Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 279: Sáng sớm ầm ĩ một trận



Ngày thứ hai, lúc tỉnh lại Bạch Ấu Vi có phần ngẩn ngơ.

Gác xép vẫn sáng đèn, ngoài cửa sổ vẫn mưa, cô không đoán được mình ngủ bao lâu, Nghiêm Thanh Văn nói hiện tại bảy giờ ba mươi lăm phút, cô chỉ biết mình ngủ khoảng bốn tiếng.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, khí sắc Lý Lý và Lữ Ngang đều khá hơn nhiều, nhưng sắc mặt Chu Xu lại ửng hồng, nhìn bề ngoài có vẻ giống bị sốt.

Tô Mạn đang dọn dẹp chăn đệm, khẽ than phiền: “Bị sốt cũng không nói một tiếng, cố chịu đựng cho ai xem, cố tình khiến người nào đó đau lòng có phải không…”

Chu Xu bị sốt đầu choáng váng khó chịu, dựa vào tường không nói chuyện.

Lý Lý hôm nay khôi phục tinh thần, lập tức đáp trả không khách khí: “Bị bệnh thì sao? Lần trước Chu Xu chẳng may bị thương, ngày hôm qua lại xuống nước mấy lần, bị ốm không phải chuyện rất bình thường à! Bà cho rằng mỗi người đều giống bà, khỏe như Ngưu Ma Vương vậy!”

Tô Mạn nhìn anh chằm chằm, bộ ngực không ngừng phập phồng, tức điên lên, quay đầu trút toàn bộ cơn giận lên Chu Xu: “Hiện tại cô vui vẻ chưa!?! Có người đàn ông thương hương tiếc ngọc ra mặt thay cô! Đồ thích gây chuyện hài lòng chưa!”

Chu Xu: “…”

Lý Lý trực tiếp đi tới, chắn giữa hai cô gái, chỉ vào mũi Tô Mạn mắng: “Tôi thấy bà mới là đồ thích gây chuyện! Cô ấy nói mình bị bệnh, bà mắng cô ấy lập dị, bây giờ cô ấy không lên tiếng, cô lại mắng cô ấy gây sự! Bà nói thử xem, cô ấy phải làm như thế nào mới vừa lòng bà hả?”

Chu Xu há miệng, muốn khuyên vài câu, nhưng nhớ tới tính nết của Tô Mạn, lại nhắm lại.

Lúc này cô không thể nói chuyện, càng nói càng thêm phiền.

Nếu cô nói, Tô Mạn chắc chắn càng hận cô, cảm thấy cô Tiểu Bạch Liên giả mù sa mưa.

“Lý Lý! Ông là đồ khốn nạn!!!” Tô Mạn tức giận đến con mắt đỏ bừng.

Lữ Ngang ở bên cạnh hát đệm: “Đúng vậy, Lý Lý, cậu hơi quá đáng… Đàn ông đàn ang, nhường con gái một chút…”

“Đậu xanh!” Lý Lý giận dữ, “Tôi nhường nhịn cô ta còn ít hả? Từ nhỏ đến lớn tôi nhường cô ta không biết bao nhiêu lần! Anh hỏi cô ta xem, khi còn bé tôi cõng nồi cho cô ta bao nhiêu lần? Chịu đánh đòn bao nhiêu lần hả?”

Tô Mạn vừa tức vừa bực, hận không thể nhào tới đánh anh!

Nếu không phải cái băng vải trên ngực Lý Lý nhắc nhở cô: Anh ta vẫn là người bị thương.

E rằng cô đã lao tới từ lâu!

Lữ Ngang nói với giọng một đại ca: “Lý Lý cậu thanh niên lôi chuyện cũ ra nói làm gì, nói ít đi mấy câu! Chúng ta chưa chắc có thể thoát khỏi nơi này…”

Tô Mạn nổi cơn tanh bành, đỏ mắt giận dữ nói: “Ai biết Tiểu Bạch Liên rót thuốc mê gì cho anh ta! Bây giờ cả ngày mắng mỏ tôi!!!”

Chu Xu đỡ trán: “…”

Nghiêm Thanh Văn nhìn xung quanh một vòng, thản nhiên nói: “Nếu đã tinh thần như vậy, chúng ta bàn bạc làm sao chiêu đãi vị khách nhé!”

Không khí an tĩnh trong nháy mắt.

Hai người gây gổ đều không nói.

Thẩm Mặc liếc nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Tôi đi cho.”

Bạch Ấu Vi ngước mắt lên nhìn anh.

Nghiêm Thanh Văn cũng nhìn qua: “… Nếu thành công, mùa hạ đi qua; nếu thất bại, nước mưa sẽ bao phủ tầng hai.”

Anh ta dừng lại hai giây, quay đầu nhìn về phía mọi người, “Nếu mọi người không có ý kiến khác, lần thứ hai chiêu đãi sẽ dùng những hạt trân châu này thử xem.”

Hạt trân châu trong bình phát sáng.

Bọn chúng lớn hơn ngọc trai, tròn trịa, dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng màu cam ấm áp, giống như hòn bi ve hồi bé hay chơi đùa.

Nghiêm Thanh Văn nhìn đồng hồ, nói: “Một tiếng chuẩn bị cuối cùng, mọi người thay quần áo của nhà thú bông đi!”

Anh và Thẩm Mặc cùng nhau xuống lầu.

Lý Lý và Tô Mạn đang cãi lộn nhìn đối phương, tạm thời buông bỏ mâu thuẫn, cũng đi xuống lầu.

Thầy Thừa, Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân cũng lục tục xuống phía dưới.

Gác xép chỉ còn Bạch Ấu Vi, Lữ Ngang, cộng thêm Chu Xu.

Chu Xu chống đỡ cái trán nóng hổi ngồi vào bên cạnh Bạch Ấu Vi, im lặng một lúc, hỏi: “Cô cảm thấy… khả năng là hạt trân châu lớn bao nhiêu?”

Bạch Ấu Vi cau mày, nhìn về phía Chu Xu.

“Bắt đầu từ hôm qua, dường như cô không nói mấy…” Chu Xu thử dò xét hỏi cô, “Đáp án là hạt trân châu này à?”