Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 199: Trầy ít da



“Một con rắn khác?!” Bạch Ấu Vi ngạc nhiên.

Từ khi bọn họ biết nơi này là mê cung rắn tham ăn, theo bản năng cho rằng trong mê cung chỉ có một con rắn! Tại sao lại xuất hiện một con rắn khác?

Đến cùng có bao nhiêu con quái vật kia?!

“… Chờ một chút, tại sao tên kia lừa chúng ta?” Bạch Ấu Vi nhíu chặt mày, không lý giải nổi, “Lẽ nào anh ta không muốn ra ngoài?”

“Có phải tự chúng ta nghĩ nhầm rồi không?” Đàm Tiếu nghĩ sao nói vậy, “Có một số hình thức trò chơi rắn tham ăn là kiểu chơi nhiều người. Nhiều con rắn cùng tranh cướp ăn đậu, cần tránh đụng tới con rắn khác, nếu không mình sẽ biến thành hạt đậu…”

Thẩm Mặc liếc anh, “Chắc anh ta định lừa chúng ta. Nếu không anh ta không nói mấy câu như: nếu rắn tham ăn đạt đến trạng thái lớn nhất, nó có thể mở ra lối ra thông quan.”

Đàm Tiếu hơi suy tư, cũng tỉnh táo lại, thì thào: “Đúng vậy… Nếu như có rất nhiều con rắn tham ăn, vậy cuối cùng con rắn nào thỏa mãn yêu cầu mới mở được lối ra? … Đậu má!”

Đàm Tiếu giận dữ đứng dậy, mắng: “Dám lừa chúng ta!”

Quay người bỏ đi, anh định đi cho đối phương một trận.

Thầy Thừa cản anh lại, tận tình khuyên bảo: “Cháu còn bị thương, xử lý vết thương trước đã, tại sao vẫn chảy máu thế, haizz đúng là…”

Đàm Tiếu nhíu mày, đưa tay sờ vết thương ngang eo, ngoại trừ máu, còn có một lớp dinh dính, hơi ngứa, đau lâm râm, rất khó chịu.

“Mẹ kiếp, trên hàm răng quái vật kia không có độc chứ?” Đàm Tiếu không dám khinh thường, sắc mặt khó coi ngồi lại chỗ cũ.

Theo lý thuyết, sau khi mấy người họ trải qua một lần thăng cấp số liệu ở mê cung trước, năng lực khôi phục của cơ thể đã nâng cao đến một mức độ. Nếu là vết thương ngoài da, không thể nào còn chảy máu lâu đến vậy.

Bạch Ấu Vi cầm khăn tay lau giúp anh. Tay cô dính một thứ sền sệt, giống như máu mà không phải máu, mà nó giống như một hỗn hợp giữa một chất nào đó với máu.

Cô nhìn chất nhầy sền sệt sững sờ.

Thẩm Mặc nói: “Bất kể xuất phát từ mục đích gì, người nọ chắc hẳn không nói thật. Hiện tại không chỉ có một con rắn, muốn mê cung mở lối ra, chúng ta cần suy tính biện pháp khác.”

“Vừa rồi hắn ta nở nụ cười…” Bạch Ấu Vi bỗng nhiên nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía cô.

Thẩm Mặc hỏi: “Cái gì?”

Bạch Ấu Vi nhíu mày suy tư, chậm rãi nói: “Vừa rồi… lúc rắn đến, em nhìn thấy hắn ta nở nụ cười…”

Dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc, giọng nói khẳng định: “Hắn không sợ rắn tham ăn.”

“Tại sao?” Đàm Tiếu khó hiểu, “Con rắn to như thế, hắn không sợ bị rắn nuốt chửng à? Tôi thà đối mặt với 100 con quái vật nhỏ, cũng không muốn đối mặt với con rắn lớn!”

Bạch Ấu Vi ngẩn người.

Đúng vậy, tại sao?

Cô tỉ mỉ hồi ức, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn: “Hắn sợ quái vật nhỏ…”

Lúc quái vật lột da muốn xông vào, gã trực tiếp sợ đến mức bật khóc, không giống như giả vờ.

Hình thể con rắn lớn như tòa nhà, hắn không sợ; quái vật lột da đâm một cái sẽ chết, anh lại sợ? Điều này không thông suốt…

Bạch Ấu Vi nhìn về phía vết thương của Đàm Tiếu, sau đó lại xem thứ sền sệt như cao su trên khăn giấy. Cô nhíu nhíu mày, bôi thứ trên khăn lên mặt bàn, thứ màu hồng nhạt dính vào cục thịt, đặc hơn máu, mềm hơn thịt, không nhận ra là thứ gì.

Tại sao hắn không sợ?

Lẽ nào hắn…

Sắc mặt Bạch Ấu Vi phút chốc trắng bệch, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đàm Tiếu.

Đàm Tiếu bị ánh mắt của cô dọa cho giật mình, kinh ngạc nói: “Sao vậy? Vết thương của tôi có vấn đề gì không?”

“Thầy Thừa! Mau lấy bùn!” Bạch Ấu Vi bỗng nhiên nói.

Thừa Úy Tài lập tức lục lọi trong túi.

Đàm Tiếu không hiểu mô tê, “Sao… Sao vậy? Tôi chỉ trầy ít da, dùng bùn có phải hơi lãng phí không…”

Anh chưa nói hết lời, thầy Thừa đã đặt bùn lên trên –