Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 290: Thả cái đinh



Thừa Úy Tài, Phan Tiểu Tân, Chu Xu khuyết thiếu năng lực tự vệ, đi lên lầu.

Xương đùi Lữ Ngang chưa mọc lại, không giúp được gì, cũng đi lên lầu.

Bạch Ấu Vi vẫn được giấu trong phòng chứa đồ.

Còn lại năm người Thẩm Mặc, Đàm Tiếu, Nghiêm Thanh Văn, Lý Lý và Tô Mạn ở lại phòng khách tầng một.

Sau khi đối mặt với gấu và cá cần câu, trên gương mặt mỗi người đều ít đi vài phần bối rối, thêm mấy phần trầm tĩnh.

Tô Mạn đứng ở trước cửa, trong tay cầm bát thủy tinh lớn lúc trước đựng quả sơn trà nay bên trong là đinh sắt.

Khi nhận được cái gật đầu từ Nghiêm Thanh Văn, cô mấp máy môi, nhìn chằm chằm cánh cửa: “Vị khách, mời vào.”

Răng rắc —

Cửa từ từ mở ra.



Quan sát con quái vật này ở khoảng cách gần, họ phát hiện ngoại hình của nó buồn cười hơn tưởng tượng nhiều.

Cái đầu quá to, hai cái chân trước vừa ngắn vừa nhỏ đến mức đáng thương, lúc đầu cảm thấy nó giống như cá mập mọc ra tay chân, hiện tại nó có vẻ giống khủng long T-rex còi cọc hơn, chỉ là không có đuôi.

Nó lạch cạch đi thẳng đến trước mặt Tô Mạn, sau đó ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu, lập tức mở to miệng!. ngôn tình hay

Há to cỡ nào hả?

Hàm trên hàm dưới hầu như vượt quá góc 90 độ!

Không nhìn thấy lưỡi, trong miệng đầy những cái hố nho nhỏ, như thể giác hút trên xúc tua của bạch tuộc, trong đó vài giác hút nhỏ mọc ra đinh sắt!

Tô Mạn bị những cái hố dày đặc này làm ghê tởm, xanh cả mặt.

Quái vật răng đinh vẫn ngồi trước mặt cô không nhúc nhích.

“Tô Mạn.” Nghiêm Thanh Văn ở gần lên tiếng nhắc nhở cô.

Tô Mạn hoàn hồn, cắn môi, run run lấy ra một cái đinh từ trong bát thủy tinh…

Tùy tiện cầm một cái, màu đen, dài mảnh, mũi nhọn có hình xoắn ốc.

Cô cầm cái đinh, cẩn thận đưa tới gần cái miệng rộng của quái vật.

Lúc này, giác hút chằng chịt trong miệng quái vật răng đinh này “Vui sướng” co rụt lại, như thể cảm thấy ở gần có đinh sắt, từng cái hố co rụt lại giống như vô số cái hố nhỏ gào khóc đòi ăn!

Ghê tởm!

Là một nữ hán tử, Tô Mạn không sợ lưu manh, không sợ sài lang hổ báo, nhưng cô không chịu nổi mấy thứ buồn nôn này!

Cô cầm một cái đinh, răng hàm cắn thật chặt, đầu ngón tay run run bỏ cái đinh vào trong miệng quái vật răng đinh —

Giác hút thịt lồi có lực hút kỳ dị đối với cái đinh, vừa đụng đến đinh sắt, chúng đã hút cái đinh! cố định vững chắc bên trong hố thịt, nhìn qua cứ như vừa mọc ra từ trong thịt vậy.

Một cái đinh sắt bình yên, những cái giác hút nhỏ khác càng co rút nhanh hơn!

Chúng rất vội vã!

Thậm chí tiết ra chất dịch mỡ mỡ dinh dính, chảy tích tí tách ra bên ngoài giống như chảy nước miếng!

Quái vật răng đinh bị giác hút và nước bọt trong miệng làm cho rất khó chịu, cổ họng của nó phát ra âm thanh khò khè, kéo hàm xuống, dùng sức mấp máy —

Tô Mạn cho rằng nó muốn bùng nổ, sợ đến mức lập tức thu tay về!

Kết quả quái vật răng đinh chỉ là cúi đầu lắc lư, nó còn bị ngứa, nghiêng đầu cọ giác hút trong miệng vào sàn nhà, làm mặt đất dính đầy dầu.

Mọi người nhìn nhau.

Không bùng nổ, xem ra cái đinh là đúng, không biết… Quái vật răng đinh có ý gì?

Quái vật răng đinh cọ trên mặt đất trong chốc lát, một lần nữa ngồi xuống, lần nữa mở miệng rộng về phía Tô Mạn.

Tô Mạn hơi ngẩn người.

“Tiếp tục thả cái đinh.” Nghiêm Thanh Văn nói.

Tô Mạn gật đầu, hít một hơi thật sâu, lần nữa lấy cái đinh ra khỏi bát, bỏ vào trong miệng quái vật răng đinh —

Giác hút hút đinh sắt vào cực nhanh!

Một lần mới lạ, hai lần quen tay, tốc độ Tô Mạn thả đinh càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng lưu loát.

Khi cô nghe được trong cổ họng quái vật răng đinh phát ra tiếng khò khè thì cô biết quái vật ngứa không chịu nổi, thu tay về, chờ nó lăn lộn vài cái rồi tiếp tục thả cái đinh.