đây là con giòi bò nhanh nhất em từng thấy, nếu to hơn nữa không biết là hình dáng gì?”

“Đừng nói nữa…” Bạch Ấu Vi cắn răng, cả người cô ghét bỏ lỗ chân lông đều ngứa ran.

Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ này của cô, nhất thời hơi bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười, chỉ có thể động viên mọi người:

“Bất kể là cái gì, mọi người cứ nói ra ý tưởng của mình trước! Tìm kiếm cơ quan chủ yếu theo kế hoạch ban đầu hay là trước tiên nghĩ biện pháp thăm dò tình hình con quái vật?”

Dù sao, không phải mỗi lần họ đều may mắn bên cạnh có chỗ ẩn núp.

Nếu như lần sau không thể tránh khỏi, chẳng lẽ họ có thực lực đối đầu chính diện với con “rắn” kia à?

Thầy Thừa nhíu chặt lông mày: “Hiện tại mọi thứ đều không biết, không biết quái vật có mấy con, cũng không biết con đường quái vật hành động ngẫu nhiên… hay có quy luật nhất định…”

Lúc nói chuyện, ánh mắt thầy Thừa và Đàm Tiếu như có như không đều liếc về phía Bạch Ấu Vi.

“Nhìn tôi làm gì? Tôi chẳng biết gì cả!” Cả người Bạch Ấu Vi khó chịu, nhắm hai mắt hỏi, “Có nước không?”

Thẩm Mặc đặt túi xuống, lấy ra chai nước suối từ bên trong.

Bên trong đựng đầy nước bạc hà đường phèn.

Bạch Ấu Vi uống liền hai ngụm, miễn cưỡng đè xuống cảm giác buồn nôn.

“Không cần gấp gáp.” Thẩm Mặc thản nhiên nói, “Chúng ta vừa mới đến, mọi người từ từ suy nghĩ biện pháp cùng nhau, sẽ đi ra.”

Bạch Ấu Vi nhíu mày, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Cô lại uống một ngụm nước, nghĩ đến hoàn cảnh trong mê cung, chân mày cô càng nhíu chặt. Cô quyết định tiết kiệm nước, đậy nắp lại, trả chai nước cho Thẩm Mặc.

Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng tằng hắng.

Tất cả mọi người ngẩn người.

Đàm Tiếu nhìn lão sư, thầy Thừa xem Thẩm Mặc, Thẩm Mặc xem Bạch Ấu Vi, mà Bạch Ấu Vi chỉ cảm thấy không hiểu mô tê.

Sau cùng, tất cả nhìn về phía Phan Tiểu Tân nhỏ tuổi nhất.

“Cậu bé muốn uống nước không?” Bạch Ấu Vi định đưa nước cho cậu.

Phan Tiểu Tân ngượng ngùng xua tay, “Không phải… Không phải em ho khan.”

Mọi người lần nữa ngạc nhiên, quan sát lẫn nhau, nét mặt nghi ngờ cứng ngắc…

Lẽ nào…

Trong phòng này còn cất giấu người khác ngoài bọn họ?

Thẩm Mặc nhíu mày nhìn khắp bốn phía, cuối cùng, ánh mắt rơi vào nhà bếp phía sau cửa hàng.

Anh cầm dao găm, chậm rãi đi tới.

Đàm Tiếu cầm gậy bóng chày định đuổi theo. Thẩm Mặc ngăn cản anh ta, không tiếng động làm một động tác tay “dừng”, để mọi người ở yên tại chỗ.

Anh tiếp tục đi về phía trước.

Cửa sau bếp nằm ở bên phải tiệm, cửa đang đóng nhưng đã biến thành cánh cửa cục thịt, tự nhiên cũng mất đi tác dụng bảo vệ tương ứng, không đóng cửa được.

Thẩm Mặc dừng bước trước cánh cửa.

Anh duỗi tay nắm chặt chốt cửa treo đầy bướu thịt, thoáng dùng sức, cửa mở ra.