Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 291: Thiếu đinh



Mấy trăm cái đinh, thả từng cái một rất mất thời gian.

Trong lúc Tô Mạn thả đinh, Nghiêm Thanh Văn và Thẩm Mặc cũng không nhàn rỗi, vây quanh quái vật răng đinh quan sát.

“Thân hình tầm 1 mét 5, dài khoảng 2 mét, chi trước thấp bé, không tạo thành uy hiếp, nhưng cái đầu rất lớn, chắc lực cắn rất kinh khủng.”

“Chi sau của nó cường tráng, tốc độ sẽ không quá chậm.”

“Không chỉ tốc độ nhanh, hơn nữa sức bật rất mạnh, lúc tấn công phối hợp với lực cắn cực mạnh, muốn giải quyết rất vướng tay chân.”

“… Có điều nó không có đuôi, cái đầu quá lớn, chắc tính cân bằng rất kém.”

“Ở thời điểm tấn công có thể thử nghiệm hoán đổi các hướng.”



Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn nói chuyện anh một câu tôi một lời.

Đàm Tiếu ở gần mơ hồ đứng nghe.

Anh không rõ, chỉ quan sát quái vật miệng đầy đinh mấy lần, làm sao hai người này đưa ra nhiều thông tin như vậy???

Đàm Tiếu lặng lẽ dùng cánh tay đụng Lý Lý một cái, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Hai người đó đang nói cái gì thế?”

Lý Lý không nhịn được dỗi lại anh ta: “Nói thì cậu nghe cũng không hiểu, im miệng đứng nghe! Đừng nói lung tung.”

Đàm Tiếu vỡ lẽ: “Oh… Anh cũng nghe không hiểu à, tôi an tâm, không phải một mình tôi nghe không hiểu là được.”

Lý Lý: “… Cậu!”

“Đừng nói lung tung.” Đàm Tiếu nói nghiêm túc, “Chúng ta ở bên cạnh nghe là tốt rồi.”

Lý Lý: “…”

Mẹ kiếp muốn mắng người.



Cái đinh trong miệng quái vật răng đinh càng ngày càng nhiều.

Mà cái đinh trong bát của Tô Mạn càng ngày càng ít.

Nghiêm Thanh Văn nhìn số lượng không còn nhiều, nhắc nhở Tô Mạn: “Tốc độ thả đinh chậm một chút.”

Tô Mạn nghe vậy gật đầu, cố tình thả đinh chậm lại.

Nghiêm Thanh Văn nhân cơ hội đếm cái đinh trong bát của cô, còn mười bảy cái.

“Không đủ đinh.” Thẩm Mặc nhíu mày nhìn chằm chằm giác hút thịt lồi trong miệng quái vật, “Coi như cộng thêm 17 cái đinh trong bát, cũng thiếu ba mươi mấy cái.”

“Ba mươi mấy?” Nghiêm Thanh Văn nói, “Biết số lượng cụ thể thì chúng ta mới xác định được đáp án.”

Chân mày Thẩm Mặc nhíu chặt hơn, nhìn chằm chằm miệng quái vật, “… 36, hoặc là 37, những cái giác hút này không ngừng di chuyển, mọi người cũng qua đây đếm xem.”

Nghiêm Thanh Văn, Lý Lý, Đàm Tiếu xúm lại, mỗi người đều đếm số giác hút trong miệng, sau đó trừ đi số lượng cái đinh còn trong bát —

Nghiêm Thanh Văn tính ra 38.

Lý Lý tính ra 37.

Đàm Tiếu tính ra 31.

Lý Lý cạn lời với anh ta: “Chỉ có cậu đếm ra ít nhất!”

Đàm Tiếu không phục, lại đếm một lần, kết quả lúc này bị anh tính ra 44 cái đinh.

Tốc độ của Tô Mạn dù chậm đến mấy, cái đinh không ngừng giảm bớt, số lượng trong bát không quá mười cái.

Cô lấy ra một cái đinh, chậm rãi chậm rãi bỏ vào trong miệng quái vật, giọng khẩn trương hỏi: “Các người xong chưa?”

Mấy người đàn ông vây quanh quái vật đếm lại một lần nữa, vẫn không nhất trí về kết quả.

Hoặc là 36, hoặc là 38.

Bởi vì những cái giác hút thịt kia không ngừng co rút lại, lúc lớn lúc nhỏ, lúc co lại sẽ bị cái giác hút khác phình lên che bớt, tần suất co rút hoàn toàn khác nhau, cho nên rất khó phân biệt rõ ràng số lượng.

Số đinh trong bát Tô Mạn còn lại ba cái cuối cùng.

Nghiêm Thanh Văn nói: “Tản ra, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.”

“Bỏ vào cái cuối cùng vào thì lập tức chạy! Biết không!” Lý Lý căn dặn Tô Mạn.

“Tự lo cho bản thân anh đi!!” Tô Mạn bực bội nói, “Chắc chắn tôi chạy nhanh hơn anh!”

Còn lại hai cái.

Đàm Tiếu cầm củi gỗ trong tay, hùng hổ nói: “Tôi đứng phía sau nó, đợi lát nữa trước tiên gõ choáng nó một cái rồi chạy!”

Vẻ mặt Thẩm Mặc bình tĩnh đứng ở một bên, trong tay mở ra con dao gấp gọt trái cây.

Còn lại một cái…

Bầu không khí buộc chặt đến giây cuối cùng —

Khi giác hút bọc lại cái đinh sắt nho nhỏ cuối cùng, Nghiêm Thanh Văn quát lên:

“Chạy!!!”

Tô Mạn và Lý Lý quay người chạy!

Đàm Tiếu đập củi xuống! Củi gỗ vỡ thành bốn, năm mảnh!

Thẩm Mặc đâm một dao về phía cổ quái vật, mũi dao bắn lên đốm lửa! Lưỡi dao nứt toác!

Anh và Nghiêm Thanh Văn đều biến sắc!

“Thân thể của nó là kim loại!”

“Ngao ngao ngao ngao!!!”

Quái vật răng đinh khàn giọng hét, há cái miệng đầy đinh sắt, lao tới cắn bọn họ! —