Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 280: Cảm giác 50%



Mặc dù nói như vậy có chút băn khoăn, nhưng… Không biết tại sao, so với Lý Lý phân tích, cô càng muốn tin tưởng phán đoán của Bạch Ấu Vi.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã chú ý tới Bạch Ấu Vi khác biệt. Cô vốn dĩ muốn tìm cơ hội làm quen nhưng mấy lần bị Tô Mạn ngắt lời, không thể tiếp xúc trực tiếp với đối phương.

Lăn lộn nhiều năm trong vòng giải trí, Chu Xu có thể làm được không có hắc liêu (1), đồng thời nắm giữ các tài nguyên như điện ảnh truyền hình và tống nghệ tuyến một đều nhờ vào cô luôn nhạy bén tìm được chỗ dựa từ cường giả — đây gần như là bản năng của cô.

(1) Hắc liêu là từ lóng của internet, chỉ những tin tức tiêu cực như lịch sử đen tối của người nổi tiếng làm hỏng hình ảnh của họ.

Bạch Ấu Vi chính là “Cường giả” cô nhận ra được.

Đương nhiên, tìm kiếm chỗ dựa cũng là điểm đáng buồn của Chu Xu.

Trong lòng cô hiểu rõ điểm này. Chỉ là cô đã tạo thành thói quen mấy năm nay, nếu đột nhiên bắt cô thay đổi cách làm, thật đúng là chân tay luống cuống.

Giống như cái thế giới đã biến dị này.



Bạch Ấu Vi không nói một lời nhìn cô, đôi mắt mang theo chút sắc bén.

Chu Xu hiểu rõ, đó là sự đề phòng nuôi dưỡng trong nhiều năm, như phản xạ có điều kiện vậy, tựa như con mèo thấy người xa lạ sẽ cảnh giác cong cột sống.

Chu Xu cố gắng để vẻ mặt của mình có vẻ chân thành.

Nhưng hiệu quả không lớn.

Bạch Ấu Vi vẫn là dáng vẻ không lạnh không nóng, mặt không biểu cảm trả lời: “Tôi không nói lời nào bởi vì tôi chưa tìm được đáp án.”

Trong lòng Chu Xu ngẩn ngơ, “Không phải hạt trân châu à?”

Bạch Ấu Vi nhìn sàn gỗ ẩm ướt, “… Tôi hy vọng là, nhưng nếu muốn hỏi cảm giác của tôi, 50%!”

50%.

Trái tim Chu Xu lạnh đi một nửa.

50%, chẳng phải là chỉ có một nửa khả năng?

Bên cạnh Lữ Ngang khẽ chửi bậy.

Không phải mắng Bạch Ấu Vi.

Mà anh ta đang mắng thế giới đáng chết này.



Nghiêm Thanh Văn dẫn người xuống cầu thang thông với gác xép, dựng đứng mấy mảnh ván giường lớn, lại dùng một số đồ vật tiến hành cố định.

Có bài học từ lần trước, anh ta nâng cấp cơ quan, sử dụng cả cái búa rỉ sét ngoài cửa tầng một.

Vì cũ kỹ, đầu búa đã rời khỏi cán, dùng sợi dây quấn một mình nó, treo nó giữa không trung, đầu kia buộc trên sàn nhà. Một khi thủy quái phá nát ván giường, búa sẽ bị trọng lực ảnh hưởng đập về phía thủy quái!

Đối với một con quái thú khổng lồ như vậy, một cái búa rỉ sét có thể tạo thành tác dụng cực kỳ nhỏ bé, cho dù có thể tranh thủ thêm vài giây chạy trốn cho bọn họ đã coi như may mắn.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa.

Thẩm Mặc cầm đống hạt trân châu đã tìm được đứng ở cầu thang tầng hai, những người khác đứng phân tán ở hành lang và trên cầu thang.

Thẩm Mặc nhìn lướt qua đồng đội ở sau lưng, lại nhìn Bạch Ấu Vi ở tầng trên, sau đó, ánh mắt một lần nữa quay về phía mặt nước —

“Mời vào! Vị khách kia.”

Không có âm thanh, có thể bởi vì tiếng cửa mở bị nước ngập che đi.

Mực nước bắt đầu dâng lên, bắt đầu tràn ra, che mất sàn nhà tầng hai, che mất cầu thang thông với gác xép.

Mọi người lùi dần lại.

Nước ngập một mét, bọn họ lui một mét, ngập 2 mét, bọn họ lui 2 mét… Đến khi ngập một nửa cầu thang tầng hai, đèn ở tầng hai nhấp nháy vài cái, tắt phụt.

Trong phòng đen kịt, chỉ còn ánh sáng ở gác xép miễn cưỡng chiếu sáng tầm nhìn.

Cùng lúc đó, dưới lầu truyền đến tiếng vang nặng nề, giống như có vật gì trong nước, khó khăn đi lên…

… Thình thịch!

Vật kia đụng vào hai ván gỗ lớn Nghiêm Thanh Văn dựng ở cầu thang.

Tấm ván gỗ lung lay sắp đổ, dưới sức kéo của dây thừng không bị bật ngửa.

Thủy quái chìm ở đáy nước không nhúc nhích.

Giống như vòng trước, không biết nó đang đợi cái gì.

Đèn pin cầm tay chiếu sáng mặt nước, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen mơ hồ.

Thẩm Mặc cầm hạt trân châu đi vào trong nước.

Một bước…

Lại một bước…

Anh cùng với thủy quái đã gần trong gang tấc.

Bạch Ấu Vi nhìn anh càng lúc càng đi sâu vào trong nước, trái tim gần như trào lên cổ họng, muốn gọi anh quay về, há miệng lại không phát ra được thanh âm nào.

Bỗng nhiên một tiếng nổ!

Thủy quái nhảy lên! Văng lên bọt nước vĩ đại!