Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 198: Tạm thời an toàn



Hình như con rắn ngửi thấy mùi tanh bên trong phòng, cố gắng chui vào trong, song không chui vừa, cơ thể va chạm mãnh liệt vào bức tường bên ngoài tạo ra tiếng nổ rầm rầm!

Cơn chấn động lần lượt khiến Phan Tiểu Tân và Thừa Úy Tài khó đứng lên kịp!

Hai người té ngã, cuối cùng cố chạy vào trong bếp, sau đó không dám ngừng nghỉ đóng cửa lại!

Đóng cửa lại vẫn không dám xem thường, một già một trẻ dùng hết toàn lực giữ cửa, sợ con rắn xông vào!

Bạch Ấu Vi nhíu mày ngồi, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trên mặt đất —

Cho tới bây giờ, bọn họ hoàn toàn không biết gì về hắn ta, tên họ, tuổi tác, thân phận… Không biết gì cả, thoạt nhìn đối phương có vẻ bị sợ đến mức mất hết hồn vía, thật ra hắn ta rất xảo quyệt, không tiết lộ chút thông tin quan trọng nào.

Hoặc hắn thật sự mơ mơ hồ hồ, không biết gì cả.

Hoặc hắn có mục đích khác…

Nhưng hôm nay mọi người “cùng là người lưu lạc thiên nhai” (1), cô không nghĩ ra có lý do gì đáng giá để hãm hại lẫn nhau?

(1) Cùng là người lưu lạc thiên nhai là một câu thành ngữ của Trung Quốc, xuất xứ từ bài “Tỳ Bà hành” của Bạch Cư Dị. Nó mang ý nghĩa mọi người đều là những người gặp bất hạnh, trôi giạt bên ngoài dễ gặp gỡ người cùng hoàn cảnh. Nguồn: Baike.

Bạch Ấu Vi vừa suy nghĩ vừa từ từ sờ con thỏ trong lòng.

Ban nãy lần đầu tiên cô sử dụng “Một phần mười ta”, coi như thuận lợi, chỉ là lượng điện không dùng được mấy, mấy chục con quái vật nhỏ đã tiêu tốn hơn nửa lượng điện, còn dư lại gần một nửa, cô không chắc chắn có thể giết chết con quái vật bên ngoài không.

Thực sự không được, cô đành dùng búp bê…

Nghĩ tới đây, cô tự dưng cảm thấy mấy cái đạo cụ trong tay rất gân gà, quá nhiều đồ phòng ngự, ít loại tấn công!

Giữa lúc phiền não, tiếng va đập đột nhiên ngừng.

Tuy đã ngừng nhưng thần kinh tất cả mọi người căng như dây đàn, không nói chuyện, cũng không di chuyển, đề phòng rắn có thể xông vào bất cứ lúc nào…

Trong yên lặng, âm thanh càng nghe rõ ràng.

Tiếng va chạm ngọ nguậy đang nhỏ dần.

Biên độ rung động càng ngày càng yếu ớt.

Nó đi xa…

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

— bọn họ tạm thời an toàn.

“Vi Vi?” Ngoài cửa vang lên giọng Thẩm Mặc, “Mọi người ở đó không sao chứ?”

Thừa Úy Tài nghe thấy, lập tức thở nhẹ nhõm một hơi dài, chân chân chính chính yên tâm.

Ông tự tay kéo cửa, thấy Thẩm Mặc và Đàm Tiếu đứng ở bên ngoài, trên người hai người đều dính máu, đặc biệt là Đàm Tiếu bị thương.

Thẩm Mặc hoảng hốt khi thấy nửa cái váy của Bạch Ấu Vi nhuộm đỏ.

“Em bị thương ở đâu?” Thẩm Mặc đi tới hỏi.

Em không sao.” Bạch Ấu Vi khẽ gật đầu một cái, nhíu mày hỏi anh, “Hai người thì sao? Ban nãy con quái vật lớn kia tới, nó có phát hiện hai người không?”

“Không, bọn anh bắt một con quái vật nhỏ, dẫn dụ nó.” ánh mắt Thẩm Mặc lướt qua cô, rơi vào gã đàn ông dưới gầm bàn, dừng lại hai giây, “… Mùi máu ở đây quá nặng, chuyển sang nơi khác rồi nói!”

Bạch Ấu Vi như có cảm giác, thản nhiên nhìn sang hướng kia, “Ừm… Chuyển sang nơi khác đi! Mùi này xộc lên làm em muốn ói.”

Mấy người rời khỏi cửa hàng, không đi quá xa, trực tiếp rẽ vào cửa hàng sát vách, cũng là một cửa hàng na ná vậy.

Đàm Tiếu bị thương khó chịu, không chê cái bàn trong tiệm ghê tởm, dửng dưng ngồi xuống, sau đó vén áo lên để lộ ra vết thương.

Một vết rách da lớn từ ngang bụng đằng trước vòng ra sau lưng anh. Vết thương không sâu nhưng diện tích vết thương rất lớn, máu chảy đầm đìa, khi ma sát với áo phông sẽ đau rát nên vén áo đến lồng ngực.

Bạch Ấu Vi nhìn một chút, ngẩng đầu hỏi hai người: “Tại sao bị thế này?”

“Lúc chạy bị cắn.” Đàm Tiếu nói đầy ấm ức, “Lúc đầu tôi và anh Mặc yên lành đi theo đằng sau con quái vật kia, không ngờ nó đột nhiên quay đầu lại! Lập tức phát hiện ra tôi và anh Mặc, may mà chúng tôi lẩn tránh nhanh! … Nhưng tôi vẫn bị hàm răng nó cắn trúng, aizz! Thật là xui xẻo!”

“Xui cái gì? Không bị nuốt sống chính là cậu may mắn!” Bạch Ấu Vi tức giận nói.

Cô lại hỏi Thẩm Mặc: “Tại sao nó đột nhiên quay đầu lại? Tuyến đường hành động của con quái vật có quy luật không?”

Thẩm Mặc nhíu mày, trả lời: “Nó gặp một … con ‘rắn’ khác nên mới đột nhiên cua gấp.”