Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 200: Các người không có lòng tốt



Bùn cho thấy hiệu quả cực nhanh.

Vết thương ngoài da của Đàm Tiếu khép lại rất nhanh, Thẩm Mặc đổ nước vào vết thương anh, thứ máu thịt dinh dính bị rửa trôi, không nhìn thấy dấu vết nào trên lưng.

Phan Tiểu Tân đứng bên cạnh xem mấy người này bận bịu, đôi mắt to tròn. Cậu chưa từng thấy đạo cụ thần kỳ như vậy.

Mặc dù tia chớp vừa nãy cũng khiến cậu hoảng sợ nhưng bởi vì vô ý thức nhắm hai mắt lại, cho nên cậu không thấy rõ là đạo cụ nào. Còn khối bùn trước mắt này rất rõ ràng! Chân chân thực thực chữa khỏi vết thương cho Đàm Tiếu!

Trong lòng đứa trẻ không nhịn được nghĩ: Anh Phi nói không sai, những người này thật sự có nhiều đạo cụ…

“Tiểu Tân! Dao đâu?!” Bạch Ấu Vi đột nhiên gọi tên cậu.

Phan Tiểu Tân bị dọa làm giật mình, vội vàng đưa con dao cho cô.

Đưa được nửa đường thì bị Thẩm Mặc ngăn cản.

“Em cần dao làm gì?” Thẩm Mặc hỏi Bạch Ấu Vi, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

Bạch Ấu Vi hổn hển: “Em định làm gì hả? Em sẽ băm hắn!!! Tên kia không sợ rắn vì rắn không ăn hắn! Hắn đùa bỡn toàn bộ chúng ta! –“

Cô không cần dao nữa, nổi giận đẩy xe lăn đi ra ngoài. Thẩm Mặc giữ lấy tay vịn của xe lăn, cô không trượt được, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh!

Thẩm Mặc nói: “Anh đẩy em qua.”

Những người khác nhìn nhau, cũng đi theo.

Người đàn ông kia vẫn ngồi co quắp dưới bàn làm việc như trước, thấy Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi trở về, trên mặt lập tức thể hiện sự hoảng sợ.

“Các người… Các người định làm gì…” Gã hoảng hốt hỏi.

Bạch Ấu Vi cười khẩy, cười đến mức gã sởn cả gai ốc: “Các người đến cùng muốn làm gì?! Tôi đã nói, nói toàn bộ điều mình biết cho các người! Các người còn muốn thế nào nữa?!”

Lông mi của Bạch Ấu Vi cong và dài, nụ cười trên gương mặt không có độ ấm, giọng nói êm ái: “Không phải chúng tôi muốn thế nào, tôi chỉ muốn hỏi anh… Anh có muốn chúng tôi đưa anh rời khỏi nơi này không?”

Trong mắt gã thoáng lóe qua tia sáng, “Đương nhiên… đương nhiên tôi muốn rời khỏi nơi này, nhưng chẳng phải các người không tìm được lối ra à?”

“Chúng tôi vừa tìm ra.” Bạch Ấu Vi cười tủm tỉm, “Hiện tại đưa anh ra ngoài, có được không?”

“Các người tìm được?” Gã ngạc nhiên, lại nhìn biểu cảm những người khác như Thẩm Mặc, Đàm Tiếu.

Người đứng bên cạnh Bạch Ấu Vi có nét mặt khác nhau.

Gã không tin, hốt hoảng lắc đầu: “Không thể nào! Làm gì có chuyện lối ra của mê cung dễ tìm như vậy?! Có phải các người trêu chọc tôi không?! Tôi không đi! Cô muốn lừa tôi ra bên ngoài để quái vật ăn tôi! Tôi không để cô được như ý đâu!”

Bạch Ấu Vi càng cười tươi hơn, “Anh không xem thử, làm sao biết chúng tôi lừa anh chứ? Đi thôi… Đàm Tiếu, anh ta bị thương không nhúc nhích được, cậu cõng anh ta ra ngoài.”

“… A, a?” Đàm Tiếu ngây ngốc nhìn cô, “Thật à?”

Cõng đi đâu? Bọn họ đâu tìm được lối ra…

Bạch Ấu Vi nói: “Tiểu Tân, cậu cũng đến giúp đỡ, đỡ ông chú này dậy.”

Phan Tiểu Tân: “…”

Yên lặng đi đỡ người đàn ông.

Đi ra! Đừng chạm vào tôi!” Người đàn ông chợt đẩy Phan Tiểu Tân!

Phan Tiểu Tân không đề phòng, bất ngờ đặt mông ngồi dưới đất.

Người đàn ông thét lên với cậu: “Đừng chạm vào tôi!!! Các người không có lòng tốt! Muốn lừa tôi ra bên ngoài! Tôi không đi! … Tôi không đi ra ngoài! Tôi không đi ra ngoài!!!”

“Đầu óc con người này có bệnh à! Nói bậy gì thế?” Đàm Tiếu sốt ruột, bước mấy lên phía trước túm lấy cánh tay anh ta, dùng sức nâng lên, “Bảo đưa anh ra ngoài thì đưa ra ngoài –“

“A a a a a!!!”

Khi bị nâng lên, người đàn ông phát ra tiếng kêu đau đớn hoảng sợ!

Tiếng kêu tê tâm liệt phế, vặn vẹo trở nên gay gắt!

Cơ thể anh ta như thể bị dính trên mặt đất, da thịt dính liền nên không có cách nào nâng anh ta dậy!

Đàm Tiếu sợ đến mức thả lỏng tay, nghẹn họng nhìn trân trối: “Đệt…”

Sắc mặt Phan Tiểu Tân trắng bệch.

Áo vest đang đắp trên đùi người đàn ông chảy xuống để lộ từng bướu thịt lớn bên dưới, hai cái đùi của hắn đã dính liền với sàn nhà!

Toàn bộ nửa người dưới chìm trong đống thịt!